36 Chiêu Ly Hôn

Chương 77: Quyển 4 :Phiên tòa ly hôn, biểu hiện của Gia Tuấn




Nhận được giấy gọi từ tòa án, Gia Tuấn rất bất ngờ, 10 năm anh làm kiện cáo, lần đầu tiên bản thân trở thành đương sự.

Anh gọi điện thoại cho tôi:

“Đinh Đinh, có thể có chỗ cho sự hòa giải hay không?”

Tôi trả lời vô cùng dứt khoát: “Không.”

“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”

Tôi trả lời cứng nhắc: “Đến tòa án rồi, sẽ có cơ hội ngồi xuống nói chuyện cho xong.”

Tôi nghe thấy ở bên kia anh bất đắc dĩ mềm xuống: “Đinh Đinh, bất cứ vấn đề nào cũng đều có cách giải quyết, anh có ngàn sai vạn sai thì anh cũng có khả năng sửa chữa lại mà.”

“Không cần.” Tôi nghe xong, mệt mỏi nhắm mắt lại, “Anh không cần sửa nữa, lúc này giữa chúng ta cũng không cần phải trao đổi thêm gì nữa.”

Bên kia, anh im lặng, một lúc lâu anh mới nói: “Được rồi, anh đề nghị sống riêng, để chúng ta có thời gian bình tĩnh lại.”

“Cứ để tòa án phán quyết đi.”

Có lẽ Gia Tuân không nghĩ tới tôi sẽ kiên quyết như thế này, tôi cũng hiểu, anh cố gắng nối lại mối quan hệ của chúng tôi, lạ thật, bây giờ anh lại nhanh chóng sứt đầu mẻ trán, bộ dạng giống như là vô cùng yêu tôi vậy. Để khiến cho tôi quay lại, anh không thể không cúi đầu, hết lần này đến lần khác đi đến nhà ba mẹ tôi, đứng ở trước nhà, chờ đợi tôi. Tôi biết anh đang đợi tôi, tôi dứt khoát dọn đồ đến chỗ của Chu Vi, anh còn có sự ngiệp, không thể tốn thời gian ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng rút lui.

Mẹ có hơi mềm lòng, mẹ khuyên tôi: “Có lẽ Gia Tuấn nói thật, đêm đó thực sự nó và cô ta không có xảy ra chuyện gì cả.”

Tôi có chút mỉa mai: “Bây giờ những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, nếu đã chia tay, tại sao còn phải gặp mặt cô ta chứ? Nếu như không phải người phụ nữ đó kích động con, con sẽ bị xe tông sao? Bây giờ anh ấy đến để bù đắp lại, đối với một cốc sữa đã đổ đi thì hối hận còn có ích lợi gì?”

Mẹ có chút không vui: “Đều là Chu Vi không tốt, nó lớn rồi mà không chịu lấy chồng, còn dạy hư con. Hiện tại, mỗi ngày thổi vào tai con cái gì mà phụ nữ phải tự lập, hôn nhân không phải là tất cả của phụ nữ, lý luận kiểu gì vậy?”

Trong tư tưởng của mẹ, phụ nữ không thể ly hôn, phụ nữ mà ly hôn cũng giống như hàng giảm giá, cho dù là có người mua, cũng sẽ cân nhắc một phen, có phải là hàng không tốt hay không, cho nên mới bị trả về nhà mẹ đẻ? Tội lỗi tội lỗi, đều là con cái không chịu thua kém, khiến cho người lớn phải thất vọng theo, tôi là một tội đồ, A di đà phật.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hiệu suất làm việc của tòa án cũng cao, toàn án nhanh chóng gọi điện thoại, báo cho chúng tôi về việc mở phiên tòa xử lý án kiện ly hôn của chúng tôi.

Tôi không nói với ba mẹ ngày tòa án thẩm vấn, ngày đến tòa tôi sẽ tự mình đi.

- - - - - - - - - - - - - -  - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Bởi vì không phải là vụ kiện lớn, cho nên chỉ tiến hành trong một phòng họp nhỏ ở tòa án, ngoại trừ nhân viên, không có người khác đến xem.

Phó Gia Tuấn không đến tòa, một phiên tòa nhỏ cộng thêm tôi, tất cả chỉ có 5 người, vô cùng vắng vẻ.

Tuy rằng ít người, nhưng nhân viên có mặt vẫn ăn mặc chỉnh tề, mọi thứ đều theo một trình tự hết sức chính quy.

Thẩm phán là một phụ nữ, tuổi tác khoảng chừng ngoài 40, cô ấy hỏi tôi: “Chị nhất định phải ly hôn sao? Nguyên nhân là tình cảm rạn nứt?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Tôi không nghi ngờ chút nào về việc vị thẩm phán này có quen biết với Phó Gia Tuấn, nếu không cô ấy không dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi.

Cách xưng hô với thẩm phán bằng tiếng Anh khi ra tòa phải là Judge, hoặc là Your Honor, nhưng ở Trung Quốc chúng tôi xưng hô thẩm phán là chánh án.

Cách xưng hô thật nghiêm túc, thế nhưng cô ấy và tôi lại làm xáo trộn đi.

Cô ấy hỏi tôi: “Chị và Phó Gia Tuấn đã quen biết nhau bao lâu rồi?”

“6 năm.”

Cô ấy thân thiết nói với tôi: “Khi kinh doanh cần phải có một tư duy tốt và một phương pháp quản lý khoa học, không thể dựa vào sức mạnh nhất thời được. Thực ra hôn nhân cũng giống như kinh doanh vậy, khi chúng ta đi học thì cảm thấy những công thức này vô cùng phức tạp, nhưng không biết sau này, khi thật sự kết hôn, chị phải đối mặt với quan hệ gia đình, áp lực nơi nơi thậm chí còn phức tạp hơn nhiều so với những công thức đó.”

Tôi im lặng lắng nghe.

Cô ấy tiếp tục nói: “Chị có trình bày nguyên nhân khiến tình cảm giữa chị và chồng chị bị rạn nứt, là bởi vì anh ấy có kẻ thứ ba, loại chuyện như thế này thật sự khiến cho người ta vừa đau lòng vừa căm hận, thế nhưng cùng kẻ thứ ba đi quá giới hạn cũng phải xem lại là tình huống gì, có người là vì  thích hưởng thụ, có người là nhất thời phạm sai lầm. Có ai cả đời không phạm sai lầm không? Có những sai lầm có thể bù đắp được, có những sai lầm liên quan tới mạng sống nhưng không cách nào quay đầu lại được.”

Tôi hiểu rõ ý của cô ấy.

Suy nghĩ xong tôi nói: “Tôi quyết định ly hôn ngay buổi tối hôm đó, một chiếc xe đã tông vào tôi, may mắn là tôi không chết, chỉ là mất đi đứa con. Như quý tòa đã nói, có những sai lầm có thể bù đắp được, có những sai lầm liên quan tới mạng sống nhưng không cách nào quay đầu lại được. Xin hỏi quý tòa, nếu như ngày đó tôi bất hạnh chết đi, thì Phó Gia Tuấn tưởng nhớ tôi được mấy năm? Con người có thể yêu trong bao lâu? Cho dù anh ta có khóc lóc trước linh cửu của tôi, cúng 7 tuần 49 ngày, tôi có thể sống lại không?”

Thẩm phán im lặng.

“Tôi vẫn kiên quyết ly hôn.”

Lúc này cửa phòng chợt mở ra, tôi nhìn ra bên ngoài, Gia Tuấn đến.

Anh tiểu tụy không thể tả, dừng như là lảo đảo xông vào, cơ thể tựa vào mép cửa, tay chống lên cửa, râu ria dài ra, không còn chút phong độ nào cả.

Thẩm phán gọi anh: “Anh Phó.”

Gia Tuấn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Xin lỗi, Lý chánh án, tôi có chút việc riêng nên đến muộn.”

Thẩm phán nhã nhặn nói: “Không sao, ngồi xuống đi.”

Gia Tuấn đi vào, có thể anh dường như nhẹ nhàng bay bổng hệt như không còn chút sức lực nào, bước chân yếu ớt tiến vào, sau khi vào trong, anh ngồi cách tôi một chỗ ngồi.

Trong lúc vô tình, tôi liếc nhìn anh một cái, ngày hôm nay anh ra ngoài dường như rất vội, quần áo không kịp thay, trên cổ áo trắng vẫn còn một vòng màu nâu của vết mồ hôi.

Tôi xoay đầu lại, không để ý tới anh nữa.

Thực ra, phiên tòa lần này của chúng tôi không giống như phiên tòa bình thường, trái lại, giống như một buổi tư vấn tâm lý.

Thẩm phán nói: “Trước khi mở phiên tòa như bình thường, chúng tôi muốn tiến hành hòa giải trước theo như trình tự pháp luật, hai đương sự có chấp nhận hòa giải hay không?”

“Chấp nhận.”

“Không chấp nhận.”

Thẩm phán đóng hồ sơ lại, cô ấy nói: “Hai vị vẫn có cơ sở tình cảm, mời hai vị trở về suy nghĩ thêm cho rõ ràng, chờ đợi phiên tòa lần kế tiếp.”

Tôi nóng nảy, giải quyết thế này sao?

“Chánh án.” Tôi nôn nóng gọi: “Quý tòa không thể như vậy được, tôi muốn ly hôn, ít nhất quý tòa cũng phải hỏi chuyện tôi thêm chứ?”

Cô ấy ngồi xuống.

“Tôi hỏi chị, ngày sinh của chồng chị là ngày nào?”

“17/2.”

“Có nhớ chuyện vào ngày sinh nhật của anh ấy hay không? Hai người có ở cùng với nhau hay không? Đã trải qua chuyện gì?”

Tôi nghẹn lời, tôi còn nhớ, nhưng tôi không muốn trả lời.

Nhưng ngay lúc này, Gia Tuấn lại lên tiếng, giọng nói của anh kéo rất dài, rất khàn. Hệt như đang bị cảm nặng, dài đến nỗi có cả tiếng ù ù của cổ họng.

Anh nói: “Còn nhớ hôm sinh nhật đó của tôi, hai người chúng tôi không ăn cơm ở nhà, vợ tôi đề nghị tìm một nhà hàng có không gian lãng mạn. Vì vậy, chúng tôi đi ra ngoài tìm một nhà hàng có không khí tốt vô cùng, chúng tôi cùng ăn cơm Tây với nhau. Trò chuyện rất nhiều, sau đó chúng tôi lại qua đêm ở khách sạn, buổi tối hôm đó vợ tôi rất đẹp…”

Tôi không nói gì.

Thẩm phán lại hỏi Gia Tuấn:

“Tôi hỏi anh, vợ anh thích nhất thức ăn có vị gì, quần áo màu gì, son môi màu gì? Thói quen sinh hoạt hàng ngày là gì?”

Gia Tuấn trả lời: “Cô ấy thích ăn vị chua cay, thích quần áo có màu hồng, hồng đỏ và màu xanh nước biển, son môi có rất nhiều màu, nhưng chỉ thích màu hồng đào và màu gạch đỏ, còn có màu mận chín, bình thường cô ấy thức dậy muộn, thích xem phim Hàn. Cũng rất thích lên mạng chơi trò chơi của Tecent.”

Thẩm phán không hỏi gì thêm.

Các nhân viên đều đứng dậy, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tôi biết phiên tòa này không có kết quả, không còn cách nào khác. Tôi không biết làm sao đành hỏi:

“Phiên tòa lần sau mở vào lúc nào?”

“Nửa năm sau.”

Tôi lập tức nổi giận.

Trận này Phó Gia Tuấn thắng, đáng ghét, anh không tốn một ngón tay, phiên tòa đầu tiên đã thắng như vậy.

Tôi chỉ có thể nói rằng anh có quan hệ, không có cách nào, tòa án là chiến trường đầu tiên của anh, thẩm phán nào ở đây mà không quen biết anh chứ?

Chúng tôi một trước một sau đi ra ngoài, tôi đi ở phía trước, anh lo sợ theo sát sau lưng tôi, chờ đến khi tôi ra khỏi tòa án, anh liền chụp lấy cánh tay tôi.

“Đinh Đinh.”

Tôi nhìn tay anh, có chút không quen.

Cũng đã vào hè rồi, bên ngoài ánh nắng thật chói chang, tôi bị cháy nắng không khỏi nhíu mày.

Lòng bàn tay của anh có mồ hôi, hiện giờ lại cầm chặt lấy cánh tay tôi như vậy, vừa nóng vừa khô làm tôi rất khó chịu.

“Buông ra.”

Anh lại dùng thêm tay còn lại, cả hai tay cầm lấy cánh tay tôi, giống như nếu buông lỏng ra, tôi sẽ lập tức chui xuống đất.

Tôi đành phải nói: “Gia Tuấn, đừng như vậy nữa được không? Chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa, cũng cho đối phương thể diện đi, anh dây dưa như vậy, thực sự không phải là tác phong của anh, em thực sự cũng không có cách nào tiếp nhận.”

Bởi vì vóc dáng của anh khá cao, đành phải khom người nhìn tôi, dáng vẻ đó xem ra rất thành khẩn, vì không chỉ cầu xin người khác mà còn phải thỏa thuận nữa.

Tôi nhịn không được, nhìn anh một cách tỉ mỉ, đã từng là chồng tôi, vầng trán rộng, lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, trầm tư như một nhà triết học, khi mỉm cười giống như một nhà lãnh đạo nghiêm khắc, tuy rằng hiện tại anh rất tiều tụy, nhưng anh vẫn đẹp trai như xưa.

Tôi cúi đầu.

Rất lâu sau, giọng nói của anh yếu ớt: “Đinh Đinh, em có khỏe không?” Giọng nói của anh nghẹn ngào, “Anh thực sự rất nhớ em… Em đừng trốn tránh anh nữa có được không?”

Trong lúc nhất thời, cảm xúc của tôi dâng trào, nước mắt gần như trào ra.

Anh lại cầu xin tôi: “Em… về nhà sống đi, anh… một mình anh thực sự rất… Anh gọi điện thoại cho em, tại sao em không bắt máy? Đinh Đinh, anh không muốn ly hôn, anh không muốn trở thành người xa lạ với em, anh…”

Tôi cắt ngang lời anh, giả vờ tự nhiên mà nói: “Được thôi, nếu như anh có chuyện, có thể gọi điên thoại cho tôi. Tuy chia tay nhưng chúng ta còn có thể làm bạn bè với nhau một thời gian. Có điều là chuyện vào sinh ra tử thì đừng có tìm tôi. Nếu có mời khách ăn cơm khiêu vũ hay đánh bài, anh cứ tìm tôi, anh hiểu rõ con người của tôi không có sở trường gì mà, ngoại trừ phóng túng chơi bời ra thì chẳng có gì khác.”

“Đinh Đinh, Đinh Đinh.” Anh đau khổ cầu xin, vẫn không chịu buông tay. Tôi ssi phía trước, anh thì ở phía sau lôi kéo tôi, nhân viên tòa án đi ngang qua bên cạnh có người biết anh, thế nhưng anh vẫn không biết xấu hổ, thật khiến tôi bị bẽ mặt.

Tôi nhìn tay anh, nửa đùa nửa thật mà nói: “Gia Tuấn, bàn tay này cần phải sự dụng trong chiến tranh cách mạng, nếu như dùng sức lực này trên người của phụ nữ, dùng sai chỗ rồi.”

Anh lập tức bị kích thích, buông lỏng tay ra.

Trong nháy mắt, tôi thấy nước mắt trong mắt anh, thực tế tôi cũng cảm thấy rất buồn, thế nhưng có ai hiểu được sự đau khổ của tôi không? Đều cảm thấy rằng tôi nên cho anh một cơ hội nữa đúng không? Không, tôi không muốn.

Cuối cùng tôi cũng hòa vào dòng người đi trên đường, cơn gió thổi đến, làm lá cây xào xạc, vừa như nói chuyện với tôi, vừa như than khóc bên tai tôi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Tưởng rằng che giấu được, nhưng ba mẹ tôi cũng biết chuyện tôi và Gia Tuấn đến tòa án ầm ỹ.

Lần này, thái độ của tôi kiên quyết, nên ba mẹ chỉ im lặng không hề khuyên can tôi.

Cuối cùng, mẹ chồng cũng tìm đến tôi.

Xuất viện lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại mẹ chồng. Vừa nhìn thấy bà, tôi lại thấy hồi hộp, tự mình xưng hô mẹ chồng trước, tôi có chút khó khăn xấu hổ, tôi vẫn chào hỏi mẹ chồng: “Mẹ.”

Có lẽ là sợ gặp ba mẹ tôi có chút xấu hổ, mẹ chồng đến sân tập thể dục ở gần khu nhà của tôi để chờ.

Hai người chúng tôi ở trên sân thể dục timg một băng ghế dài ngồi xuống.

Biểu hiện không yên lộ ra trên khuôn mặt của mẹ, mẹ ngập ngừng nói với tôi: “Mẹ đã biết hết rồi, ban đầu thì Gia Kỳ nói không đầu không đuôi, chỉ nói là con gặp tai nạn xe nên bị sẩy thai, cũng không nói rõ nguyên nhân, mẹ nhiều lần truy hỏi Gia Tuấn, lúc này mới biết rõ toàn bộ sự việc.”

Tôi không lên tiếng.

Giọng nói bất đắc dĩ già nua của mẹ chồng vang lên: “Mẹ thực sự không ngờ rằng, các con sẽ xảy ra chuyện như vây.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ, đều đã là quá khứ.”

“Con thực sự muốn ly hôn với Gia Tuấn sao?”

Tôi gật đầu.

Mẹ thở dài: “Đinh Đinh, các con kết hôn đã 4 năm rồi, quan hệ giữa con và mẹ cũng vứt sang một bên đi. Nói về con và Gia Tuấn, chẳng lẽ các con không phải là cặp vợ chồng tốt hay sao?”

Tôi lặng lẽ không nói gì.

Mẹ chồng nói tiếp: “Gia Tuấn thực sự đã biết lỗi rồi, nó trải qua mấy ngày nay rất không tốt, ở văn phòng luật sự không còn tinh thần, ở nhà thì ăn ngủ không yên, mẹ lo lắng quá phải đến nhà của các con để chăm sóc cho nó. Con không ở nhà, nó hầu như không làm được gì, tại con không biết tình trạng hiện giờ của nó, bây giờ mỗi ngày  đều mơ mơ màng màng, luôn luôn ngẩn người ngơ ngác, tối nào cũng ra nằm ở ghế sô pha, ngủ không ngon giấc. Đinh Đinh, nó biết lỗi rồi, con cho nó một cơ hội đi.”

Tôi cúi đầu xuống: “Mẹ, khiến cho mẹ bận tâm rồi. Nhưng đây là chuyện giữa con và Gia Tuấn, để cho chúng con tự giải quyết đi.”

Mẹ chồng đột nhiên nắm lấy tay tôi, nắm thật chặt và nói với tôi: “Nhưng con là con dâu của mẹ.”

Một câu nói con dâu của mẹ, tôi ngổn ngang cảm xúc, rốt cuộc mẹ cũng thừa nhận tôi là con dâu của mẹ rồi ư? Ôi, trong nháy mắt tâm trạng của tôi đột nhiên nhẹ đi, tôi gượng cười an ủi mẹ: “Yên tâm đi, mẹ, cho dù ly hôn thì con cũng nhận mẹ là mẹ mà.”

Thực ra, mẹ cũng không phải là một bà mẹ chồng quá xấu xa, hiện tại buông bỏ mọi thứ, tôi đã hiểu mẹ, cũng đã tha thứ cho mẹ.

Mẹ đau lòng rớt nước mắt: “Năm đó, mẹ và ba của Gia Tuấn cũng không phải là một cặp vợ chồng ân ái, ba của Gia Tuấn thích uống rượu, nhất là khi gặp phải chuyện buồn, uống rượu vào thì đánh mẹ, mắng mẹ, còn đánh cả Gia Tuấn và Gia Kỳ. Biết bao nhiêu lần, mẹ muốn dẫn theo hai đứa con đi khỏi đó, nhưng lại nghĩ đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, mẹ mà đi, thì ông ấy biết làm sao? Cuối cùng cũng nhẫn nhịn, nhưng không ngờ ông ấy lại ra đi trước, hiện tại con và Gia Tuấn rõ ràng là không có nhiều vướng mắc như vậy,  nhưng tại sao lại nhất định đi đến bước này?”

Cuối cùng, mẹ chồng cũng chịu nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi, đối với vấn đề ly hôn của chúng tôi, đây là lần đầu tiên mẹ chồng đến để khuyên giải tôi, điều này làm cho tôi vô cùng cảm động, tôi tin tưởng rằng mẹ thật sự lo lắng sợ hãi, dù sao trong tư tưởng của người thế hệ trước thì ly hôn không phải là chuyện vẻ vang gì.

Tôi bất đắc dĩ nhìn mẹ, kẻ nhỏ thật sự có lỗi với người lớn, luôn luôn liên lụy người lớn phải canh cánh trong lòng, tôi cũng thấy rất áy náy, mà tôi cũng không còn cách nào khác.