Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

Chương 17: Phát hiện




Chung quanh một mảnh yên tĩnh, một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây hơi lắc lư, rừng cây truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt.

“Mau…… Chạy mau!” Nhiếp Hoa Thanh thân hình cứng lại, lúc này vẫn là chạy mau đi, bằng không cứ chờ tìm đường chết!

-_-|||, Mộc Trạch vốn định nói nơi này không có nguy hiểm, nhưng nghe thấy Nhiếp Hoa Thanh nói vậy, biểu tình liền cứng lại, chạy cái gì mà chạy, dám lấy giác quan thứ sáu của nhân ngư cam đoan hiện tại còn không phải thời khắc nguy hiểm đâu đó.

Xác thật là không có nguy hiểm, bởi vì xuất hiện chính là Lạc Thiên Tường, hắn vừa mới xử lý xong mấy việc bên kia nên liền chạy tới đây tìm vợ yêu ngay, nơi này nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không thể để cho vợ yêu một một mình ở nơi này được.

“Thấy rõ ràng!” Mộc Trạch giữ chặt Nhiếp Hoa Thanh, “Không phải dị thú.”

Nhiếp Hoa Thanh nhìn về phía Lạc Thiên Tường, vỗ vỗ ngực, còn may còn may, nếu thật là dị thú, phỏng chừng hiện tại hắn đã phải mất mạng rùi, Nhị hoàng tử thật sự đúng là biết dọa người mà.

“Làm sao vậy?” Lạc Thiên Tường đi đến bên người Mộc Trạch, “Xảy ra tình huống gì?”

Nơi này phi thường an tĩnh, một chút cũng không giống tiểu đội mà lần trước hắn nhìn thấy, Lạc Thiên Tường đối với chuyện này cảm thấy nghi hoặc cực kỳ, đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng bình thường.

“Không có gì, chỉ là chưa thấy được cái gì mà Dị thực dị biến cùng dị thú mà thôi,” Mộc Trạch khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, lại vẫn như cũ không có phát hiện là không đúng ở chỗ nào.

Nhân ngư trời sinh rất mẫn cảm đối với nguy hiểm, hoặc là nên nói đây là sự mẫn cảm trời sinh của động vật hoang dã, Mộc Trạch từ kiếp trước đã như thế rồi, sau khi đi vào cái dị thế này, giác quan thứ sáu của cậu vẫn như cũ không có yếu bớt.

Lạc Thiên Tường quay đầu nhìn nhìn khắp nơi, nhưng cũng không có nhìn ra được cái gì, bất quá thực nhanh đã phát hiện khối bùn đất mới tơi lên trên mặt đất, này không giống như là do người đào, ngược lại giống như dấu vết của Dị thực dị biến di động hơn.

“Có lẽ nơi này có thứ mà Dị thực dị biến sợ hãi,” Lạc Thiên Tường tạm thời nghĩ không ra nguyên nhân khác, “Dị thú nhìn thấy những dị thực đó né tránh, tự nhiên cũng sẽ né tránh theo.”

“Vô cùng có khả năng,” Mộc Trạch gật đầu, chỉ là nơi này có cái gì có thể làm cho Dị thực dị biến sợ hãi cơ chứ, bọn họ đi dọc theo đường này đều thấy như thế cả, hay là thứ mà Dị thực dị biến sợ hãi cũng đi theo bọn họ? Vậy cũng không đúng, hay là…… Mộc Trạch buộc lòng phải suy xét đến trên người mình cùng Nhiếp Hoa Thanh, trước kia bọn họ không phải chưa từng tới núi Tháp Tháp, đồ vật mang trên người cùng trước kia cũng không có gì khác biệt cả, bởi vậy, không có nhiều khả năng những Dị thực dị biến đó là bởi vì đồ vật trên người bọn họ mà rời đi.

Như vậy là bởi vì cái gì? Trong đầu Mộc Trạch hiện lên một suy đoán, chẳng lẽ là bởi vì bản thân? Khả năng này cũng không lớn, trước kia cậu cũng từng tới núi Tháp Tháp rồi, dị thực nhiều lắm cũng chỉ là không công kích cậu mà thôi, tuyệt đối không có nhìn thấy cậu liền trốn. Cẩn thận tưởng tượng, trước kia ở núi Tháp Tháp xác thật là cậu rất ít khi gặp được dị thực đẳng cấp cao có thể di động, cho dù có gặp được, những dị thực đó cũng chưa từng thương tổn cậu lần nào.

“Mộc Trạch, trên người cậu có mang theo cái gì đặc thù không?” Nhiếp Hoa Thanh ngửi ngửi trên người mình, quay đầu lại muốn ngửi Mộc Trạch, đang lúc hắn duỗi người qua, Lạc Thiên Tường đã một phen đẩy đầu hắn lui.

“Ngửi cái gì?” Hắn còn chưa từng ngửi vợ yêu như vậy bao giờ đâu, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ tuyệt đối không thể để cho thú nhân đáng chết này tiếp cận vợ yêu của mình như thế được, “Cậu cũng đâu phải là chó.”

Nhiếp Hoa Thanh chậc chậc, cũng chỉ là ngửi ngửi mà thôi, cũng đâu có làm ra chuyện gì phi lễ đối phương đâu chớ.

“Không có,” Mộc Trạch lắc đầu, “Tớ ngay cả dinh dưỡng tề cũng chẳng mang bao nhiêu.”

“Vậy là vì cái gì?” Nhiếp Hoa Thanh không nghĩ ra, sẽ không phải là bởi vì Dị thực dị biến nhìn thấy hắn đẹp trai như vậy, cho nên mới không xuất hiện đấy chứ? Này rõ ràng là không có khả năng.

“Lại đi lên trước một chút đi,” hiện tại chỉ có thể đi thêm vài bước nữa, có lẽ sẽ có chuyện gì không tưởng được phát sinh không chừng, Mộc Trạch kiên định tín niệm.

“Có thể,” Lạc Thiên Tường tán đồng, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Hoa Thanh, “Cậu trở về xem các tiểu tổ khác đi, tôi đi cùng Tiểu Trạch là được rồi.”

Vậy là đuổi xong đấy à? Nhiếp Hoa Thanh cạn lời, cái bộ dạng này của Nhị hoàng tử thật sự là được chứ, “Tôi có thể……”

“Cậu quá yếu!” Lạc Thiên Tường nghiêm mặt, “Chúng tôi không cần kéo chân sau.”

“……” Nhiếp Hoa Thanh trong đầu quanh quẩn ba chữ ‘kéo chân sau’, thực lực của hắn rõ ràng là đâu có yếu, chỉ là đặt trước mặt hai người kia, quả thật đúng có có yếu chút chút. Giờ phút này, để hắn nói cái gì mới tốt đây, còn không bằng yên lặng xoay người rời đi.

Mộc Trạch cũng không ngăn Nhiếp Hoa Thanh lại, có dự cảm việc này vẫn là càng ít người đi cùng thì vẫn tương đối tốt hơn, chẳng sợ người nọ là bạn thân của mình.

“Đi thôi,” Lạc Thiên Tường nói với Mộc Trạch, “Tuy rằng có nói không có Dị thực dị biến cùng dị thú gì, nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt, chứng minh ở nơi này nhất định là có dị thường. Mộc Trạch, em nói đi?”

Trước kia, Lạc Thiên Tường chưa từng nghiêm túc mà gọi tên Mộc Trạch đầy đủ như thế bao giờ cả, hiện tại nghe thấy đối phương gọi mình như thế, Mộc Trạch thầm kêu không tốt, hay là đối phương thật sự phát hiện ra cái gì rồi, cho nên mới để Nhiếp Hoa Thanh rời đi? Cái cảm giác này mười phần không tốt, Mộc Trạch cũng không hy vọng Dị thực dị biến là bởi vì cậu nên mới né tránh.

“Anh muốn nói cái gì?” Mộc Trạch không muốn quanh co với Lạc Thiên Tường.

“Gả cho anh nha,” giờ khắc này, Lạc Thiên Tường đột nhiên thay đổi phong cách, “Chẳng qua cũng chỉ là một ít dị thực mà thôi, này không phải là chuyện lớn gì cả, anh có thể giải quyết thay em nha. Được rồi, nói giỡn với em thôi, chúng ta tiếp tục đi lên phía trước đi.”

Lạc Thiên Tường quan sát biểu tình của Mộc Trạch, phát hiện trước đó đối phương tương đối khẩn trương, vợ yêu tựa hồ là thật sự có bí mật.

Phía trước không phải là không có dị thú, đợi bọn họ đi được khoảng hai mươi phút liền gặp được một con dị thú cấp sáu, lấy thực lực của Lạc Thiên Tường tự nhiên là giải quyết được dễ như trở bàn tay. Lại sau đó, bọn họ lại đi thêm một đoạn nữa cũng không gặp được Dị thực dị biến cùng dị thú nào. Mà khi Lạc Thiên Tường đi cùng với những người khác, bọn họ lại gặp, điều này phi thường rõ ràng, những Dị thực dị biến đó là bởi vì Mộc Trạch nên mới không xuất hiện.

Căn cứ tình trạng trước mắt, Lạc Thiên Tường có lý do để tin tưởng Mộc Thanh nói, đó chính là dị thực cơ bản là không công kích Mộc Trạch, những Dị thực dị biến đó thậm chí là sợ hãi Mộc Trạch.

“Dị năng của tôi hơi khác biệt so với những người khác,” Mộc Trạch mở miệng, nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, cậu cũng không sợ Lạc Thiên Tường sẽ nói ra bên ngoài, “Hoặc là nên nói tôi cùng những thú nhân nhân ngư khác không giống nhau.”

Mộc Trạch đi thẳng đến bên cạnh một gốc cây dị thực thấp bé, lợi dụng dị năng hệ thủy chế tạo ra nước chậm rãi tưới lên cây dị thực kia, cây dị thực lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sinh trưởng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy một màn này, Lạc Thiên Tường tuyệt đối sẽ không tin tưởng dị năng giả hệ thủy có được bản lĩnh như vậy, mà bản thân Mộc Trạch còn có thể hóa nước thành băng, vốn tưởng rằng dị năng của đối phương chỉ có tính công kích cao, lại không nghĩ rằng còn có tác dụng này nữa, phải biết rằng dị năng của đối phương cũng không phải là hệ mộc, đây là vi phạm vào hệ thống dị năng mà bọn họ hiện có.

“Đương nhiên, nếu như anh lấy gien hoặc là nước được chế tạo ra đi nghiên cứu, phỏng chừng cũng chẳng nghiên cứu ra cái gì đâu,” Mộc Trạch càng muốn nói, mí người có bản lĩnh thì cứ giải phẫu tôi đi, cho dù có giải phẫu, mí người cũng đếch có tra ra bất cứ thứ gì đâu.

Lạc Thiên Tường gật đầu, hắn tin tưởng lời Mộc Trạch, viện nghiên cứu khoa học cũng có gien của tất cả bọn họ, nếu như thực sự có khác biệt, bọn họ đã sớm phát giác ra rồi, mà không phải là chờ lúc này mới đi nghiên cứu.