Ác Linh Quốc Gia

Quyển 17 - Chương 42-2: Uy hiếp lớn nhất 2




Dịch: Hàn Phong Vũ| Anh Túc team

"Tôi đã đến thành phố Phước Bình, bây giờ ông đang ở đâu?"

"Trước đó cô đang trong sự kiện sao?" Hạ Thiên Kỳ có chút nghi ngờ hỏi.

"Ông cho là có chuyện gì nữa? Có phải bên ông đã xảy ra chuyện rồi hay không?" Hiển nhiên Sở Mộng Kỳ đã nghe ra gì trong giọng của Hạ Thiên Kỳ.

"Đám người Hầu Tử phát hiện biệt thự chúng tôi ở trước đó, tôi có một người bạn bị bọn họ bắt được, bọn họ lấy người này uy hiếp, để chúng ta đến đó."

"Sư huynh của tôi không sao chứ?" Sở Mộng Kỳ hiển nhiên tương đối quan tâm Lãnh Nguyệt.

"Anh ta đang ở ngay bên cạnh tôi, cô có ý kiến gì thì chạy đến đây đi chết với chúng tôi, không thì cứ tìm một chỗ trốn trước đi."

Lời nói của Hạ Thiên Kỳ ít nhiều gì có chút ý vị châm chọc, vì hắn cảm thấy Sở Mộng Kỳ sẽ chọn kiểu quân tử phòng thân, sẽ không đi một chuyến giao du với kẻ xấu này, vì người gặp chuyện không may không phải Lãnh Nguyệt, cũng không phải hắn.

"Lời này của ông là ý gì, lẽ nào ông cảm thấy Sở Mộng Kỳ tôi đây là người sợ phiền phức? Nếu đám người Hầu Tử đã là kẻ địch chung của chúng ta, đồng thời chuyện lúc trước cũng là do tôi dựng lên, nên tôi tự nhiên nghĩa bất dung từ, huống chi còn có sư huynh lóng ngóng ngốc đầu ngốc não kia của tôi ở đó."

Sở Mộng Kỳ cũng không chạy trốn như những gì Hạ Thiên Kỳ nghĩ, mà là rất sảng khoái muốn gia nhập, đây cũng là điều mà ít nhiều khiến Hạ Thiên Kỳ thay đổi cái nhìn về cô, nhưng trái lại Lãnh Nguyệt nghe Sở Mộng Kỳ nói anh ta là một tên tên lóng ngóng ngốc đầu ngốc não, khóe miệng không thể khống chế mà co giật một chút.

"Địa chỉ một hồi nữa tôi sẽ gửi cho cô, trước không nói."

Cắt đứt trò chuyện với Sở Mộng Kỳ, Mọc Tử Hi lại có chút cảm khái nói:

"Không nghĩ tới nhân duyên của cậu cũng không tệ lắm."

Hạ Thiên Kỳ không để ý tới Mộc Tử Hi, mà là nói với Lãnh Nguyệt:

"Sư muội của anh cũng muốn đi qua, rốt cuộc muốn hay không muốn cô ta tham gia thì tự anh nói đi."

Lãnh Nguyệt tuy không lên tiếng, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại nhìn ra, trong lòng Lãnh Nguyệt hiển nhiên vô cùng do dự.

Sở dĩ do dự mà không bày tỏ thái độ rõ ràng không muốn để cho Sở Mộng Kỳ tham dự vào, nói trắng ra anh ta cũng đang bận tâm cảm nhận của Hạ Thiên Kỳ.

Vì chuyện này xảy ra, quả thật có quan hệ rất lớn tới Sở Mộng Kỳ, mà Lưu Ngôn Mẫn vô tội trong chuyện này, thế nhưng lúc này, Hạ Thiên Kỳ lại tìm đến sự giúp đỡ của mộc Tử Hi, Triệu Tĩnh Thù cũng không có chút ý tứ muốn chùn bước nào, Sở Mộng Kỳ là sư muội của anh ta không sai, anh ta cũng muốn bảo vệ cô ta không sai, nhưng hiện tại là thời điểm bọn họ thiếu nhân thủ, nên không cần biết anh ta có bằng lòng hay không, anh ta cũng không cách nào từ chối cho Sở Mộng Kỳ gia nhập.

"Tùy cô ấy đi."

Đây là đáp án cuối cùng Lãnh Nguyệt cho Hạ Thiên Kỳ.

- --

Biệt thự chỗ ở của đám người Hầu Tử, tiếng ngáy đinh tai nhức óc của lão Mập vọng tới từ phòng khách, lão Quỷ mở mắt, quay về lão Mập đang ngủ ở một bên ghế salon đá một cước:

"Mẹ mày, ngủ như con heo!"

"Hắn vốn dĩ là một con heo đầu không có não." Lữ Nhữ Nham liếc nhìn thời gian trên đồng hồ vinh dự, vừa cười đầy âm hiểm vừa nói.

Lão Quỷ còn muốn nói gì nữa, lại thấy Hầu Tử từ bên ngoài vội vã chạy trở về:

"Giang Chấn đã đến."

Nghe tin tức này, vẻ tự tin trên mặt Lữ Nhữ Nham càng đậm, lúc này đi tới cạnh ghế salon trực tiếp làm cho lão Mập còn đang ngủ tỉnh dậy, nhìn hắn nhắc nhở:

"Đừng ngủ, Giang Chấn tới rồi."

Nghe được cái tên Giang Chấn này, lão Mập vốn định phát tác với Lữ Nhữ Nham trong nháy mắt đã rùng mình một cái, sau đó sắc mặt khó coi nói:

"Các người tìm hắn tới làm gì? Mấy người chúng ta cũng đủ đối phó mấy con tôm tép kia rồi."

"Lý do an toàn." Lữ Nhữ Nham không giải thích quá nhiều, nhưng trên thực tế đây chính là chủ ý của hắn, vì trong lòng hắn ít nhiều gì có chút dự cảm xấu.

Giang Chấn là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong phe phái bọn họ ngoài các quản lý cấp cao, thực lực đã xen vào giữa lệ quỷ và ác quỷ, thậm chí còn có lời đồn nói hắn vốn dĩ đã đến cấp ác quỷ rồi, nhưng không muốn tham dự sát hạch quản lý cấp cao mà thôi, cho nên mới vẫn luôn dừng lại ở cấp quản lý.

Trong phe phái này của bọn họ, không, nói chính xác là trong toàn bộ phe phái, hắn là người có thể đi ngang qua.

Lữ Nhữ Nham bên này vừa nói xong, lại thấy một người đàn ông cầm một cây dù màu đỏ đi vào biệt thự.

Người đàn ông mặc một bộ trung sơn trang* màu xám tro, vóc người không cao, một đôi giày da được lau đến sáng bóng.

*Trung sơn trang (Hán tự: 中山装): một loại trang phục truyền thống mới của Trung Quốc, thường có màu tro, đen hoặc xanh đen. Hiện tại, các nhà lãnh đạo cao nhất của ĐCSTQ thường mặc trung sơn trang vào một số dịp quan trọng. (internet).

"U mọi người, chào buổi tối."

Giọng nói của Giang Chấn giữa bén nhọn còn kèm theo vài phần khản khàn, chỉ là nghe hắn nói thôi đã khiến người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái.

"Lần này có Giang lão đại hỗ trợ, chúng tôi cũng không cần phải lo lắng."

"Lữ Nhữ Nham và Giang Chấn ít nhiều gì có chút quen biết, lúc này vừa cười vừa nói.

"Thần toán tử anh cũng quá khiêm nhường rồi, có mấy người các người ở đây, đối phó mấy con binh tôm tướng tép kia của đệ tam Minh Phủ còn chưa phải là dư dả sao, anh chính là quá cẩn trọng.

Bất quá ít nhiều gì cũng nhờ cẩn trọng của anh, Hầu Tử mới có thể không tiếc bồi dưỡng mấy con tiểu quỷ cho tôi vui đùa một chút."

"Lúc này có anh tọa trấn, trái lại chúng ta cũng bớt đi rất nhiều phiền toái."

Lão Quỷ cũng nói một câu ngoài cười nhưng trong không cười, Giang Chấn xếp cây dù màu đỏ của hắn lại, cầm giữ ở trong tay, cười một tiếng lành lạnh nói:

"Lời này tôi bằng lòng nghe, bất quá lão Quỷ, nghe nói ông và lãnh đạo quan hệ cực tốt, nhưng đừng có sau khi sự việc xảy ra có hay không có gì cũng nói hết."

"Loại việc nhỏ này không đáng để nhắc tới cũng không có gì có thể nói."

Ngay khi Giang Chấn còn đang muốn nói cái gì, Lữ Nhữ Nham bên kia đột nhiên có chút hưng phấn nói:

"Tới rồi!"