Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 139




CHƯƠNG 139


Gấp gáp làm việc thâu đêm suốt sáng, cuối cùng Lý Tang Du cũng làm xong công việc trong tay, nhìn đồng hồ thì thấy đã gần tám giờ, đứng dậy vươn vai duỗi lưng, rửa mặt rồi đi kiếm cái gì ăn, lấp đầy cái bụng đói đến kêu vang ục ục.


Vừa đến cửa công ty thì nghe thấy có người ở sau lưng gọi mình.


“Lý Tang Du?”


Lý Tang Du nhìn lại, không quen biết: “Cô là?”


“Tôi là Tiền An Na, mới đến phòng thiết kế không lâu.”


“Cô cũng thức đêm tăng ca?”


“Không, tôi chỉ là không muốn trở về nên dứt khoát ngủ lại công ty một đêm, mới thức dậy chuẩn bị đi ăn sáng.”


“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi nhé.”


Hai người cùng nhau ra khỏi công ty.


Tìm một quán cháo ngồi xuống.


“Tôi vừa vào công ty đã nghe đến tên của cô, vẫn muốn đi tìm cô, không ngờ hôm nay lại được gặp.” Tiền An Na nói.


Lời nói của Tiền An Na rất bình thường, nhưng Lý Tang Du lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tại sao lại muốn đi tìm cô? Có thể từng nghe thấy tên cô trong công ty, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt gì, vì sao người mới này lại cảm thấy hứng thú với cô như vậy?


Lý Tang Du tự giễu nói: “Xem ra tôi rất nổi tiếng!”


“Mạo muội hỏi một câu, cô thật sự là người tình của tổng giám đốc sao?” Trong mắt Tiền An Na mang theo chờ mong: “Chắc chắn làm người tình có rất nhiều tiền nhỉ?”


Có rất nhiều tiền?


Có rất nhiều tiền cô còn đi làm làm gì?


“Xem quần áo tôi mặc trên người là biết tôi có tiền hay không rồi.” Đúng là cái tên Lý Tang Du rất vang dội, nhưng cách ăn mặc của cô lại hoàn toàn không phù hợp với cái tên vang dội này, người thông minh một chút là có thể nhìn ra.


Làm người tình mà phải keo kiệt giống như cô sao?


Có người tình nào không phải mặc toàn hàng hiệu, son phấn xinh đẹp?


“Đúng vậy, tập đoàn Lục Thị chính là tập đoàn nổi tiếng nhất thành phố A, thân là người tình của tổng giám đốc Lục Thị mà lại mộc mạc như vậy, có thể thấy tổng giám đốc keo kiệt cỡ nào.” Tiền An Na nói lời thành thật.


Trái lại lời này khiến Lý Tang Du có phần yêu thích người mới này.


Trong công ty không có người nào dám nói xấu tổng giám đốc, cho dù là cô bị ức hiếp chèn ép đến thương tích đầy mình, cũng không ai dám nói lời công bằng giúp cô, không ngờ người mới đến này lại dám nói như vậy.


Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần hơn không ít.


Thời gian ăn sáng không dài, nhưng hai người nói chuyện rất hợp ý nhau.


Sau khi ăn xong, hai người chia tay, Tiền An Na về nhà nghỉ ngơi, Lý Tang Du trở lại phòng tài liệu của công ty.


Khi mọi người lục tục tiến vào phòng tài liệu nhìn thấy Lý Tang Du đã làm việc suốt đêm thì đều cảm thấy ngượng ngùng.