Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 57




4

Đột nhiên, cánh cửa lại đập thình thịch âm thanh rất thô lỗ:

Lý Mộng Long thở dài:

- Xem ra có người thực sự muốn gây chuyện với cô, không muốn cô nghỉ ngơi, cô cứ ngồi im để tôi ra xem rốt cuộc là ai. Nào ngờ vừa mới mở cửa ra, người bước vào lạ là bố của Mạch Khiết, đằng sau là tên Lưu Bân mặt mũi đang đỏ gay. Lưu Bân chỉ vào Lý Mộng Long nói:

- Chú Mạch, chính là người này muốn đánh cháu. Cháu đang muốn qua lại nghiêm túc với con gái chú, hắn ta chạy đến để quấy nhiễu.

Lý Mộng Long tức giận nói:

- Trông anh như thế mà là đến để mong được qua lại sao? Bộ dạng như thế rõ ràng là muốn quấy rối! Bác ơi, bác đừng nghe anh ta nói linh tinh.

Bố Mạch Khiết chỉ trích Lý Mộng Long:

- Việc của hai chúng nó, anh xen vào làm gì? Lưu Bân là chàng rể ở rể của tôi, là người của họ Mạch nhà này, anh là gì chứ, thật không ngờ dám đánh con rể tôi?

Mạch Khiết không thể ngồi im được nữa, hét lên với bố:

- Bố đi ra ngoài cho con! Hai người đi ra ngoài cho tôi! Cái gì mà con rể ở rể, bố đã dẫn một con sói đến, bố có biết không?

- Tiểu Khiết à, ngày nay tìm được một người con rể chịu ở rể không dễ chút nào, con hãy nghe lời bố, hãy chung sống cùng Lưu Bân, đứa bé sau này có thể mang họ Mạch nhà chúng ta đấy!

- Bố, bố đừng nói nữa, con và anh ta thì không thể nào được đâu, cho dù cả đời này con có làm ni cô thì cũng không lấy anh ta, nếu như bố cứ gây ra chuyện như này, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bố, sau này có chết cũng không quay lại nữa.

Mạch Khiết vô cùng tức giận, một là bởi vì bị chính người thân của mình hãm hại, hai là lại bị bẽ mặt trước mặt Lý Mộng Long, cảm thấy vô cùng bẽ bàng, không ngờ lại xảy ra một việc bất ngờ nữa.

Lý Mộng Long đột nhiên giơ tay ra ôm lấy Mạch Khiết, vì động tác vừa mạnh vừa gấp cho nên đã vùi đầu cô vào trong ngực mình. Anh ngẩng đầu nói:

- Bác ạ, cháu và Mạch Khiết đang qua lại với nhau, hôm nay bác đến rồi thì chúng cháu vừa vặn có thể công khai mối quan hệ, mong bác về sau đừng có ép Mạch Khiết qua lại với những người đàn ông khác.

Mạch Khiết mấy lần muốn ngẩng đầu lên giãy giụa, nhưng đều bị Lý Mộng Long ép chặt vào lòng không nhúc nhích được.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hơi thở dồn dập, hồi lâu mới nghe tiếng Lưu Bân nói:

- Chú Mạch, chú đừng nghe hắn nói bừa...

Ông Mạch thì lại săm soi Lý Mộng Long từ trên xuống dưới một lượt, khóe môi bất giác mỉm cười.

Ông nói với Lý Mộng Long:

- Anh có nhà không?

- Bố...

Mạch Khiết hận một nỗi không tìm được cái hố mà chui vào, bản thân mình hôm nay đúng là đã bị mất mặt hết cỡ trước mặt thuộc hạ Lý Mộng Long. Thật không ngờ Lý Mộng Long vẫn ấn mạnh đầu cô không để cô nói.

- Có bác ạ, ở thành phố S có hai căn, lúc nào bác cũng có thể đến xem hoặc là cháu đưa cho bác xem tờ thuế ước nhà.

- Thế có xe không?

- Cũng có bác à, đang đỗ ở dưới tầng, lát nữa cháu sẽ đưa bác về nhà.

Ông Mạch cười tít mắt nói với Lưu Bân:

- Tôi thấy cậu cứ nên về trước đi, tôi thấy điều kiện của người ta tốt hơn cậu, mặt mũi cũng khôi ngôi tuấn tú.

Lưu Bân tức lắm nhưng nhìn thấy dáng vẻ cao ráo rắn rỏi của Lý Mộng Long, nghĩ đến vừa rồi mình mới bị chịu thiệt thòi, biết rằng con người này không dễ dây vào, đành phải ủ rũ rời khỏi đó.

Đợi Lưu Bân đi khỏi, ông Mạch ngồi xuống, trách Mạch Khiết:

- Thì ra con đã có bạn trai rồi, cũng chẳng chịu nói cho bố biết. Nào nào nào, anh chàng này ngồi xuống đây, chúng ta nói chuyện.

Mạch Khiết vốn định nói cho bố biết, đừng có nghe Lý Mộng Long nói bừa, Lý Mộng Long bèn nói bên tai cô:

- Nếu cô muốn để cho bố cô tiếp tục "làm mối" vậy thì cô nói cho bố cô hết chân tướng sự việc đi.

Mạch Khiết đành phải giữ im lặng, trừng mắt lườm Lý Mộng Long vẻ đầy thù hận, rồi chui vào một góc.

Lý Mộng Long rót trà nóng cho ông Mạch, thái độ vô cùng thân thiết. Ông Mạch cầm tay anh, hỏi đủ chuyện, nào là nhà có mấy người, nào là bằng cấp học hành, năm nay bao nhiêu tuổi... đến cuối, cuối cùng đã hỏi đến vấn đề ông muốn hỏi nhất:

- Nhà họ Mạch chúng tôi muốn tìm chàng rể chịu ở rể, tôi không thể để cho hương hỏa dòng họ lại bị đoạn tuyệt ở đời của tôi được, như vậy thì lúc tôi xuống hoàng tuyền không còn mặt mũi nào để gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Mạch nữa cả.

Mạch Khiết than thầm trong lòng, tiêu rồi tiêu rồi, Lý Mộng Long biết tất cả bí mật của gia đình nhà cô rồi, lát nữa không biết sẽ cười nhạo mình như thế nào.

Thật không ngờ Lý Mộng Long nói đầy vẻ nghiêm túc:

- Không sao cả, không nhất định là cần phải ở rể, sinh thêm mấy thằng con trai, để một đứa mang họ Mạch là được rồi. Bác cứ yên tâm, cháu có thể nuôi nổi.

Mạch Khiết lừ mắt nhìn anh ta, nghĩ bụng anh ta thật là rộng rãi quá, có phải là anh ta sinh con đâu, người chịu khổ là tôi, rồi lại nghĩ ra ngay, hừ, ai đẻ con với anh chứ!

Ông Mạch lập tức tươi cười hớn hở, đập mạnh tay vào vai Lý Mộng Long:

- Đúng là cậu chàng có ăn có học, nghĩ thông suốt nhiều, được được được, vậy thì ít nhất đẻ hai thằng con trai, có một đứa mang họ Mạch.

- Được, không vấn đề gì. – Lý Mộng Long hào sảng đồng ý.

Hai người đàn ông đã đạt được sự đồng thuận mang tính chiến lược, hoàn toàn quên mất Mạch Khiết đáng thương đang ở bên cạnh.

Khi ông Mạch rời khỏi đó vẫn còn luôn miệng nói, muốn Lý Mộng Long đến nhà ăn cơm, Lý Mộng Long vui vẻ đồng ý, cả hai người thể hiện ra nét mặt vô cùng thân thiết, chỉ thiếu điều gọi huynh xưng đệ nữa thôi.

Đợi ông Mạch rời khỏi đó, Mạch Khiết ném gối tựa về phía Lý Mộng Long:

- Lý Mộng Long, anh thật là vô liêm sỉ!

Lý Mộng Long lại uống một ngụm nước lớn:

- Ôi ôi, hôm nay tôi thật sự không dễ dàng gì, làm sứ giả bảo vệ người yêu của người khác thì chỉ cần tặng vài bông hoa và làm một chút việc lãng mạn là được rồi. Làm sứ giả bảo vệ của cô thì ngoài cú đấm cú đá giống như Hoàng Phi Hồng ra thì lại còn phải làm Kỷ Hiểu Lam môi sắt răng đồng đến cuối cùng còn bị cô chửi. Thực sự quá oan uổng!

- Anh... sao lại lừa bố tôi nói anh là bạn trai của tôi?

- Nếu tôi không nói như vậy, bố cô chắc chắn sẽ không để yên chuyện. Tính cách của bố cô thật là quá cố chấp, ông ta đã có thể chỉ thị cho loại người đó đến quấy rối cô thì còn việc gì mà không làm được nữa...

Nói xong câu này anh cũng biết mình đã lỡ lời.

Quả nhiên, anh nhìn thấy mặt Mạch Khiết sa sầm lại, cúi đầu, khoang mắt lại đỏ hoe.

Lúc này anh mới nhớ ra vừa rồi cô vô cớ chảy nước mắt, chắc chắn là đã đoán được đây đúng là do bố mình sắp xếp hoặc là đã nhớ lại tất cả những oan ức bao năm trước bị ông bố này trừng phạt.

Trong lòng anh trào dâng cảm giác xót thương.

Người phụ nữ này, ở trong văn phòng làm việc thì luôn nhe nhanh giơ vuốt, luôn có thái độ lạnh lùng băng giá, xa cách với tất cả mọi người, nhưng thì ra đó chỉ là cô ấy đang khoác lên mình một lớp màu bảo vệ. Càng lại gần cô, càng phát hiện ra sự thuần khiết và đẹp đẽ của cô, còn có cả sự dịu dàng tinh tế và kiên cường, sự lưu luyến của cô với mối tình đầu mặc cho thời gian trôi chảy cũng vẫn không thay đổi tình cảm. Sinh trong trong một gia đình tàn tạ như vậy nhưng lại vẫn lớn lên một cách quật cường giống như cỏ dại, âm thầm cất giấu tất cả nỗi đau ở trong lòng mà không hề nói cùng ai. Trong cơ thể có vẻ như nhỏ bé và yếu ớt của cô lại ẩn chứa một thứ năng lượng không thể nào nói được thành lời.

Anh lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn cô, cảm nhận thấy nhịp đập con tim của mình.

Anh đã từng tưởng rằng trên đời này đâu đâu cũng có thể gặp được người con gái khiến anh muốn hôn, nhưng sẽ không thể gặp người con gái có thể khiến cho mình động lòng.

Nhưng, thì ra, người con gái khiến mình có thể động lòng thực ra đã ở bên cạnh mình từ lâu, chỉ có điều mình chưa từng để ý.

Mọi người vẫn luôn kêu gào thảm thiết, chờ mong tình yêu đến, nhưng thì ra tình yêu vẫn luôn lặng lẽ mai phục, sau đó nhắm thẳng vào trái tim bạn, viên đạn ái tình lao tới, một phát trúng đích.

Anh là một người con trai nho nhã và tràn đầy khí chất lãng mạn, nhưng trong đầu lại luôn giữ vững trạng thái lý trí. Lúc này đây, anh cảm nhận rất rõ, viên đạn ái tình nguy hiểm đó đã bắn trúng vào trong tim anh, huyết dịch đang tăng tốc di chuyển trong huyết mạch khiến cho hơi thở trở nên gấp gáp.

Chưa bao giờ có thời khắc như thế này, anh lại khao khát được ở cùng với một người con gái trong một khoảng không gian chật hẹp, cách xa hẳn cõi trần không bị làm phiền, cứ duy trì mãi trạng thái yên tĩnh này.

Cho dù cô gái này lúc này đây đang nhai nhồm nhoàm bánh gato, uống sữa tươi, đầu tóc rối bời và không hề trang điểm.

Khóe môi anh cong lên tạo thành điệu cười mỉm, con ngươi mắt anh đang chăm chú nhìn cô bỗng trở nên dạt dào tình cảm.