Bách Yêu Phổ 4

Chương 34




Phần 9: Bí Hí

Tiết tử

Hoãn Hoãn là tên của con rùa, cậu bé đặt cho nó, không có ý gì khác, chỉ vì thấy nó bò chậm quá, nhưng sau này mới phát hiện ra rằng nó ăn bánh bao cũng nhanh lắm.

Chương 34

Ánh sáng mùa hè nóng nực, dù là loại nào thì cũng đều khiến cho người ta không thể mở mắt ra được.

Ánh mặt trời buổi chiều và thanh đao trong tay của nam nhân, tất cả đều rất nguy hiểm. Sau một hồi đánh nhau, nông xá trở nên cực kỳ hỗn loạn, rau khô và quần áo phơi nắng, trải đầy dưới đất với đủ hình dạng và màu sắc tạp nham bừa bãi.

Lão hán năm mươi sáu mươi tuổi ngã xuống trong cảnh tượng hỗn loạn, vừa lau máu khóe miệng vừa cười: "Ta biết cái thân thể này đánh không lại ngươi, nhưng ngươi cũng phải biết rằng, một đao này chém xuống, thì thứ lấy đi là một mạng người, ngươi thực sự cho rằng thế đạo này không có vương pháp sao! Ngươi cho rằng những kẻ giết người mỗi năm trong quan phủ đều là giả sao?" Hắn càng cười càng càn rỡ: “Giết ta, ngươi cũng không sống tốt đâu.”

Nam nhân cũng mỉm cười, mấy vết sẹo cũ mới trên khuôn mặt run rẩy theo tiếng cười của hắn. Trong lưỡi đao sáng như tuyết, hiện lên ánh mắt không vui buồn không vui của nam nhân, quần áo màu xám đen trên người không nhúc nhích ở trong thời tiết nóng bức, nặng nề giống như một người không có nhiệt độ.

“Không cảm thấy cuộc đời của các ngươi quá bi ai sao?" Lão hán thấy hắn không có động tác gì, cho rằng có chuyển biến, tiếp tục nói: “Bởi vì một cái họ mà buộc phải canh giữ mãi một nơi, làm mấy công việc giết người, sống như lũ chuột cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng.“ Lão hán miễn cưỡng ngồi dậy: “Ngươi có thể không cần phải sống cuộc đời như thế này, có thể đi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn đi, ngắm nhìn non sông xinh đẹp, thưởng thức mỹ cảnh và mỹ nhân của nhân gian, chuyện vui vẻ náo nhiệt nơi nào chẳng có, chỉ cần ngươi chịu buông cái trách nhiệm không chút ý nghĩa này đi thì bao nhiêu điều tốt sẽ đều là của ngươi, ngươi thực sự không muốn sao?”

Trong phòng truyền ra tiếng ưm ưm đầy hoảng sợ.

Trong ngôi nhà, một đôi phu thê và một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi đang bị dây thừng trói chặt, miệng bịt kín, mắt cũng bịt kín, đang nằm trên giường giãy dụa trong vô vọng.

Một cậu bé trên dưới mười tuổi bình tĩnh đứng ở bên giường, tóc cạo chỉ còn dài nửa tấc, nhìn giống như một con nhím đang nằm sấp trên đầu, xiêm y vải thô đầy bụi bặm, đôi giày dính bùn, một túi da rách nát treo ở bên hông, một con rùa trắng to bằng nắm tay bò ra một nửa từ trong túi áo, hóng hớt nghiêng nghiêng đầu nhìn, nhưng mà chưa xem được bao nhiêu đã bị cậu bé nhấn vào lại.

Túi xách này là phụ thân tự tay làm cho hắn, có thể đựng được mọi thứ, tiện lợi bền bỉ. Rùa là do hắn nuôi, mấy năm trước mua từ trong tay của một ngư dân, không biết là loại gì, ăn giỏi nhưng chẳng lớn lên chút nào, lại còn rất thích hóng hớt; Người trên giường là do hắn trói lại, hắn dùng dây thừng giỏi hơn dùng đao nhiều.

Hắn thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, người bên ngoài vẫn đang nhìn nhau, hắn không dám nhiều lời, chỉ có thể lùi lại, cẩn thận bảo vệ mấy người trong nhà. Ở một góc cách hắn không xa, có một cây gậy trúc bóng loáng, trên cây gậy trúc bọc một miếng vải cũ đến nỗi không thể nhìn ra màu sắc vốn có, phía trên tùy tiện viết tám chữ "Biết trời biết đất, đoán chắc không sai” xiêu vẹo vẹo vẹo, nhìn thế nào cũng giống như một món đồ chơi trong nhà một người xem tướng không chút tiến bộ dùng để kiếm miếng ăn.

Hắn nhìn ba người trên giường bên kia, muốn an ủi họ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ngoài cửa sổ, thanh đao của nam nhân chậm rãi di chuyển vị trí, ánh sáng phản chiếu khiến cho lão hán không thể không quay đầu lại: "Ngươi nói về nửa đời sau tốt như thế, suýt nữa thì làm ta rung động luôn rồi.” Khóe miệng nam nhân khẽ nhếch: “Nhưng mà, trừ khi ta đổi họ, nếu không thì ta cũng chẳng thể sống tiếp được.”

Lão hán giơ tay ngăn ánh sáng chiếu đến, nói: "Không đổi họ thì ngươi còn phải làm kẻ giết người cả đời."

Nam nhân híp mắt nhìn lưỡi đao sắc bén trong tay, mỉm cười: "Giết người mới có thể gọi là kẻ giết người, ngươi đâu phải con người, gấp gáp dát vàng lên mặt mình như vậy làm gì?"

Lão hán cũng bật cười: "Vì sao ta không phải là người? Ta không phải cùng có máu có thịt giống ngươi sao?”

Nụ cười của hắn nhạt dần: "Sau khi đi ra khỏi đó, thì ngươi không phải nữa rồi.”

Tay cầm đao chém xuống, vừa tàn nhẫn vừa chính xác

Cậu bé ở trong phòng nghe thấy động tĩnh quen thuộc, không dám nhìn ra, cẳng thẳng thở phào một hơi, kết thúc rồi.

Một tiếng keng vang lên, thanh đao quay lại vỏ, dắt bên hông y giống như chưa từng xảy chuyện gì.

Nam nhân xoay người rời đi, khi đi ngang qua cửa sổ, ngón tay gõ gõ khung cửa sổ ngôi nhà.

Cậu bé giật mình, đi qua nới lỏng dây thừng trên tay nam tử kia một chút, như thế thì hắn chỉ cần giãy dụa một chút thì sẽ có thể tự cởi trói. Sau đó hắn vác một cây gậy trúc lên vọt lẹ ra ngoài như một làn khói.

Ước chừng là một canh giờ sau, trong nông xá vang lên tiếng khóc lớn, nam nhân nữ nhân và đứa nhóc ôm lấy cái xác của lão hắn.

"Phụ thân ơi!!"

"Gia gia!! Hu hu!”

"Nhanh... nhanh đi báo qua! Ta vẫn còn nhớ hai người đó trông như thế nào! Nhất định phải bắt được chúng.”

Ánh dương như lửa, ve sầu kêu ran, động tĩnh trong nông xá lúc này họ đương nhiên không thể nghe được.

Bắt họ ư, sao mà dễ thế được, dù sao thì động cơ quan trọng nhất khi tra án, muốn bắt một "hung thủ" không hề liên quan đến "nạn nhân", huống hồ “hung thủ” đó trước ngày hôm nay còn chưa từng nhìn thấy mặt thì còn khó hơn gấp trăm ngàn lần mò kim đáy bể.

Bên con sông nhỏ sắp khô cạn, một lớn một nhỏ ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi, nam nhân đưa bình nước cho cậu bé, cậu uống một ngụm, lại đổ một ít vào lòng bàn tay, đặt rùa ra ngoài, nhóc con kia ngửi ngửi rồi quay đầu bò vào lại trong túi, cậu bé phủi phủi tay mặc kệ nó.

“Con không cần phải che mắt của họ lại đâu.” Nam nhân đậy bình nước lại: “Diện mạo của chúng ta, họ đã ghi nhớ từ lâu rồi.”

Cậu bé lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Nếu người bị người ta chặn đầu thì con cũng không muốn nhìn thấy đâu.”

Nam nhân cười: "Vẫn là con từ bi, biết suy nghĩ cho người khác."

"Bọn họ chỉ biết đó là phụ thân của mình." Cậu bé giơ tay lên quạt quạt vào cổ: "Không giống như những gì người nhìn thấy.”

Nam nhân cười cười, đưa tay gõ gõ thanh đao bên cạnh. Vỏ đao cũ đến mức giống như bị chôn dưới đất mấy trăm nam, vừa rách nát vừa giấu ánh sáng luyện được từ bao nhiêu năm tháng, bao lấy sát khí cố chấp không ai biết.

"Thanh đao này sớm muộn gì cũng sẽ cho con." Hắn liếc mắt nhìn đứa bé một cái: “Con còn không chịu ăn nhiều thì cẩn thận tương lai ngay cả đao cũng không cầm nổi đâu đấy.”

“Con đã có thể ăn năm cái bánh bao cho một bữa rồi mà.” Đứa nhỏ có chút không phục.

"Hoãn Hoãn của con ăn ba cái." Nam nhân tựa vào trên cây, thở ra một hơi thật dài: “Nhìn tình hình này thì biết thế từ đầu ta đã không nhận nó làm con rồi.”

Hoãn Hoãn là tên của con rùa, là cậu bé đặt cho nó, không có ý gì cả, chỉ là thấy nó bò chậm, nhưng mà sau này mới phát hiện nó ăn bánh bao lại rất nhanh.

"Người đừng có nhận nó làm con trai." Cậu bé dựa người vào thân cây, nhìn ngọn lửa phía chân trời: “Như thế thì thành Quy Nhi Tử(*) rồi... Không phải đây là lời để mắng người khác sao. Bình thường người không cho con mắng người mà.”

(*)Quy Nhi tử là để chỉ mấy thằng đàn ông mở kỹ viện hoặc là mấy thằng đàn ông trăng hoa.

Nam nhân bật cười, dùng sức sờ đầu cậu bé hai cái: “Tiểu tử ngươi gì cũng không được, nói mấy câu chọc tức người khác thì tài lắm.”

“Phụ thân...." Cậu bé lắc lư dưới bàn tay của hắn: “Trừ việc ra ngoài giết bọn họ thì chúng ta thực sự không thể đi đâu cả sao? Đến chết cũng không được luôn à?”

Nam nhân ngừng bàn tay xoa đầu cậu bé.

“Đúng thế, không được.” Nam nhân thu tay lại, ánh hoàng hôn mùa hè hiện lên trong đôi mắt hắn: “Phàm Sinh à, nếu như đã làm con cái nhà chúng ta rồi thì chỉ có thể đi theo con đường của nhà ta thôi.”

Cậu nhóc im lặng một lúc, đăm chiêu gật đầu: "Con biết rồi ạ.”

“Ở đây cách chợ không xa, đi mua vài bộ y phục, mua thêm chút đồ chơi nữa nhé?” Nam nhân trưng cầu ý kiến, trong ngữ khí có vài phần như muốn bồi thường: “Hay là con mua cho Hỏa Ngưu ít quà? Không phải con nói muốn một cây kiếm đào mộc sao?”

Lý Hỏa Ngưu là bằng hữu tốt ở quê nhà của cậu bé, vừa đen vừa gầy như con khỉ, hoàn toàn phụ lại cái tên phụ mẫu đặt cho cậu ta.

Cậu bé do dựa một hồi: “Nhưng mà... nói không chừng quan phủ đang ở trong chợ dán chân dung truy bắt chúng ta....”

“Con đi rửa mặt cái đi.” Nam nhân không cho là như vậy: “Ta cũng đi rửa.”

Đứa trẻ không tin tưởng trừng mắt nhìn hắn.

"Ta nghiêm túc đó." Nam nhân thuận thế lau mặt: “Lâu năm thế rồi con cũng đã quen rồi mà. Lại nói mấy bức chân dung trên lệnh truy nã, có bao nhiêu lần giống chúng ta đâu, tiểu tử con sao nhát gan quá vậy.”

Cậu bé suy nghĩ một chút, cuối cùng không thể cưỡng lại mấy món đồ trên chợ, đứng dậy nói: "Vậy chúng ta đi thôi!”

Hai canh giờ sau, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ, đạp ánh trăng trở lại bờ sông.

Cậu bé rất phấn khởi, nhưng lại có hơi tiếc nuối, lẩm bẩm: "Lần sau đi ra ngoài cũng không biết là khi nào..." Nói xong lại cảm thấy hình như không đúng lắm, lắc đầu nói: "Không ra ngoài mới tốt.”

Nam nhân nghe xong, vỗ vỗ đầu cậu, cười: "Con còn biết không ra ngoài mới tốt sao? Vậy nếu như con không ra ngoài mãi thì sao kiếm thê tử đây?”

“Vì sao phải kiếm thê tử?” Cậu bé không hiểu.

“Nhà chúng ta phải luôn có người làm việc mà.” Nam nhân bấm ngón tay tính toán: “Con xem, nhà chúng ta một ngàn năm trước đã sống ở đây, đến đời con, huyết mạch cũng phải kéo dài mấy chục đời rồi, nếu như không thành thân thì sao có con cái được.”

Cậu bé suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Phụ thân, không phải người cũng không thành thân sao?”

"Ta...” Nam nhân chợt nghẹn lời, trừng cậu một cái: “Chuyện thành thân phải kể đến duyên phận, đâu phải trên trời rơi xuống một mẫu thân cho con được. Haiz, bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, về nhà trước đi.”

Từ nhỏ hắn đã biết mình không phải là con ruột của phụ thân, hắn là được phụ thân nhặt về rồi nuôi lớn, phụ thân chưa từng giấu hắn, nói rằng nếu như lừa hắn là con ruột thì sau khi trưởng thành cũng khó giải thích với hắn vì sao phụ thân anh tuấn như vậy mà đứa con lại xấu như thế...

Cậu bé nhìn nam nhân kẹp túi to túi nhỏ đi phía trước, thở dài một hơi. Phụ thân có anh tuấn hay không thì cũng khó nói lắm, dù sao cũng chưa bao giờ có cô nương nào chịu liếc mắt nhìn người nhiều hơn hai lần, ai lại đi thích một nam nhân trung niên râu ria bẩn thỉu, đã thế lại chẳng có nghề nghiệp gì ổn định, người ở quê nhà nhìn vào chỉ cảm thấy người là dựa vào việc bói toán ăn rồi chờ chết mà thôi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì tương lai hắn chẳng những phải kế thừa đao của phụ thân, còn phải kế thừa cây gậy trúc buộc vải của phụ thân, trở thành thần côn thế hệ mới trong huyện Thanh Viên. Lúc trước phụ thân chịu bỏ tiền mua Hoãn Hoãn, ngoại trừ lời khẩn cầu của hắn ra, còn là bởi vì phụ thân thấy nếu như một ngày nào đó Hoãn Hoãn không cẩn thận chết mà đi về tây thì cái mai trắng hiếm có của nó có thể dùng để làm vòng bát quái cũng rất tốt, khiến cho hắn cứ thấy thấp thỏm không yên, chỉ sợ một ngày nào đó phụ thân làm cái chuyện “không cẩn thận” kia với Hoãn Hoãn.

Từ lúc hắn có ký ức, lúc phụ thân cầm đao và không cầm đao, là hai người hoàn toàn khác nhau. Một người có thể giết địch cách xa ngàn dặm, lãnh khốc quyết tuyệt, một đao lấy mạng cũng không kéo dài; Một người mỗi ngày bày sạp đoán mệnh ở một nơi cố định, vừa nói bừa vừa đánh giá những cô nương xinh đẹp đi ngang qua, còn thường xuyên cãi nhau với khách vì mấy đồng tiền lẻ...

Ngoại trừ có "chuyện" phải làm như hôm nay, phụ thân và hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi huyện Thanh Viên một bước. Năm này hắn mười tuổi, ít nhất chín năm rưỡi đều ở huyện Thanh Viên từ lúc mặt trời mọc đến khi hoàng hôn.

Nhà hắn họ Ứng, hắn tên là Ứng Phàm Sinh, phụ thân từng tự hào rất lâu vì cái tên này, nói là tra rất nhiều sử sách mới chọn được cái tên này, nhưng hỏi người điển cố xuất xứ, thì người lại không biết nói thế nào... Chẳng qua ở chốn huyện thành nhỏ bé nơi nơi khắp nơi đều là mấy cái tên như Lai Phúc, Thúy Hoa, Đại Tráng thế này thì Phàm Sinh cũng tính là một cái tên ưu nhã lắm rồi, thứ nhìn bằng hữu tốt Lý Hỏa Ngưu của hắn mà xem...

Lần trước rời khỏi quê hương, là giữa mùa hè năm ngoái, phụ thân mang theo hắn chạy tới trước một huyện nha cách xa ngàn dặm, trước mặt mọi người kết liễu thư sinh trẻ tuổi kia, lại một lần nữa vinh dự đăng lên bảng truy nã.

Năm nay không đi xa như vậy, nhưng nhà của lão hán kia cũng cách đó năm sáu trăm dặm.

Mùa hè năm sau, có lẽ cũng sẽ không có gì thay đổi...

Một trận gió đêm mang theo hơi nóng thổi tới, phụ thân đứng dưới ánh trăng, lấy một đồng tiền ra, miệng thầm niệm vài câu chú ngữ, toàn bộ đồng tiền ném vào trong nước, trong không khí lập tức giống như bị xé ra một cái lỗ, tỏa ra ánh sáng tím mờ nhạt.

“Đi thôi!” Phụ thân gọi hắn.

Hắn đi nhanh lên vài bước, cái lỗ phát ra ánh sáng kia là nơi không thể nào quen thuộc hơn, đó đường về nhà hắn.

Đi vào sẽ hơi choáng váng, cảnh tượng trước mắt cũng rất hỗn loạn, nhưng rất nhanh đã kết thúc, đợi đến khi đầu óc tỉnh táo lại, thì hắn đã ở trong sân nhà.

Nếu như người khác biết phụ thân thực ra là một thuật sư rất giỏi giang thì người khác hẳn là lúc nào cũng lườm người cho xem. Các đời tổ tiên Ứng gia đều như thế, dùng thân thể phàm nhân tu thuật pháp, quan sát thiên tượng, không cầu thành tiên, nhưng giữ tổ huấn.

Mà tổ huấn của Ứng gia...... Đó là canh giữ cái động đó.

Từ nhỏ hắn đã biết cái giếng trong sân ở quê nhà thực ra không hoàn toàn là một cái giếng.

Nó chỉ được ngụy trang như một cái giếng. Cái giếng này vẫn luôn không có nắp đậy, nếu như nhìn xuống miệng giếng, thì tự nhiên là không có nước, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối sâu không thấy đáy.

Phụ thân từng cảnh cáo hắn, mấy ngày giữa hè tốt nhất không nên tới gần nó, thời gian khác thì có thể nhìn, nhưng tuyệt đối đừng bất cẩn ngã xuống.

Khi còn bé hắn rất sợ cái giếng này, cũng không muốn tới gần, bây giờ thì lại không sợ lắm, thậm chí còn rất thản nhiên đi tới trước nó, cúi đầu chăm chú nhìn vào cửa động, luôn cảm thấy bóng tối tuy gần trong gang tấc nhưng lại vô biên vô hạn kia, có cái gì đó đang hấp dẫn hắn...