Anh Yêu Em, Công Chúa Băng Giá...!!

Chương 54: Giải Quyết Hiểu Lầm




_Em về Pháp cho anh - Phong tức giận nói

_Không về - Tường Vy cứng đầu nói

_Nếu em không về, anh sẽ báo cho chú thím bên Pháp khiêng em về - Phong lạnh lùng nói

_Mắc gì chứ? Tại con nhỏ kia sao? Em sẽ khiến trái tim Khải dần dần biến mất hình ảnh cô ta - Tường Vy tức giận nói

_Câm miệng cho anh, lần này chú thím cho em về chủ yếu là để em làm bài khảo sát ở Anh chứ không phải rảnh ở không mà đi cướp chồng người ta - Phong tát Tường Vy nói

_Anh lấy quyền gì tát em? Em không về là em không về - Tường Vy lấy tay lấy túi xách rồi ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm

_Lần này nếu Hồng Anh mà biết Nhi bỏ đi vì em họ mình chắc giận luôn quá, trời ơiiiii - Phong la hét khắp trong biệt thự

~~~Tại biệt thự chung của hắn và nó~~~

_Alo? - Hắn nghe điện thoại

_Đại ca, có người nói nhìn thấy tiểu thư ở gần khu vực được gọi là Roseleg - Tên Đàn Em vui mừng nói

_Vậy thì mau tìm cho tôi? - Hắn mừng nói

_Nhưng mà trong khu vực này, toàn là đất bỏ hoang và đặc biệt lại chẳng ai có thể xây nhà ở đây, tôi đã cho đàn em vào trong xem, nhưng quả thật không nhìn thấy con người nào cả - Tên đàn em lo lắng nói

_Được, vậy tôi sẽ đến đó, gửi bàn đồ đến đó cho tôi, mau - Hắn nói xong thì tay cúp máy tay ấy áo khoác rồi ra xe đến nơi gọi là Roseleg đó

~~~Tại nơi nó đang ở~~~

_Em đi mua có đồ ăn thôi mà làm gì lâu vậy - Chàng Ma phàn nàn nói

_Anh đói sao? - Nó cười hỏi

_Không, chỉ hỏi xem em đi mua đồ thôi mà gần cả tiếng, còn tôi thì có biết đói là gì đâu - Chàng Ma nhún vai nói

_Thì tại lạ lắm, ở đây có rất nhiều căn biệt thự khác nhau nha, nhưng tại sao tôi lại chưa nghe có khu biệt thự cao cấp ở đây bao giờ nhỉ? - Nó khẽ thắc mắc nói lại với Chàng Ma

_Thì em có đến đây bao giờ đâu mà biết? - Chàng Ma ôm bụng cười nói và nghĩ "Ở đây chủ yếu là nhà của thiên thần, chỉ có thiên thần mới nhìn thấy, nên cũng có ai xây được căn nhà ở đây đâu, đụng vào còn chưa được huống chi..."

_Anh ăn gì không? - Nó nhìn Chàng Ma cười hỏi

_Trước giờ tôi chưa biết ăn là gì - Chàng Ma cười đáp

_Sao cơ? Không ăn làm sao anh sống? - Nó bất ngờ trước câu nói của chàng ma

_Thì tôi có sống đâu mà ăn - Chàng Ma khẽ cười nói nhỏ

_Anh nói cái gì? - Nó không nghe rõ hỏi

_Không gì, tôi nói tôi không thích ăn, tôi đã ra ngoài ăn rồi - Chàng Ma cố chỉnh lại

_À, vậy thôi - Nó quay vào bếp làm đồ ăn

_Tôi lên lầu - Chàng Ma cố kiềm lại cơn cười điên dại của mình khi thấy nó vào bếp mà lẽn lên lầu để giữ hình tượng

_Anh ta thật là lạ - Nó khẽ nghĩ

Nó làm một tô mì ăn liền ăn, nãy nó đi siêu thị, gặp một cô gái kia mua rất nhiều mì ăn liền, hỏi ra thì cô ấy nói vừa tiện lợi, dễ làm, ăn nhanh, lại rất ngon nên nó cũng mua cả tá phở ăn liền, mì ăn liền, cháo ăn liền,..v.v...

_Cũng ngon quá nhỉ? - Nó khẽ khen

_Oa, chắc làm thêm quá - Nó phấn khởi nói

Vừa định dọn dẹp vào bếp làm thêm, bỗng nhiên nó nghe bên ngoài có tiếng ai đó kêu tên mình, cái giọng nói đó, làm sao nó quên được, cũng nhờ cái giọng đó mà nó như muốn đổi tên mình, tên nó...dễ dàng để hắn kêu thế sao? Hắn không biết xấu hổ?

Ra ngoài cửa, bấm nút đỏ kể bên, một màn hình hiện ra trước cửa lớn, hình ảnh một chàng trai đứng đầu cả đống người mặc đồ đen nhìn còn hơn cả trăm người

_Vương Minh Khải, anh đang làm gì đây hả? - Nó nhìn vào màn hình bất mãn nói

_Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi, em ra đây cho anh, nghe anh giải thích đi, được không? - Hắn hét lên giữa bầu trời rộng thênh thang, nơi đây nhìn sơ cũng đã không có lấy một bóng người, nhưng anh lại có cảm giác tim mình đập rất nhiều, có lẽ là do hồi hộp hay do thật sự là có nó ở đây?

_Tên tôi khiến anh dễ dàng kêu vậy sao? Tên khó ưa nhà anh - Nó nhìn thấy hắn lo lắng thế thì cũng khá là ấm áp

_Anh biết là em đang ở đây, anh xin em mà, đừng thế nữa? Đã ba ngày rồi, về với anh đi được không? Em đã nói sẽ không bắt anh phải chờ đợi, vậy tại sao giờ lại bắt anh tìm kiếm em mặc dù là trong vô vọng? Anh sợ lắm, thật ra cô ta là em của Phong, từ Pháp đến, do Phong nói cô ta yêu mến anh nên nhờ anh chăm sóc cô ta hộ, thật là không như em nghĩ đâu mà, anh có nghe Băng Nghi kể chuyện em hiểu lầm anh ở khách sạn, thật ra lúc đó cô ta mua giày nhiều quá, nhờ anh mang vô giùm, anh vì muốn cô ta về Pháp nhanh nhanh nên mới đồng ý, cái lúc ở công viên thì anh thật sự không biết, do cô ta hôn anh chứ anh vô [số] tội mà, đừng hành hạ anh bằng hình phạt này được không? - Hắn đau đớn quỳ xuống đất lớn tiếng nói làm bọn đàn em bất ngờ và khá tò mò về vị tiểu thư kia, có thể làm hắn thành ra thế này, thật là không hề dễ

_Chỉ là hiểu lầm sao? - Nó nhìn hắn đau lòng nói

_Em tin anh ta? - Chàng Ma từ đâu đến mà giờ đã đứng kể bên nó

_Tôi không biết - Nó khẽ lắc đầu

_Vậy thì tìm ra sự thật thôi - Chàng Ma nắm tay nó

_Aaaa - Hắn không biết sao lại đi đến khu đất hoang kia, vừa đưa tay vào khoảng đất phía sau vạch trắng dưới đất kia, hắn lại đi văng ra ngoài

_Minh Khải... - Nó định chạy ra ngoài mở cho hắn thì bị chàng ma giữ lại

_Đợi tí, hắn sẽ không bị thương đâu, đừng lo - Chàng Ma nhìn nó đau lòng cho hắn thì hơi buồn giải thích

_Thật? - Nó khẽ hỏi lại như lấy thêm niềm tin

_Em nghĩ tôi nói dối? - Chàng Ma khẽ khó chịu

_Không có, nhưng anh đang muốn làm gì? - Nó khẽ hỏi

_Đợi - Chàng Ma cười nói

_Đợi gì chứ? - Nó thắc mắc hỏi

_Nhìn xem - Chàng Ma khẽ hất mặt về màn hình chiếu bên ngoài

_Minh Khải, anh đang làm gì thế hả? - Tường Vy từ đâu chạy đến nói

_Cô làm gì ở đây? - Hắn lạnh lùng nói

_Anh đang tìm cô ta sao? Cô ta muốn đi thì anh để cô ta đi đi, cô ta muốn đi thì anh tìm cũng không được - Tường Vy tức giận nói

_Xem ra cô mặt dày thật - Hắn lạnh lùng nói

_Anh đã hứa với Phong sẽ chăm sóc em mà - Tường Vy vờ khóc

_Hứa sao? Chưa bao giờ, tôi chỉ nói sẽ dẫn cô đi chơi xem như là hướng dẫn viên thôi - Hắn lạnh nhạt nói

_Anh cũng có tình cảm với em mà, lúc ở khách sạn... - Tường Vy khẽ nói

_Lúc đó vì muốn cô về Pháp sớm sớm nên tôi mới giúp cô mang giày xem như quan tâm chăm sóc "khách" - Hắn nghiến răng nói

_Anh... - Tường Vy tức giận hết biết nói gì

_Giờ cô biến được chưa? - Hắn lạnh nhạt nói

_Em không đi là không đi, nếu đi phải là anh đi cùng - Tường Vy cứng đầu nói

_Thật không biết sao lại có loại đê tiện như cô - Hắn tức giận nói

_Anh nói dối, anh chính là thích loại con gái gan dạ như em - Tường Vy noi

_Là Phong nói? chắc cậu ấy cũng quên nói với cô một điều rồi - Hắn cười nhạt nói

_Là gì? - Tường Vy khó hiểu hỏi

_TÔI VƯƠNG MINH KHẢI GHÉT CAY GHÉT ĐẮNG NHẤT LÀ LOẠI NGƯỜI DÁM LÀM, À KHÔNG, LÀ CÓ Ý ĐỒ LẤY ĐI BẤT CỨ THỨ GÌ THUỘC VỀ NGƯỜI TÔI YÊU - Hắn lớn tiếng khẳng định

_Anh là của em, em cướp đi anh, tức không phải cướp đi của cô ta - Tường Vy cứng đầu nói

_Từ lúc sinh ra đến giờ, căn bản chưa có ai có thể cướp đi trái tim tôi, vì căn bản, từ lúc quen Tuyết Nhi, trái tim tôi là toàn quyền sở hữu của cô ấy - Hắn nhếch mép nói cho người không biết phân biệt đúng sai là gì rồi ra lệnh cho đàn em - Đưa cô ta về Pháp cho tôi, khi nào cô ta về đến đất Pháp mới được quay về Anh - Hắn đe doạ nói

_Vâng đại ca - Chừng 30 người đi đưa Tường Vy đi

_Aaa, thả tôi ra, tôi là em Lâm Khải Phong, mau thả tôi ra, nhanh lên, mấy người muốn chết sao? - Tường Vy không ngừng la hét

_Nếu cô không im miệng, tôi sẽ không biết cô có đường để nói không đó, mau đưa cô ta đi - Hắn lạnh nhạt nói

_Anh làm rất tốt - Từ đâu nó đi đến nói

_Tuyết...Tuyết Nhi? Là em thật sao? Huhu - Hắn nhảy tưng tưng lên làm bọn đàn em phía sau há hốc mồm nhìn vị ác quỷ khi nãy giờ như thiên thần, họ cũng đã hiểu ra, cô gái lúc nãy, căn bản không thể so với cô gái làm đại ca mừng nhảy tưng tưng thế này, cô có nét đẹp thiên thần lại có gì đó rất thần bí hoà huyện với mái tóc tím than trông thật quyến rũ và không hề thiếu sự lạnh lùng

_Tha anh - Nó khẽ cười nói

_Cám ơn - Nó khẽ quay qua Chàng Ma nói

_Em nói với ai thế? - Hắn khẽ hỏi

_Đây... - Nó vừa quay qua đã không thấy chàng ma đâu

_Đâu? - Hắn thắc mắc

_À không gì - Nó khẽ thắc mắc

_Về đi, được không? Anh còn nhiều chuyện muốn nói với em - Hắn cười nói, hắn muốn hỏi nó đã ở đâu, ăn gì, bla bla

_Vâng - Vừa quay người đi được hai bước thì nó nghe được giọng nói vang vọng -"Nếu muốn tìm tôi, hãy đến căn biệt thự này, nó luôn luôn đón tiếp em"

_Cám ơn anh - Nó khẽ nói rồi cười, nó thật biết ơn người này, không quen biết nhưng lại giúp nó rất nhiều