Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 138




CHƯƠNG 138


Vũng nước đục này, một mình cô lội vào là đủ rồi.


Tất cả những chuyện này đều bị Trịnh Tinh Tinh lén lút quay lại, gửi cho Lục Huyền Lâm, cô ta vẫn đang cố gắng tranh thủ đồng tình của tổng giám đốc.


Sức lực của một người là hữu hạn, dù Lý Tang Du có ý chí mạnh mẽ cũng không ngăn nổi mệt mỏi trong công việc, làm việc không ngừng nghỉ từ khi tan làm cho đến mười hai giờ đêm, cô thật sự có cảm giác không chịu đựng nổi.


Bây giờ cô đau lưng mỏi vai, hoa mắt chóng mặt, đầu óc căng thẳng, ngón tay thì bị chuột rút.


Cô cũng mới hoàn thành chưa đến một nửa chồng tài liệu Trương Ngọc giao cho cô, mà dù cho cô làm suốt đêm cũng không xong được.


Nghĩ đến đây, không nhịn được cảm thấy nản lòng, dứt khoát nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi mấy phút.


Lúc này, một bóng người không một tiếng động đi đến, đứng thẳng tắp ở bên cạnh bàn làm việc của cô.


Lý Tang Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, khi cô mở mắt ra, lập tức bị người bất thình lình đứng ở trước mặt dọa cho suýt ngã khỏi ghế.


“Anh là ma à? Bước đi cũng không phát ra tiếng.” Xoa xoa lồng ngực phập phồng, Lý Tang Du tức giận nói.


“Là tự cô lười biếng ngủ ở chỗ này, còn trách tôi bước đi không phát ra tiếng?” Lông mày Lục Huyền Lâm nhíu lại, cúi đầu nhìn Lý Tang Du nói.


Lý Tang Du lười giải thích, uể oải hỏi: “Anh đến làm gì?”


“Đi ngang qua mà thôi!”


“Là để xem tôi có lười biếng hay không?”


Lục Huyền Lâm nhìn khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Lý Tang Du, khóe miệng cong lên: “Muốn về nhà sớm nghỉ ngơi, vậy nói mấy lời dễ nghe, nói không chừng tôi vui vẻ sẽ giảm công việc cho cô.”


Lý Tang Du nhún vai, trên mặt tỏ ra không quan trọng: “Tôi trời sinh ăn nói vụng về, lời khó nghe gì cũng biết nói, nhưng lại không biết nói lời dễ nghe. Muốn nghe thì tìm người khác.”


Người phụ nữ không biết tốt xấu này, nhất định muốn đối nghịch với anh?


Lục Huyền Lâm phủi phủi vạt áo không chút bụi bặm: “Nếu đã như vậy thì chăm chỉ làm việc, nói không chừng cuối năm tôi sẽ trao giải nhân viên xuất sắc nhất cho cô.”


“Cảm ơn tổng giám đốc ! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lý Tang Du lễ phép cúi mình.


Lục Huyền Lâm mặt không cảm xúc rời khỏi phòng tài liệu.


Hai người lại trở về trạng thái đối chọi gay gắt trước kia, không ai chịu thua, ai cũng muốn thắng.


Mười hai rưỡi đêm, Trịnh Tinh Tinh đang mơ mơ màng màng ngủ bị tiếng tin nhắn đánh thức, bây giờ cô ta thấy tin nhắn như chim gặp cành cong, sợ lỡ mất một tin nhắn, vậy thật sự khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi.


Xem thì thấy tin nhắn chỉ có bốn chữ: Không biết tốt xấu!


Trịnh Tinh Tinh biết lời này là chỉ Lý Tang Du, dưới trạng thái đầu óc lơ mơ, cô ta dứt khoát chuyển tiếp cho Lý Tang Du .


Cuối cùng, nhận được tin nhắn trả lời của Lý Tang Du, cũng là bốn chữ: Bản tính vốn vậy!


Đột nhiên nhận được tin nhắn của Lý Tang Du mới khiến Trịnh Tinh Tinh hoàn toàn tỉnh táo, nhìn tin nhắn trả lời của Lý Tang Du, trong lòng bồn chồn: Lần này xong rồi, thân phận nội gián bị bại lộ rồi.


Trịnh Tinh Tinh không dám gửi thêm gì, đành phải lần nữa thiếp đi trong hối hận.


Ánh nắng buổi sớm luôn là ánh nắng đẹp nhất dịu dàng nhất, cũng mang đến hi vọng và mong đợi mới cho mọi người.