Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!!

Chương 53: Tim À, Tuyết Nhi Của Tao Đang Ở Đâu?




_Cô biến ra ngay cho tôi - Hắn nói như hét vào mặt đối phương

_Em muốn đến để an ủi anh thôi mà - Thật ra là ả Tường Vy vác xác đến biệt thự nhà nó với hắn ở chung đấy

_TÔI NÓI CÔ BIẾN ĐI - Hắn lớn tiếng chỉ tay về hướng cửa

_Em không đi - Tường Vy tưởng hắn đang giận ả chuyện hồi sáng nên mặt dày ra sofa ngồi

_Cô không đi? - Hắn như nghiến răng nói, nhà này, ngoài nó với hắn, gia đình và bạn bè ra, sẽ không được bất kì người đàn bà hay đàn ông nào được vào đây cả, vậy mà con tiện tì này lại dám mặt dày như thế, lỡ nó về thấy thế thì hắn còn gì để giải thích

_Đúng vậy, em không đi, anh họ em đã nhờ anh chăm sóc em mà, với lại em tin em hơn hẳn con nhỏ kia - Tường Vy bướng bỉnh nói

_Cô gọi cô ấy là gì, nói lại tôi nghe em - Hắn dùng mắt xoáy sâu vào con ngươi đê tiện kia, cô ta không đủ tư cách nói Tuyết Nhi gì cả

_Con nhỏ kia? - Tường Vy nhớ anh họ ả tường nói Hắn thích nhất là mẫu người cho gan lớn, vậy nên cô ta nhất định sẽ cướp được ngừoi đàn ông trước mặt này, vừa có tiền lại có thế lại còn đẹp trai, ai lại không muốn?, Tường Vy giương đôi mắt tự tin nhìn hắn

~*Bốp*~ Một cái tát giáng xuống gương mặt đầy tự tin kia, dám nói Tuyết Nhi như thế, hình phạt này...quá nhẹ tay rồi

_Anh dám tát em? - Tường Vy đau đớn ôm mặt trợn mắt hỏi

_Cô nghĩ tôi không dám? Cái tát này là cái nhẹ nhất đấy, tốt nhất cút khỏi đây, đừng để tôi nói lần hai, trên đời này, không ai có quyền được sỉ nhục Tuyết Nhi, cả tôi cũng thế - Hắn cười lạnh nói

_Em có gì không bằng cô ta, cô ta có gia thế hơn em? Ngoài ra thì không có gì hơn em cả, gia thế thì chỉ cần muốn là có thôi mà - Tường Vy tức giận nói, giả vờ bộ dạng uất ức nói

~*Bốp*~ Băng Nghi vừa vào nhà, nghe Tường Vy nói thế thì không nhân nhượng tát một cái đau điếng

_Cô có rất nhiều thứ không bằng, Cô gia thế không bằng, vẻ đẹp không bằng, tính cách thì càng ô quế, luận mọi thứ, chỉ có sự bần tiện là chị tôi không bằng cô - Băng Nghi nói như hét vào mặt Tường Vy khiến cô ta khá sợ hãi

_Cô là ai hả? Là ai mà dám đánh tôi, con đàn bà nàyyyy - Tường Vy giận dữ định tát lại Băng Nghi thì Hoàng Quân từ phía sau đi đến chặn tay cô ta lại mà tát cô ta *Bốp* một cái

_Các người...các người...Khải à... - Tường Vy quay qua Khải định mong anh giúp

_Cút - Khải lạnh nhạt nói

_Cô so xem cô đẹp bằng tôi không? - Băng Nghi nhếch môi nhìn Tường Vy vẻ đùa cợt nói

_Hỏi làm gì chứ, cô ta làm sao mà bằng được em - Hoàng Quân chưa đợi Tường Vy nói thì xem như là trả lời thay

_Vậy thì tôi còn chưa chắc tôi đẹp hơn chị mình dù là sinh đôi, vậy cô lấy tư cách gì để so với chị tôi? - Băng Nghi lạnh lùng nói

_Mấy người...Vương Minh Khải, anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay - Tường Vy tức giận đi ra khỏi biệt thự

_Cần cho người xử không? - Băng Nghi lạnh lùng nhìn Hắn

_Không cần - Hắn khẽ lắc đầu

_Yêu cô ta? Khó tin đấy - Hoàng Quân quay qua nhìn hắn cười đùa nói

_Không - Hắn liếc Hoàng Quân

_Vậy vì cô ta mà chị tôi bỏ đi, vậy tại sao lại bỏ qua dễ dàng thế? - Băng Nghi nghi ngờ hắn hỏi

_Vì cô ta là em họ Phong, cậu ta nhờ tôi chăm sóc hộ - Hắn mệt mỏi nói

_Ừ thì chăm sóc, chăm sóc đến nỗi mất vợ, trường hợp này khá thú vị, tôi gặp quài - Hoàng Quân ôm bụng cười nói

_Mà Tại sao hai người lại đến đây - Hắn nhớ ra điều muốn hỏi này giờ mà chưa kịp hỏi nói

_Định quay lại hỏi rõ chuyện gì hai người mới như vậy thôi, phải biết rõ ngọn nguồn mới biết Sindy đi đâu chứ, ít ra tôi vẫn hiểu em ấy hơn cậu - Hoàng Quân khẽ nói, tại lúc nãy về, đang đi tìm Nó được một lúc thì vẫn chưa được, đành quay lại hỏi rõ ngọn ngành mới giải quyết được chứ

_Thật ra là tôi với cô ta, người đàn bà hồi nãy ấy, cô ta hẹn tôi ra công viên nói muốn tôi dẫn đi ngắm cảnh trời buổi sáng, ai ngờ Tuyết Nhi cũng ở đó, rồi cô ta đột nhiên hôn tôi, khi tôi vừa đẩy ra thì nghe tiếng Tuyết Nhi, vừa quay lại định đuổi theo thì cô ta giữ lại, đến lúc đuổi kịp rồi thì Nhi chẳng nhìn mặt tôi nữa rồi bỏ đi mất tiêu - Hắn ngán ngẳm kể lại

_Vậy là không phải vụ hai người vô khách sạn sao? - Băng Nghi khó hiểu nói

_Khách sạn gì? Là thế nào? - Hắn nhăn nhó hỏi

_Chị tôi kể có lần nhìn thấy anh vào khách sạn với người đàn bà khác, còn nghe tiếng rên rỉ bên trong phòng - Băng Nghi khẽ nói lại

_Cái gì? Từ khi nào chứ? - Hắn đập bàn nói

_Này, tôi có biết gì đâu mà nói tôi, chị nói lúc hai người đi chơi, đang chơi thì anh nhận được điện thoại nên đi, để quên điện thoại nên chị ấy cầm đi theo đưa lại cho anh, ai ngờ thấy anh thân mật với người đàn bà khác mà còn.... - Băng Nghi đỏ mặt nói

_Tức chết mà, hoàn toàn không có...à đúng rồi, bữa đó..bữa đó là vầy...^%#¥£@$^#¥£... - Hắn kể cho Băng Nghi và Hoàng Quân nghe

_Trời, sao không nói sớm, chắc công dồn hai việc nên chị mới bỏ đi quá - Băng Nghi căm tức nói - Tất cả đều tại con đàn bà kia, nếu Phong không mang con đó về Pháp, tôi nhất định sẽ cho nó chết tại đây, tôi nói được làm được - Băng Nghi nghiến răng nhìn hắn nói

_Ừ - Hắn mệt mỏi nói

_Hai đứa tôi về đây, sẽ cố tìm Sindy, tạm biệt - Hoàng Quân cũng đau đầu không kém, con đàn bà kia, anh không muốn ra tay với đàn bà đâu

_Ừ, tạm biệt - Hắn vẫn ngồi yên, mặc cho hai người kia về

_Alo? - Điện thoại hắn reo

_Đại ca, không tìm thấy tiểu thư ấy, đã lật tung cả Việt Nam và Anh quốc rồi - Tên đàn em ngán ngẩm nói

_Vậy thì cứ tiếp tục tìm kiếm cho tôi, ai tìm được cô ấy, tôi sẽ trọng thưởng - Hắn xoa bóp hai thái dương nói

_Vâng - Tên đàn em cúp máy tiếp tục công việc

_Anh biết em đang an toàn vì anh vẫn ổn, nhưng liệu nỗi nhớ của anh cho em, em có cảm nhận được không? Nỗi đau khi bị em hiểu lầm của anh, liệu em cho cảm nhận được? - Hắn đau lòng nói

_Tim à, Tuyết Nhi của Tao đang ở đâu? - Hắn mệt mỏi nói, hắn không dám đi tìm nó, hắn sợ lúc nó về nhà sẽ không thấy hắn thì lại bỏ đi, nhưng không đi tìm thì tay chân hắn lại đứng ngồi chẳng yên

.*.*.*.*Tại căn biệt thự Bí Ẩn_Roseleg.*.*.*.*

_Sao tim mình nhói quá - Nó khẽ xoa xoa lòng ngực mình

_Cô bị sao thế? - Chàng Ma thấy nó vứ xoa xoa ngực thì khẽ hỏi

_Không gì, lát tôi sẽ đi mua ít đồ - Nó khẽ nói

_Nhớ về sớm, nếu có người đuổi theo cô, hãy cô gắn chạy về nhà, vào nhà rồi sẽ không ai làm gì được cô nữa - Chàng Ma khẽ nói

_Cám ơn - Nó thật rất biết ơn với cái người chỉ có vài lần gặp mặt này

_Ừ - Chàng Ma cười rồi lên lầu

_Minh Khải à, giờ này anh đang nhớ em...hay là đang vui vẻ cùng người con gái khác? - Nó khẽ rơi nước mắt hỏi

~|Đôi khi bạn nghĩ, nếu hai người xa nhau, chỉ có người chủ động xa người kia là không đau, vậy thì bạn đã sai lầm, vì thực chất, người chủ động xa bạn lại là người đau đớn nhất, vì họ phải rất dũng cảm mới có thể quay lưng lại với người mình yêu thương|~