Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 408: Anh ta là Tần Lạc




"Cậu thật sự khiêu chiến với cả giới y học cổ truyền Hàn Quốc sao?" Lý Nguyên triêu cười hỏi. "Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng cậu bị điên".

"Thế còn anh thì sao?" Tần lạc cười hỏi.

Tuy Tần Lạc đã sớm biết chân tướng sự việc thông qua lời nói của Âu Dương Lâm thế nhưng bằng chứng cụ thể bằng hình ảnh đáng mạnh vào trực quan thị giác của hắn.

Sau khi Tần Lạc xem xong đoạn băng video đó, ý nghĩ duy nhất của hắn là sẽ gây cho bọn họ một đòn nhục nhã chi tử.

Vì vậy Tần Lạc đã lựa chọn phương pháp thông báo tin tức vào lúc kết thúc cuộc họp báo, hơn nữa hắn lại một lần nữa khiêu chiến với Hứa Nhược.

Trước đó Tần Lạc đã nhắc lại với Hứa Đông Lâm nhưng Hứa Đông lâm đã lấy lý do ông mình tuổi đã cao để từ chối.

Tần lạc biết đây không phải là cớ hợp lý. Hứa Nhược chỉ mới khoảng chừng sáu mươi tuổi gì đó, ở độ tuổi này chính là thời kỳ hoàng kim nhất của người làm y học, cũng giống như Vương Tu Thân, sư phụ của hắn vậy.

Tần lạc lo Hứa Nhược lại từ chối một lần nữa nên hắn đã đưa ra một phương thức cực đoan khác để bức ông phải chấp nhận sư khiêu chiến của hắn.

Đương nhiên quả thật biện pháp này có chút điên cuồng.

"Đương nhiên tôi không nghĩ như vậy". Lý Nguyên triêu nói. "Tôi đã cho người tìm hiểu một số thông tin về cậu, tôi nhận ra cậu có một đặc tính đó là sự kiêu ngạo mà sự kuêu ngạo chỉ có được dựa trên thực lực mạnh mẽ của mình. Câu kiêu ngạo vì bản thân cậu chưa bao giờ thất bại. Tôi nghĩ một khi cậu đã dám nói như vậy chứng tỏ cậu hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của mình"

"Không đâu". Tần Lạc nói. "Trong dân gian có nhiều kỳ nhân dị sỹ, là nơi ngọa hổ tàng long. Ngay từ khi còn nhỏ tôi theo ông mình ra ngoãi chữa bệnh tôi đã gặp qua vô số thần y, thế nhưng phần lớn những người này cứ khăng khăng ẩn cư nơi núi rừng, thôn dã, sống cơm rau dưa qua ngày, không muốn cho người ngoài biết. Nếu như chúng ta có thể làm những người này xuất hiện thì tình cảnh của Trung y Trung Quốc hoàn toàn thay đổi".

Ánh mắt Lý Nguyên Triêu sáng lên, ông ta nói: "Ý của cậu là muốn nhân dịp thi đấu lần này huy động toàn bộ lực lượng y học dân gian của hai nước. Nếu như có người nào đó có thể đánh bại cậu thì tất nhiên cũng sẽ có người khác ra mặt hỗ trợ cậu".

"Đúng vậy, có cạnh tranh mới có tiến bộ. Nếu như hai nước có thể hình thành một trạng thái cạnh tranh y học cổ truyền thì nền Trung y Trung quốc sẽ phát triển rất nhanh". tần lạc gật đầu cười nói.

"Nhưng còn cậu thì sao?" Lý Nguyên Triêu nhìn chằm chằm vào mắt Tần lạc hỏi: "Nếu như cậu thua thì sao?"

"Nếu kết quả cuối cùng có lợi cho y học Trung Quốc thì chúng ta đã thắng trong cuộc chiến lần này". Tần Lạc nói. "Hơn nữa điều bọn họ có thể làm, tôi cũng có thể làm được. Việc tôi có thể làm, bọn họ chưa chắc đã làm được vì vậy tôi vẫn đang kiên trì hoàn thành lý tưởng của mình".

"Lý tưởng gì?"

"Trở thành một danh y".

"Một danh y ư?" Lý Nguyên Triêu như bị lây nhiễm sự tự tin của một thanh niên nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi. Ánh mắt ông ta bừng sáng, sắc mặt kích động nói. "Lý tưởng rất hay. Mục tiêu rất hay. Tần Lạc, tôi chắc chắn rằng chỉ cậu kiên trì với hành động của mình, cậu nhất định sẽ đạt được giấc mơ của mình".

"Cám ơn". Tần lạc cười nói. "Tôi tin tưởng tôi có thể làm được chuyện đó. Nếu chỉ gượng ẻo lả thì bản thân tôi cũng rất khó có thể thành công chuyện gì. Tôi không mong đợi sự biết ơn của mọi người nhưng tôi chỉ hy vọng mọi người hãy nhớ rằng tôi là một người như vậy. Tôi đã rất cố gắng vì Trung y"

Lý Nguyên Triêu nói: "Chắc chắn người Trung Quốc là một dân tộc luôn có lòng biết ơn sâu sắc. Mọi người sẽ nhớ kỹ những chuyện cậu làm cho bọn họ".

"Liệu bọn họ có thả người không?" Tần lạc hỏi.

Lý Nguyên triêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Chỉ trong vòng nửa tiếng nữa phía Hàn Quốc sẽ có phản ứng. Nếu bọn họ không tìm được cái cớ gì trì hoãn thì lựa chọn duy nhất chính là thả người".

"Thôi được". Tần lạc nói. "Vậy chuyện thả người đã có thể giải quyết xong rồi".

Phụt!

Hứa Đông Lâm tắt ti vi, anh ta ngồi lặng lẽ một chỗ, sắc mặt âm trầm.

Tiếp theo đó anh ta không nhịn được phá lên cười ha hả.

"Âm mưu. Đây hoàn toàn là một âm mưu". tâm tình Hứa Đông Lâm có vẻ rất tốt, hắn cười to nói: "Anh ta đã sắp đặt rất hay. tất cả huyện này đều do anh ta sắp đặt. Nếu không sao có thể giải thích lại có nhiều sự trùng hợp đến như vậy? Tại sao lại có băng ghi hình đầy đủ như vậy. Tất cả đều là trò giả nhân nghĩa của người Trung quốc".

"Đây chỉ là một tai nạn. Đối với người Hàn Quốc thì đó chỉ là một tai nạn". Một ông lão ngồi ở bàn trà bên cạnh nói.

"Ông, cháu đã bị anh ta đánh bại" Tuy gương mặt Hứa Đông lâm vãn cười nhưng đó là nụ cười méo xệch, giọng nói lại vô cùng chán nản. "Tâm kế của anh ta vượt qua sự tưởng tượng của cháu. Cháu cứ nghĩ tất cả mọi chuyện nằm trong sự khống chế của cháu, cháu hoàn toàn không nghĩ cháu lại dễ dàng để anh ta lật ngược tình thế như vậy. Ngày mai thôi chúng ta sẽ trở thành sự chú ý của cả thế giới này".

"Thì sao nào? Cháu đã mất đi niềm tin sao?" Hứa Nhược ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Đông Lâm, ông ta nói. "Cháu nghĩ rằng cháu không bằng anh ta, đúng không?"

"Ông".

"Nếu cháu dễ dàng mất niềm tin như vậy, cháu không xứng làm cháu của ông". Hứa Nhược tức giận nói.

"Ông, không phải cháu đã mất đi niềm tin. vấn đề là cháu có chỗ khó xử. Cháu cứ nghĩ rằng cháu mới là người chiến thắng trong cuộc đấu này nhưng kết quả lại vượt ra ngoài dự đoán của cháu". Hứa Đông Lâm giải thích.

"Đúng vậy, ông cũng rất ngạc nhiên. Nhưng lần này thì đã sao nào? Người sống ở trên đời làm sao có thể nắm chắc tất cả mọi việc. Đây mới chỉ là ván bài đầu tiên. Cháu vẫn còn trẻ, anh ta cũng vẫn còn trẻ, sau này Hàn y và Trung y tất nhiên sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến, cháu sẽ còn rất nhiều cơ hội chuyển bại thành thắng. Đây mới mới chỉ là thất bại nhỏ nhoi đầu tiên, coi trọng nó liệu có đáng không?"

"Đông Lâm, cháu không cỏn nhr nữa, cũng đã tới lúc cháu phải gánh chịu trách nhiệm. Trách nhiệm đó không chỉ là trách nhiệm của hậu nhân y thánh mà cũng là trách nhiệm với đất nước của mình. Tần lạc đó là một thanh niên rất lợi hại. Sau này y thuật Trung Quốc và Hàn Quốc phân tranh với nhau kỳ thật sẽ hai người các cháu tranh đấu. Cháu và Tần lạc sẽ là đối thủ cả đời của nhau, không chết không ngừng".

Được ông của mình động viên, Hứa Đông lâm đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, anh ta nói: "Ông, anh ta khiêu chiến ông trước mặt giới truyền thông. Ông đương nhiên không thể ra mặt. Cháu chuẩn bị chấp nhận lời khiêu chiến của anh ta".

"Tại sao ông không thể ra mặt?" Hứa Nhược cười hỏi. "Chẳng lẽ muốn tin lời anh ta sao?" Để mọi người tin lời anh ta là ông đã già tới mức không cầm nổi cây châm ư?"

"Ông". Hứa Đông Lâm kinh ngạc kêu lên. "Chẳng lẽ ông muốn chấp nhận lời khiêu chiến của anh ta sao? "Ông sao có thể chấp nhận lời khiêu chiến đó chứ?"

"Cháu cho rằng ông sẽ thua sao?" Ánh mắt Hứa Nhược ôn hòa nhìn người cháu kiêu ngạo nhất của mình, ông ta cười hỏi. Giọng nói của ông ta giống như vấn đề nghiêm túc đó không có liên quan gì tới mình.

"Ông, ông không thể thua". Hứa Đông Lâm nói.

"Đúng vậy, ông không thể thua". Hứa Nhược gật đầu. "Nhưng ông nhất định phải ứng chiến mới hợp lý, bằng không một lần nữa hy vọng của người dân sẽ tan biến. Anh ta là một người mà dám cưỡi lên đầu người dân Đại hàn chúng ta".

"Ông, ông hãy để cháu đi khiêu chiến anh ta". Hứa Đông Lâm nói. "Xin ông hãy tin tưởng cháu. Bây giờ cháu tin chắc cháu sẽ mang thắng lợi về cho ông".

Không, Đông lâm, ông đã nói rồi, ông muốn ứng chiến". Hứa Nhược nói. "Ông không thể thua, cháu lại càng không thể thua. Cháu và anh ta đều là hai thanh niên có tài năng nhất của mỗi nước. Nếu như cháu thua, danh tiếng của cháu sẽ bị ảnh hưởng. Lúc đó sẽ không còn ai coi cháu là đối thủ của anh ta, chỉ cần cháu duy trì được kỷ lục bất bại của mình, chỉ cần cháu không thất bại thì dân chúng Hàn Quốc vẫn còn nuôi hy vọng. Cháu chính là niềm hy vọng tương lai của bọn họ".

Hứa Đông Lâm nhìn ông, anh ta nặng nề gật đầu nói: "Ông, cháu biết cháu cần phải làm gì. Trong cuộc sống sau này cháu nhất định sẽ trở thành thần tượng của người Hàn Quốc, trở thành tín ngưỡng của bọn họ".

"Đúng vậy. Mỗi một dân tộc đều muốn có một người như vậy trong cuộc sống. Đông lâm, cháu nhất định phải trở thành một người như vậy. Mong cháu phải cố gắng rất nhiều". Hứa Nhược cúi đầu thật sâu trước cháu của mình. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hứa Đông Lâm vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

"Đông Lâm, cháu hãy đứng lên đi, hãy đi làm chuyện cháu cần phải làm". Hứa Nhược nói.

"Dạ, ông". Lúc này Hứa Đông lâm mới đứng lên, anh ta đi ra cửa, xỏ giầy và đi ra ngoài.

"Ôi". Ngồi một mình trong phòng Hứa nhược thở dài nói: "Đây thật sự là một tai họa. Dân chúng lại phải chịu khổ rồi".

"Những thầy thuốc thành viên đoàn Trung Quốc bị bắt giam vốn lại bị một nhóm côn đồ hung bạo tấn công".

"Tha hương nơi đất khách quê người, nhân quyền và danh dự của người dân chúng ta có thể được đảm bảo không?"

"Vừa ăn cướp vừa la làng, thầy thuốc Trung Quốc bị bắt, hung thủ thật sự lại trở thành anh hùng của đất nước".

Những phóng viên tham gia cuộc họp báo liền chuyển ngay đoạn băng video trong tay mình về nước, đồng thời bọn họ còn viết ngay bản thảo về chuyện này vô cùng phẫn nộ.

Tất cả các phương tiện truyền thông lớn, đài truyền hình, đài phát thanh, cùng với bốn trang web lớn đều đưa tin về chuyện này.

Lý do những thầy thuốc Trung Quốc bị cảnh sát Hàn Quốc bắt là tự vệ hành động tấn công côn đồ của thanh niên Hàn Quốc.

Không phải như vậy là quá ức hiếp người sao?

Rất nhiều thanh niên yêu nước sau khi xem xong đoạn băng video đó đã đạp nát máy tính của mình.

Vô số lời chửi rủa, công kích, vô số bài trên truyenfull.vn, vô số lời khiển trách. Sự kiện các thầy thuốc Trung Quốc bị cảnh sát Hàn Quốc bắt đã trở thành một sự kiện đáng chú ý nhất của xã hội.

Ngay lập tức cả đất nước xôn xao, chấn động. Tất cả mọi người đều chú tâm theo dõi sự tiến triển của sự việc. Nhưng lời yêu cầu của cảnh sát Hàn Quốc lập tức thả người liên tiếp vang lên.

Trong lúc moi người đương bừng bừng phẫn nộ, cả một đám người sắc mặt đỏ bừng tức giận, thân thể run rẩy, không biết phát tiết lửa giận của mình vào đâu thì đột nhiên trên mạng xuất hiện một đoạn băng video khác. Đoạn băng này có tên là "Một người, một quốc gia". Ngay khi đoạn băng này xuất hiện đã thu hút được sự chú ý rộng rãi của người dân.

Đúng vào lúc cuộc họp báo kết thúc một thanh niên từ trong góc phòng hội nghị đột nhiên đứng dậy sau đó anh ta đi tới bàn chủ tọa, tuyên bố khiêu chiến với y thánh Hàn quốc là Hứa Nhược, hơn nữa anh ta còn tuyên bố nếu Hứa Nhược không ứng chiến anh ta sẽ khiêu chiến toàn bộ giới y học cổ truyền Hàn Quốc.

Những lời nói này giống như một tia chớp khủng khiếp làm người khác trở nên như trong giấc mộng.

Giống như một đoạn "tình cảm" trên các bộ phim làm khán giả đỏ mặt, không kìm lòng được.

Giống như một ly trà đá vào mùa hè nóng bức, làm toàn thân người uống mát lạnh tận tâm can, một cảm giác khoan khoái dễ chịu lan tới từng lỗ chân lông.

Lại vừa giống như một bài quân nhạc, mỗi khi nghe người nghe đều không thể kìm nén sự xúc động, gào lên ba lần.

Có người hỏi: "Anh ta là ai vậy?

Có người trả lời: "Anh ta là Tần Lạc".

Anh ta là Tần lạc!

Anh ta là Tần lạc!

Anh ta là Tần Lạc!

Cả đất nước, cả thế giới đều truyền bá đoạn băng video này, đều vang lên cái tên này.

Anh ta là Tần Lạc!