Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

Chương 18: Hạ hạ hỏa




Trở lại đại bộ đội Nhiếp Hoa Thanh phát hiện chung quanh xuất hiện không ít Dị thực dị biến cùng dị thú, đúng, vừa mới không có gặp phải, cho nên hiện tại vẫn là trở về thôi.

Nhìn thấy Nhiếp Hoa Thanh, Mộc Thanh lập tức biết ngay Lạc Thiên Tường đã chạy đến bên người em trai nhà mình, bằng không bạn thân của en trai cũng sẽ không bị đuổi đi đâu, Nhị hoàng tử vẫn là tùy hứng như vậy.

“Mộc đại ca,” Nhiếp Hoa Thanh từng gặp qua Mộc Thanh nhiều lần, tự nhiên là biết đối phương chính là một vị quân nhân lạnh nhạt, nhưng vẫn muốn hỏi một câu, “Chúng ta phải ở đây đến bao giờ vậy, phải hạ trại sao?”

“Ở một đêm,” Mộc Thanh trả lời mười phần dứt khoát.

Bên trên cũng đã cử người tới, lần này đây chủ yếu là để đám học sinh trong trường học nhìn một cái mà thôi, đây là Dị thực dị biến mà ngày sau bọn họ phải đối mặt, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt trước. Mộc Thanh nhìn về phía đại thụ bên cạnh, đám cây cối này cũng có chút phát triển mạnh rồi, này không phải là hiện tượng tốt.

Nhiếp Hoa Thanh gật đầu, nhìn về phía những người chung quanh, bọn họ đang đi khắp nơi tra xét Dị thực dị biến, thu thập hàng mẫu. Lần này chính là dị biến trong phạm vi lớn, không chỉ là Đế Tinh, ngay cả những tinh cầu khác cũng như vậy. Cái này làm cho người học tập cơ giáp như hắn thật sự là rất khó để suy nghĩ cẩn thận được, sẽ không phải là do nguyên tố vi lượng gì đó quấy phá đâu chứ, nếu thật là như vậy, việc này đã dễ giải quyết rồi, sẽ không có khả năng phát sinh chuyện trong diện tích lớn như vậy được.

Vỗ nhẹ đầu Nhiếp Hoa Thanh, Mộc Thanh tiếp tục nói, “Người của viện nghiên cứu khoa học sẽ nghiên cứu, hệ cơ giáp chỉ cần phụ trách đối phó với dị thực, bảo hộ mọi người là được.”

“Xác thật,” sờ sờ cái mũi, Nhiếp Hoa Thanh tỏ vẻ xác thật là như thế, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, lấy chút bản lĩnh cỏn con này của mình, còn đi nghiên cứu dị thực? Không chừng còn làm Dị thực dị biến thêm ấy, “Mộc Trạch sẽ không trở về nhanh như vậy đâu nhỉ.”

Phỏng chừng đã bị Nhị hoàng tử bắt đi hẹn hò rồi, lúc này chắc là đang cùng nhau đi bộ trong rừng rậm ấy, thiệt sự là nhàn nhã quá nha, Nhiếp Hoa Thanh cười cười, này cũng chỉ là vui đùa mà thôi, hắn biết Nhị hoàng tử nhất định không phải là vì lý do đơn giản như vậy mà tìm Mộc Trạch, chỉ sợ là có chuyện gì đó. Nhiếp Hoa Thanh không ngốc, vừa rồi dọc theo đường đi bọn họ không có gặp được Dị thực dị biến cùng dị thú nào, trong đó nhất định có dị, mà khi hắn đi một mình thì lại gặp, chứng minh vấn đề vô cùng có khả năng là nằm trên người bạn thân.

“Nghĩ cái gì đấy?” Bên cạnh một vị đồng học đi đến bên người Nhiếp Hoa Thanh, “Mộc Trạch đâu?”

“Cậu ta ở bên kia,” Nhiếp Hoa Thanh quay đầu, “Bọn tớ tách ra đi.”

Đứng ở một bên Mộc Thanh đã sớm nhìn thấy một mạt thâm trầm kia của Nhiếp Hoa Thanh, nói vậy vừa rồi chắc đã xảy ra chuyện gì đó. Thằng út kia tựa hồ là thật sự có vấn đề rồi, cho dù không phải là em trai ruột, nhưng Mộc Thanh thực sự vẫn rất quan tâm Mộc Trạch, chỉ là ngày thường rất ít khi biểu hiện ra bên ngoài mà thôi. Ý bảo Nhiếp Hoa Thanh đi đến một bên, mới nói, “Có vài lời không nên nói thì đừng nói.”

Nhìn Mộc Thanh quăng xuống một câu như vậy rồi đi, Nhiếp Hoa Thanh tự nhiên là hiểu rõ ý tứ của đối phương, nhưng Mộc Trạch là bạn thân của hắn đó, hắn cũng đâu phải là heo đồng đội đâu.

Bên kia, hai người Mộc Trạch cùng Lạc Thiên Tường như cũ đi trong rừng cây, đi một hồi lâu mà vẫn y như cũ, tình huống không có gì thay đổi.

“Chúng ta trở về thôi,” Lạc Thiên Tường chỉ chính là trở về thành, mà không phải là đến điểm tập kết của đối phương, tạm thời vẫn là đừng cho những người khác biết điểm này thì hơn, “Chờ một lát nữa cho người lấy mấy bồn Dị thực dị biến qua, chúng ta có thể cùng nhau hảo hảo nghiên cứu.”

Nghe được đối phương xong, thân thể Mộc Trạch liền run lên, sao lại có cảm giác lời này có huyền cơ, “Những người khác đều phải ở lại chỗ này một đêm, chúng ta về……”

“Cứ quyết định như vậy đi,” nếu như ở cùng những người khác một đêm, vậy vô cùng có khả năng sẽ khiến cho những người đó phát hiện ra, Lạc Thiên Tường không muốn mạo hiểm, Mộc Trạch là vợ yêu mà hắn nhìn trúng, mà không phải là vật thí nghiệm, hắn không cho phép phát sinh ra nguy hiểm gì mà rõ ràng có thể ngăn chặn được, “Yên tâm, có anh ở đây, bọn họ không dám làm gì em đâu.”

Lời thề son sắt cam đoan như thế, làm người nghe xong có cảm giác thật tốt, Mộc Trạch bỗng nhiên có chút thích cảm giác được bảo hộ như vậy.

Cuối cùng, hai người bọn họ vẫn là trở lại vương phủ trước. Cái này làm cho Mộc Thanh vẫn luôn ở trong rừng rậm lại không thu được bất cứ tin tức gì có cảm giác cực kỳ không tốt, hai tên kia rốt cuộc đã đi nơi nào rồi, hy vọng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi trở lại vương phủ, Lạc Thiên Tường liền cùng Mộc Trạch đến nhà ấm trồng hoa, tắt máy theo dõi, không cho những người khác tiến vào.

Nhìn Dị thực dị biến cấp sáu trước mặt, Mộc Trạch ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Lạc Thiên Tường, ánh mắt đối phương chân thành như vậy, không hề giống như là muốn lợi dụng cậu.

Thời điểm bọn họ phát hiện khi Mộc Trạch tới gần Dị thực dị biến, Dị thực dị biến liền bắt đầu động đậy muốn rời xa, nếu không phải vì nó đang cắm rễ trong chậu hoa, bên ngoài lại không có bùn đất, nó đã sớm chạy rồi, nhưng nó vẫn cố uốn lượn cong queo tận lực rời xa Mộc Trạch.

Kỳ quái, dị thực dị biến này vì cái gì lại muốn trốn tránh mình vậy, Mộc Trạch không rõ, ngay sau đó liền dùng dị năng huyễn hóa ra nước tưới cho dị thực dị biến. Cây dị thực này liền giống như con người mà run rẩy vài cái, sau đó lại trở về bình tĩnh, “Có lẽ phải đợi đến ngày mai?”

Mộc Trạch tỏ vẻ bản thân hổng có dị năng hệ mộc, cũng không phải là học sinh chuyên ngành thực vật học, căn bản là không biết được hiện tại cây dị thực này như thế nào rồi.

“Đặt ở nơi này là được rồi,” tuy rằng đã rõ ràng nhìn ra cây dị thực dị biến này đang né tránh Mộc Trạch, nhưng sau khi tưới xong nước dị năng, nó lại trở nên yên lặng, Lạc Thiên Tường nghĩ có lẽ nên hảo hảo nghiên cứu một phen, đáng tiếc hắn cũng không phải là chuyên ngành thực vật học, làm sao hiểu được mấy cái này, “Cùng lắm thì ngày mai giao cho mấy lão gia hỏa của viện nghiên cứu khoa học là xong.”

-_-||| dễ dàng như vậy liền xong rồi à? Mộc Trạch vốn tưởng rằng Lạc Thiên Tường sẽ còn nói cái gì nữa chứ.

“Đã trễ thế này rồi, chúng ta vẫn là trở về ngủ đi,” ôm eo vợ yêu, Lạc Thiên Tường thầm nghĩ hiện tại ai mà thèm đi quản cái cây dị thực dị biến kia thì kẻ đó chính là đồ ngu, vợ yêu ở ngay bên cạnh đâu, hiện tại nên là thời điểm bồi vợ yêu đi ngủ đó, nằm ở cách vách cũng là bồi nha, nếu có thể nằm trên cùng một cái giường thì càng tốt.

Đối phương mỗi lần đều cứ tại thời khắc mấu chốt mà đột nhiên thay đổi phong cách, Mộc Trạch cảm thán may mắn năng lực thừa nhận của trái tim không tồi, bằng không đã sớm quỵ xuống rồi.

“Đúng rồi, nếu như các anh muốn phối chế nước dị năng của tôi, phỏng chừng cũng phối chế không ra đâu,” đỡ phải cho bọn họ bận việc vô ích, Mộc Trạch báo cho Lạc Thiên Tường trước tiên, kiếp trước, cũng từng có Tinh Linh thần mã muốn phối chế ra nước dị năng cùng với những loại nước có tác dụng trị liệu khác mà nhân ngư nhất tộc bọn họ làm ra đó, nhưng cuối cùng bọn họ cũng chẳng phối chế ra được cái gì đâu, cho dù hai thứ nhìn qua cũng không có bất cứ cái gì khác biệt, nguyên liệu cũng giống nhau như đúc, nhưng chính là không có tác dụng thôi.

“Hiểu rõ,” nếu cứ tùy tùy tiện tiện là có thể phối chế ra được, như vậy quá có vẻ vợ yêu không quá quan trọng rồi, Lạc Thiên Tường cảm thán ánh mắt của mình thiệt là phi thường tốt, vợ yêu như vậy có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu, “Chúng ta vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi, muốn tắm rửa hông? Anh giúp em nha!”

Đôi mắt Lạc Thiên Tường sáng tinh tường, trên dưới đánh giá dáng người Mộc Trạch.

Hừ, Mộc Trạch hừ lạnh một tiếng, hung hăng mà dẫm chân Lạc Thiên Tường, trong óc Nhị hoàng tử này rốt cuộc là chứa cái gì vậy, lúa mạch chắc. Xác thật là có không ít thú nhân có tắm rửa cùng nhau, nhưng đó là thành lập dựa trên quan hệ thuần khiết, mà tên Lạc Thiên Tường này rõ ràng là đang muốn chiếm tiện nghi của cậu mà, Mộc Trạch cắn răng, cậu cũng đâu phải là đồ ngốc, cũng không muốn tự dưng bị người nhìn đâu.

Đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Mộc Trạch rời đi, Lạc Thiên Tường cười ngớ ngẩn, vợ yêu đó là thẹn thùng nha, hắn còn phải nỗ lực lên, qua một thời gian nữa, là có thể tắm cùng nhau rồi, dáng người vợ yêu nhất định là phi thường sexy. Làn da đối phương nhất định là trắng trắng nộn nộn, nghĩ đến điểm này, Lạc Thiên Tường duỗi tay sờ xuống cái mũi ươn ướt, mấy ngày nay ăn nhiều đồ nóng quá, đến hạ hạ hỏa thôi.