[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 3




1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ nói chuyện phiếm

- --------------------------------

Về thân phận của sư phụ, ta và sư tỷ chỉ bàn luận về chuyện này một lần.

Sư tỷ nói hồ yêu am hiểu nhất là mê hoặc lòng người, chúng ta tuyệt đối không thể bởi vì hồ ly nói đôi câu vài lời mà không tin sư phụ.

Ta gật đầu đồng ý, cũng hỏi ngược lại:

- Chẳng qua là yêu quái sau khi đánh nhau cùng sư phụ tại trước lúc chết lộ ra vẻ mặt sợ hãi làm sao giải thích đây?

- Ta xem hôm nay ngươi là muốn làm khó sư tỷ của ngươi mà - Sư tỷ bị lời nói của ta làm nghẹn họng, khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ, đôi mắt đen nhánh như hắc diệu thạch đảo liên hồi, nói qua quýt - Không phải đã nói với ngươi bọn chúng là bị khuôn mặt của sư phụ làm chấn động rồi sao... Lại nói sắp chết tới nơi rồi người ta sợ thì làm sao? Còn không cho người khác sợ chết?

Sư tỷ bởi vì chột dạ mà vô thức cất cao giọng, giọng bén nhọn làm đau lỗ tai ta.

Ta ngoan ngoãn câm miệng, dùng sự trầm mặc để kết thúc cái đề tài này.

Đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng chúng ta bàn luận về thân phận sư phụ, ta và sư tỷ hiếm khi có được một việc nhất trí với nhau như vậy, mặc dù việc này vẫn còn rất nhiều chỗ gây tranh cãi, nhưng chúng ta đều quyết định im miệng không nhắc tới.

Từ sau khi biến hóa lần trước, hồ ly từ lúc đó vẫn duy trì dáng vẻ loài người, nguyên nhân có lẽ là lúc trước suy yếu, bây giờ được sư phụ dùng thuốc điều dưỡng nên khôi khôi phục một chút yêu lực.

Sư phụ cũng vẫn như trước đây, suốt ngày mang khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là không để cho chúng ta đi đưa thuốc cho hồ ly nữa.

Vết thương mới trên tay sư phụ là minh chứng tốt nhất của việc sư phụ không nhờ người khác, còn chuyện từng vòng dấu răng do bị người cắn mới xuất hiện thêm trên tay sư phụ, bị người ta đồn khắp trấn rằng "Đại sư vừa mới cưới một bà vợ thích cắn người", để nói sau đi.

Thời gian không hề dừng lại, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ qua đi. Sư tỷ đã rất lâu rồi không đi tới Thiên viện nữa, chỉ có mình ta mỗi ngày mang chút đồ ăn cho hồ ly.

Ta đoán, đại khái là do sư phụ hiểu tính tình của sư tỷ.

Theo như cá tính của sư tỷ, lại nhìn tướng mạo của hồ ly, không quá ba ngày nàng sẽ bị dáng vẻ của hồ ly mê hoặc đến mất hồn mất vía, hoàn toàn về phe địch.

2.

Ngày hôm đó, sau khi ở sư phụ cho hồ ly uống hết thuốc, ta như mọi hôm bưng chút đồ ăn qua.

Sư phụ mới vừa đi khỏi không lâu, hồ ly khoanh chân ngồi dưới đất, vẻ mặt tức giận, dùng tay áo mạnh mẽ lau nước thuốc bên miệng. Nhìn thấy ta vào phòng, hừ lạnh một tiếng, quay lưng đi không thèm nhìn ta.

Ta chợt thấy tủi thân, cũng không phải là ta bắt y uống thuốc. Thế mà không chịu suy nghĩ một chút, ta rắc muối tiêu lên tay cho ngươi cắn, hành động xúc động lòng người như vậy, ngay cả sư phụ cũng chưa từng làm được đâu.

Ta đem chén đĩa đặt bên cạnh y, nhìn thoáng qua khóe miệng sưng đỏ của y, cũng không biết là bị sư phụ bóp hay tự dùng tay áo chà xát làm bị sưng lên. Trong lòng thấy không nỡ, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Ngươi nếu nghe lời một chút, tính khí của sư phụ chung quy cũng không dữ như vậy.

Đối với ý tốt của ta, hồ ly chỉ cười nhạt: "Có cần tiểu sinh học tiếng mèo kêu cho sư phụ ngươi nghe, xin hắn ít cá khô ăn hay không?"

Ta vốn dĩ không nghĩ tới y sẽ đáp lại ta, nhất thời nghe không hiểu ý châm chọc trong lời nói của y, chỉ đành nói

- Hồ ly cũng rất đáng yêu.

Y xoay đầu lại, dùng ánh mắt đang nhìn kẻ ngu nhìn ta một hồi, sau khi xác nhận không phải là ta đang lừa gạt y, mới thở dài nói: "Tiểu sinh không phải là chó con mèo con - lũ chúng nó thật là một đám khiến người khác hâm mộ"

- Khiến người khác hâm mộ? - ta cảm thấy khó hiểu.

- Không cần phải làm bất cứ việc gì, đã có thể khiến tất cả mọi người đều thích chúng - Y cúi đầu nhìn phong nguyệt trên mặt quạt, nét mặt ẩn chứa sự u ám - Thật đúng là khiến người khác hâm mộ cùng ghen tị.

Rõ ràng là giọng nói châm chọc, lại mơ hồ che giấu vài phần cô đơn. Ta giật mình đứng đó, nhìn vết đỏ do bị dây xích trên cổ hằn lên cùng với thân thể gầy yếu của y, bàn tay dường như không nghe theo khống chế mà đưa về phía khóa cài trên dây xích.

Tay ta ngừng lại giữa chừng, chợt nhận ra mình đang định làm gì, vội vã nhéo mạnh bản thân một cái, gấp gáp rời khỏi Thiên viện.

Phía sau truyền đến tiếng cười của hồ ly, giống như bài hát của nhân ngư mê hoặc thủy thủ giữa sương mù, ta bịt hai tai lại chạy trối chết

Có câu hồ tộc am hiểu nhất là mê hoặc lòng người, người xưa không hề nói sai.

3.

Chạng vạng, sư phụ và sư tỷ vẫn chưa trở về. Sau khi ta ăn xong bữa tối định tới Thiên viện thu dọn chén đĩa hồi sáng.

Đi tới cửa, nghĩ lại chuyện phát sinh lúc sáng, trong lòng ta không khỏi sợ hãi, đắn đo bên ngoài hồi lâu cuối cùng cũng bất chấp đẩy cửa đi vào. Hồ ly vẫn tùy tiện ngồi dưới đất như trước, tay đùa nghịch một lọn tóc, thấy ta tới thì cười nói:

- Tiểu sinh nghĩ hôm nay ngươi sẽ không tới.

Ta cúi đầu dọn dẹp chén đĩa, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng dùng cổ thuật mê hoặc ta, khóa chỉ có một mình sư phụ mới mở ra được thôi"

Nghe vậy, ý cười trên mặt hồ ly ngược lại càng sâu hơn:

- Ngươi cho rằng tiểu sinh dùng cổ thuật với ngươi?

Chẳng nhẽ không phải?

Ta căm tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú.

- Nếu ngươi biết ổ khóa này chỉ có một mình sư phụ ngươi có thể mở ra, nói vậy đây rõ ràng là một món bảo khí. Hết thảy yêu lực của tiểu sinh đã sớm bị phong ấn, còn sót lại một chút để hóa thành hình người đã là không dễ rồi, nào còn có năng lực dùng cổ thuật lên người ngươi?

Nghe xong, trên mặt của ta không khỏi lúc đỏ lúc trắng, chuyện hoang đường hôm nay, hóa ra thật sự là do bản thân mình động lòng trắc ẩn, đang muốn tự giải vây cho mình vài câu, lại thấy hồ ly đang nheo mắt thưởng thức vẻ quẫn bách của ta

Trước mắt chỉ nghĩ ra một kế, ta tròn mắt giả vờ ngây thơ vô tội hỏi lại

- Ngươi ghét ta tới vậy sao?

Sư tỷ thường nói tuy ta hơi ngốc, nhưng khuôn mặt vẫn có thể tính là tạm được, ngay cả sư phụ khi thỉnh thoảng ta làm nũng muốn ra ngoài đi chơi cũng đáp ứng ta, ta còn dựa vào khuôn mặt trẻ nhỏ ngây thơ khả ái này mà ở trên trấn được ăn uống miễn phí, nghĩ chắc hồ ly cũng không tránh được ta---

- Đúng vậy, tiểu sinh cực kỳ ghét ngươi.

Hồ ly này trả lời dứt khoát như vậy làm tim ta đau quá.

Suy cho cùng vẫn là ma cao một trượng.

Hiểu được chuyện này ta đành ủ rũ chuẩn bị rời đi, hồ ly vậy mà lại ở bên cạnh bổ thêm một đao: "Ai bảo đôi mắt ngươi trông giống sư phụ ngươi đến năm sáu phần chứ?"

Một lần nữa lòng hiếu kỳ lại quấy phá khiến ta khó kiềm chế được, ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

- Ngươi... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với sư phụ vậy?

Đúng lúc này hồ ly lại bắt đầu thắt nút

- Cho dù tiểu sinh có nói, chưa chắc ngươi đã tin

Ta gật đầu, nhưng vẫn không nén được lòng hiếu kỳ, nghĩ thầm ta chỉ coi như là nghe kể chuyện xưa thôi, chắc cũng không tính là không tuân theo ước định với sư tỷ, vì thế liền cậy mạnh mà nói: "Chỉ coi như nghe kể cố sự về thần quái thôi không được sao?"

- Vậy ngươi đi đọc tiểu thuyết thần quái đi. - Hồ ly không muốn đáp lại ta nữa, tiếp tục ngắm nghía đuôi tóc.

Ta giẫm chân một cái, mạnh miệng nói: "Không nói thì thôi, cố sự về thần quái không phải truyện nào cũng như truyện nấy thôi sao? Đơn giản chính là đêm mưa ngoài miếu hoang, ngươi toàn thân ướt đẫm gặp sư phụ đang tránh mưa trong miếu, củi khô lửa bốc, sau đó..."

Không đợi ta nói xong, hồ ly đã nghe không nổi nữa, ngắt lời nói:

- Khụ khụ... có phải ngươi hiểu sai về tiểu thuyết thần quái rồi hay không vậy?

- Ta chưa từng đọc tiểu thuyết thần quái, đều là sư tỷ kể cho ta nghe - Ta thẳng thắn nói.

Y ý vị thâm trường nhìn ta một hồi: "Sư tỷ của ngươi về sau cũng là một nữ tử có thể làm nên chuyện lớn"

Ta biểu đạt rằng sẽ chuyển lời khích lệ của y cho sư tỷ, sau đó cũng học theo y ngồi xuống đất, lôi một nắm hạt dưa từ trong túi áo ra cắn:

- Nên ngươi kể cho ta nghe nha.

Hồ ly đại khái là chưa từng gặp đứa nhỏ nào mặt dày như vậy, hung dữ trợn mắt nhìn ta một cái, nắm lấy ít hạt dưa trên tay ta, vừa cắn vừa bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi muốn biết cái gì?"

Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi y: "Ngươi làm sao mà quen biết với sư phụ vậy?"

- Làm sao quen biết à... - Hồ ly lặp lại câu hỏi của ta.

Lông mi dài khẽ run rẩy, nghĩ lại chuyện năm xưa, vẻ mặt thay đổi rồi lại thay đổi, buồn vui lẫn lộn. Cuối cùng trong mắt chỉ còn lại ôn nhu, ý cười bên khóe miệng, ánh mắt xuyên qua ánh hoàng hôn trải trên nền đá, nhớ lại về cố nhân của nhiều năm trước

Y giống như một đứa trẻ mang theo sự trân trọng cùng kiêu ngạo nho nhỏ, giới thiệu món đồ chơi quý báu nhất của mình, nhẹ giọng nói, như sợ kinh động đến khoảng thời gian đẹp đẽ cuối cùng của thời thiếu niên:

- Sư phụ ngươi vốn dĩ có một đôi cánh rất đẹp, rất uy phong...