[Zhihu] Gương Vỡ Không Lành

Chương 9




Ngày cuối tuần đó, tôi nắm tay Lâm Dược đi vào sảnh yến hội.

« Vợ à, nơi này nhỏ như vậy sao? » Lâm Dược xích lại gần hỏi nhỏ bên tai tôi.

Tôi né tránh, quay đầu nói với hắn: « Đừng gọi bậy. »

« Được thôi... » Lâm-chó xù-Dược rủ mắt xuống, giống như có chút uể oải.

« Yo, đây không phải là Dư Hiểu Hiểu sao? Đến cướp cô dâu sao? » Trương Y Đình mặc một bộ váy công chúa, kéo cánh tay Chu Văn hướng về tôi đi tới.

Chu Văn hôm nay vì váy công chúa của Trương Y Đình, mặc một thân âu phục trắng, nhìn qua cực kỳ giống hoàng tử trong truyện cổ tích.

Độc nhất kiêu ngạo, không thể chạm tới.

Lòng tôi cứng lại, cơ hồ không khống chế nổi bản thân, trong nháy mắt liền đỏ cả vành mắt.

Người con trai tôi theo đuổi nhiều năm như vậy, người tôi đã yêu 10 năm.

Hôm nay đính hôn.

Tôi cúi đầu xuống, che đậy sự khác thường của mình.

« Dư Hiểu Hiểu.... »

Tôi nghe thấy giọng của Chu Văn, bất quá còn chưa nói xong, liền bị đánh gãy.

« Chào mọi người, tôi là Lâm Dược. »

« Là chồng của Hiểu Hiểu. »

Không khí nháy mắt yên tĩnh, tôi cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của Chu Văn.

Sợ từ bên trong nhìn thấy ánh sáng chán ghét.

« Bang » một tiếng! Một lực mạnh khiến tôi lảo đảo.

Lúc lấy lại tinh thần, Chu Văn đã đem Lâm Dược áp xuống dưới thân, mỗi câu mỗi chữ đều là chất vấn: « Cậu! Nói! Cái!Gì! ».

Tôi vội vàng đưa tay can ngăn, « Chu Văn, cậu đang làm gì vậy! »

Xung quanh người vây xem ngày càng nhiều.

Giọng của tôi còn gấp gáp hơn.

« Hôm nay là lễ đính hôn của cậu, cậu làm sao vậy! »

« Đi cmn lễ đính hôn! » Chu Văn một mạch hất tay tôi ra, tôi nhất thời không đứng vững ngồi sập xuống đất.

« Nói về hung ác vẫn là cậu lợi hại, Dư Hiểu Hiểu! » Chu Văn chậm rãi đứng lên, sửa sang lại cổ áo, cằm nâng lên nhìn xuống tôi.

« Tôi bất quá nói vài lời khi say, cậu quay đầu liền người đều tìm không gặp, còn từ chức! »

Chu Văn như là tức giận đến hung ác, vừa nói vừa lật úp bàn, những chiếc bánh ngọt tinh xảo rơi vãi trên mặt đất.

« Gọi điện thoại không nhận, nhắn tin không trả lời! Bản lĩnh cậu thật giỏi, Dư Hiểu Hiểu. »

Tôi có chút sửng sốt.

Lâm Dược tiến lên muốn kéo tôi, lại bị Chu Văn một quyền đánh lăn ra đất.

« Người đó là ai? Tôi trước giờ chưa từng thấy hắn, hắn từ đâu xuất hiện! » Gương mặt soái khí của Chu Văn không ngừng ở trước mặt tôi phóng to, vặn vẹo, trong chốc lát tôi giống như không quen biết người trước mặt này.

« Tôi tổ chức buổi lễ đính hôn giả này, chỉ là muốn gặp mặt cậu, lão tử làm ra tình cảnh lớn như vậy! Cậu liền mang theo một nam nhân đến? »

« Cậu còn dám kết hôn? »

Toàn thân tôi cứng đờ.

Gian nan nói rõ từng chữ: « Cậu có phải điên rồi hay không Chu Văn, đính hôn chuyện lớn như vậy, cậu cũng làm giả được? »

« Tôi chính là điên rồi! Nếu không phải tôi điên làm sao lại thích cậu? »

Tôi lắng nghe bên tai, hoài nghi lỗ tai tôi xảy ra vấn đề.

« Cậu nói....cái gì? »

« Bang! » Lâm Dược đột nhiên đứng lên vung một quyền lên mặt Chu Văn, hai người lại nhanh chóng đánh nhau.

Xung quanh một trận kinh hô, đã có người gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đầu óc của tôi có chút hỗn loạn, không biết là nên đáng tiếc lễ đính hôn nhỏ nhưng tinh xảo này, hay là chấn kinh khi Chu Văn đột nhiên hung dữ, hoặc là... nghi hoặc điều mạc danh kì diệu mà cậu ấy thổ lộ.

Mạc danh kì diệu: sự việc kỳ diệu, sự việc kỳ lạ không sao nói rõ được, không hiểu ra sao cả.

Hai người càng đánh càng hăng, làm đổ hàng loạt bàn ghế.

Tôi vẫn còn đang sững sờ tại chỗ, đợi đến khi kịp phản ứng, trước mặt bị che khuất, là chiếc bàn hình vuông dài màu trắng, trên bàn đầy Champagne.

« Cẩn thận! » Đây là âm thanh của Chu Văn.

« Đừng sợ! » Đây là giọng của Lâm Dược.

Khoảng khắc cuối cùng trước khi bóng tối ập đến, là chiếc áo khoác của Lâm Dược trùm lên đầu tôi trước đó một giây, hắn che trên người tôi, nói đừng sợ.