Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 56




3

Mạch Khiết bị tiếng chuông cửa "kính coong, kính coong" làm cho tỉnh giấc. Cô đành phải đi dép lê ra đến cửa, nhìn ra phía bên ngoài qua mắt mèo, sắc mặt sa sầm xuống.

Cô mở cửa ra với vẻ không vui:

- Bố à, đêm qua con thức trắng, vừa mới về nhà, bây giờ vừa mới ngủ, sao bố lại đến mà không báo trước với con?

Cô thò đầu ra nhìn, nhìn thấy một anh chàng đen sì, mặt bóng nhẫy đứng sau lưng bố, thật không ngờ Lưu Bân cũng đi theo bố cô đến đây. Cô càng thấy không vui, sao bố cô tùy tiện dẫn người khác đến căn hộ độc thân của mình, rốt cuộc sợi dây thần kinh nào của ông bị lệch pha rồi?

Lưu Bân vừa nhìn thấy Mạch Khiết, ánh mắt đã chuyển từ khuôn mặt cô xuống phía dưới cho đến tận phần ngực cô mặc váy ngủ khẽ hở ra. Mạch Khiết lập tức nhận ra ngay, vội vàng quay người vào phòng ngủ luống cuống thay quần áo, khi quay trở lại phòng khách Mạch Khiết vẫn còn ngái ngủ hỏi bố:

- Hôm nay bố đến tìm con có việc gì vậy?

Bố cô nói:

- Lưu Bân hầm cho con canh vịt hầm nấm hương, bồi bổ cơ thể, con xem người ta đối xử với con tốt như vậy đấy, công việc làm ăn của cửa hàng bận như thế mà vẫn còn tự mình mang đến cho con.

Lưu Bân giơ cao cặp lồng, cố lấy lồng Mạch Khiết.

Trong lòng Mạch Khiết trào dâng sự chán ghét, cô biết ý tứ của bố:

- Không cần đâu, bố ơi, hôm qua con thức trắng cả một đêm, hôm nay con muốn nghỉ ngơi, bố và anh hãy về trước đi, lúc khác sẽ hẹn nói chuyện sau.

- Nói xong, cô định mở cửa ra để mời họ về, bố cô đã ra hiệu bằng mắt với Lưu Bân:

- Vậy được, bố đi trước đây, Lưu Bân, cậu hãy đặt đồ xuống rồi đi sau nhé.

Nói xong, ông liền chuồn ngay chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Cánh cửa cũng "thình" một tiếng rồi đóng lại.

Mạch Khiết vô cùng bực bội, rốt cuộc người này có còn là bố của mình hay không? Chưa được sự đồng ý của mình đã dẫn một người đàn ông không quen đến nhà mình, cô nam quả nữ, xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?

Mạch Khiết nói:

- Tôi không cần đồ ăn, anh đem đi đi!

- Tiểu Khiết, thực ra em cũng nên biết ý tứ của hai bên phụ huynh... để con chúng ta mang họ Mạch, anh chẳng có ý kiến gì, anh nhìn em thấy cũng được đấy, anh thấy hay chúng ta cứ ở với nhau đi. – Nói rồi anh ta bèn sờ tay sờ chân.

- Anh muốn làm gì vậy? Ai đẻ con với anh? – Mạch Khiết chỉ ra cửa nói – Anh nhìn tôi thấy cũng được đấy, tôi nhìn anh không được, anh hãy mang vịt về đi.

Lưu Bân sa sầm nét mặt:

- Có phải là cô tưởng tôi không có tiền không? Nói cho cô biết, tôi cũng coi như là có chút gia sản, ngoài việc có một cửa hàng, còn có mối quan hệ, các phương diện khác cũng rất khá, nếu không phải là vì bố cô khen ngợi cô như hoa trên trời rơi xuống, tôi còn chẳng buồn gặp cô nữa kia, cô huênh hoang gì chứ? Bên ngoài không biết có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp khóc lóc muốn ngủ với tôi nữa kia, tôi có thể nhòm ngó đến cô cũng chỉ vì là giữ thể diện cho gia đình nhà họ Mạch các cô, cũng là do bố cô đến cầu xin tôi, cô cũng 25 tuổi rồi, cũng chẳng trẻ trung gì nữa, thêm mấy năm nữa có các thêm của hồi môn cũng chẳng ai thèm lấy, lại còn muốn tìm chàng rể chịu ở rể, thôi bỏ đi em ơi!

Mạch Khiết tức giận đến độ toàn thân run rẩy, hôm nay rốt cuộc cô cũng hiểu được thế nào là tú tài gặp binh lính, có lý mà cũng không thể nói cho rõ được.

- Anh yên tâm, cho dù tôi có các thêm của hồi môn cũng không cưới đi được, thì cũng không quyết đi tìm một người đàn ông trên người nhễ nhại mồ hôi dầu, anh đi ra ngoài cho tôi, sau này đừng đến nữa.

- Cô tưởng rằng tôi muốn ở lại đây sao? Nhưng ông nội họ Bân này chính là một người ngang ngạnh, cô bảo tôi đi thì tôi đi, truyền ra ngoài thì thật mất mặt quá, tôi không đi, cô hãy dỗ dành ngon ngọt tôi rồi hãy hay.

Nói xong, anh ta bèn vắt chân chữ ngũ, dựa người vào ghế sofa, nhìn Mạch Khiết với vẻ thách thức. Xem ra hôm nay anh ta nhất định đối chọi lại với cô, ức hiếp cô chỉ có một mình, xem cô có thể làm gì được anh ta.

- Được, anh không đi phải không? Không đi tôi sẽ báo cảnh sát, chưa từng gặp một người đàn ông nào vô liêm sỉ như anh. – Mạch Khiết đi lấy di động, nhưng lại bị Lưu Bân giành lấy.

- Này anh, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?

Mặc dù Lưu Bân không cao nhưng khuôn mặt hung dữ, anh ta ném mạnh di động của cô xuống đất. – Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng phải chỉ là một chiếc di động thôi sao, ông nội họ Bân đây đền được, muốn báo cảnh sát? Cô lãng phí thời gian và tình cảm của tôi, món nợ này định tính thế nào?

Anh ta cười vẻ dâm đãng, nhìn Mạch Khiết từ trên xuống dưới:

- Ngủ với tôi một lần thì tôi sẽ không bám lấy cô nữa.

Mạch Khiết lập tức cảnh giác:

- Tôi nói cho anh biết, anh không được làm bừa đâu!

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên kính coong, Mạch Khiết vội lao ra định mở cửa như nhìn thấy cứu tinh, nhưng lại bị Lưu Bân túm lấy tóc:

- Không được phép đi!

- Cứu tôi với, cứu tôi với!

Mạch Khiết kêu thét lên. Lưu Bân vội vàng bịt miệng cô lại nhưng bị cô nhân cơ hội cắn cho một cái, kêu lên đau đớn.

Anh ta tát mạnh vào mặt cô, tức giận chửi bới:

- Con tiện nhân!

Cửa bật mở, trong tay Lý Mộng Long cầm một tấm thẻ từ, cậy được cánh cửa ra.

Thì ra, sau khi đưa Mạch Khiết về nhà, nhớ ra Mạch Khiết vẫn chưa ăn sáng, lại vội vàng đi mua bánh gato và sữa tươi đến cho cô. Đứng ở bên ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu cứu, bèn lấy tấm thẻ từ để cậy cửa.

Mạch Khiết nhìn thấy Lý Mộng Long giống như thấy hiệp sĩ áo đen, vội vàng túm lấy vạt áo anh, giọng nói run rẩy:

- Cứu tôi với! Anh ta, anh ta định quấy rối tôi!

Lý Mộng Long không nói thêm câu nào, co chân lên đá bay Lưu Bân ra ngoài.

Anh là con nhà võ, cú đá đẩy trúng vào vị trí hiểm của Lưu Bân, Lưu Bân bỗng chốc không thể bò dậy nổi.

Lý Mộng Long xách áo Lưu Bân lên:

- Đem mày đến đồn cảnh sát mà ngồi nhé!

Lưu Bân ủ rũ mặt nói:

- Đừng, đừng, tôi là đối tượng được bố Mạch Khiết giới thiệu cầu thân, tương lai sẽ là con rể nhà này. Chính là bố Mạch Khiết bảo tôi làm như vậy... nói là Mạch Khiết tính khí ngang nhạnh, gạo đã nấu thành cơm thì không sợ cô ấy không đồng ý.

- Anh nói bừa, bố tôi còn lâu mới bảo anh làm như vậy!

Mạch Khiết mặc dù vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại bán tính bán nghi, cô hiểu được tính cách của bố mình, chỉ vì để có người nối dõi, ông có thể làm được cả những việc còn dị thường hơn nhiều.

Lý Mộng Long thì không thể hiểu được tầng ý nghĩa này, anh tát cho Lưu Bân một cái:

- Sao bác lại có thể tìm người để ám hại con gái của mình được chứ, mày nói linh tinh, hãy cút đến đồn cảnh sát cho tao.

Mạch Khiết lo lắng nếu làm to chuyện thì sẽ thực sự dính líu đến bố mình, bèn nói với Lý Mộng Long:

- Ôi, thôi đi, thôi đi, hãy thả anh ta ra, dù sao cũng dính líu chút quan hệ họ hàng.

Mạch Khiết vốn là con người vẫn ưa cứng rắn lạnh lùng, lúc này đây ngữ khí lại có thể nhẹ nhàng như vậy, Lý Mộng Long phát giác ra tình hình có gì đó khác thường, bèn đạp một cú vào mông Lưu Bân:

- Cút đi, còn đến đây gây chuyện nữa, cẩn thận tao đánh gãy giò mày.

Lưu Bân mở cửa ra chạy cuống cuồng.

Quả nhiên là kẻ ác thì cần phải có kẻ ác, cần phải bị kẻ ác trừng trị!

Trong phòng bỗng im ắng lạ thường, chỉ có hai bọn họ, Mạch Khiết liền cảm thấy mất tự nhiên.

Cô nhìn thẻ từ Lý Mộng Long đang cầm trong tay, hỏi vẻ phẫn nộ:

- Thật không ngờ anh còn có ngón này nữa, có thể chỉ dựa vào một tấm thẻ mà cậy được cửa đã khóa của nhà người ta để lao vào sao? Trước đây có phải anh làm nghề ăn trộm không?

- Nhìn kìa, trên cõi đời này chẳng có một người phụ nữ nào không có lương tâm như cô. Vừa đuổi được yêu quái thì đã không cần Tôn Ngộ Không ta đây nữa rồi. – Anh cất tấm thẻ vào túi – Tôi là quý tộc đơn thân, thường xuyên quên mang chìa khóa, không thể nào lần nào cũng nhờ người ta mở cửa, nên tự mình ra tay thôi. Thời gian lâu rồi thì cũng đã luyện được ra thế này.

Nói cứ như thể anh có rất nhiều cửa phòng cần phải mở vậy.

Lý Mộng Long đặt đồ ăn sáng lên trên bàn:

- Này, ăn chút đồ đi, đừng có cậy mình đang còn trẻ mà không biết gìn giữ sức khỏe, hôm qua còn thức trắng một đêm nữa kìa, hơn nữa cô gái 25 tuổi cũng không còn trẻ trung nữa, mấy năm nữa thì sẽ thành đóa hoa tàn mất thôi. Mạch Khiết liếc anh ta một cái, con người này vẫn là không thể thay đổi được sự khắc nghiệt của cái miệng, rõ ràng là đã làm một việc rất chu đáo, ấn tượng rất đẹp lưu giữ trong lòng đã bị giảm.

Anh nhìn cô ăn ngấu nghiến, nói:

- Cái người đó rốt cuộc là ai vậy? Thực sự là chàng rể mà bố cô tìm cho cô sao?

Ông ấy không phải là thực sự tìm một thằng đàn ông tồi tệ như thế để quấy rối con gái mình chứ?

- Liên quan gì đến anh? – Mạch Khiết kích động, bánh gato mắc ở trong họng nên bị ho.

Lý Mộng Long vội đưa cho cô một cốc nước ấm, rồi khẽ vỗ vào lưng cô, động tác rất dịu dàng tinh tế.

- Cuống gì chứ? Không phải thì không phải, tôi tin bố cô chắc cũng không làm chuyện như vậy đâu. Cô làm việc gắng sức quá đấy mà, nhìn khuôn mặt trắng bệch này. Lẽ nào ở bên cạnh cô chẳng lấy có một ai quan tâm cô sao?

Câu nói này của anh ta đã vô tình chạm vào nỗi đau mà Mạch Khiết cất giấu trong lòng, ngay cả đến người đàn ông ăn nói khắc nghiệt như Lý Mộng Long đây cũng đều cho rằng bố không thể nào làm hại con gái mình nhưng cái việc xui xẻo này lại vẫn cứ rơi xuống đầu mình. Cô ngẩn người suy nghĩ, càng lúc càng ấm ức, giọt nước mắt bất giác lăn dài.

Lý Mộng Long ngẩn cả người, gãi gãi đầu nói:

- Có phải là tôi đã nói sai điều gì không? Thường ngày thấy cô chẳng buồn bận tâm đến điều gì cả sao hôm nay lại đa sầu đa cảm vậy chứ? Nhìn kìa, những giọt nước mắt này giống như những hạt ngọc trai cứ nhảy nhót khắp nơi.

Anh ta nhất thời không tìm được giấy ăn, thật không ngờ lấy luôn cả ống ta áo trắng sạch lau nước mắt cho cô.

Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau giữa bầu không khí trầm mặc, Mạch Khiết vội vàng né tránh, nhưng anh ta thì chẳng chút e dè, cứ thế chằm chằm nhìn cô.

Bộ dạng lúc cô khóc trông còn lay động lòng người hơn lúc cô cười.

Không biết tại sao Mạch Khiết cảm thấy tim đập rộn ràng, con ngươi mắt của Lý Mộng Long trong veo, có một thứ mê lực kì dị, lạ thường, có thể khiến cho phụ nữ chìm đắm trong ánh mắt anh.