Bách Yêu Phổ 4

Chương 35




Phần 9: Bí Hí

Chương 35

Dù là ngày hè nóng nhất, thì mọi ngóc ngách của Bệ Hãn Tư mãi luôn lạnh lẽo như thế.

Quanh năm ở dưới lòng đất, đương nhiên sẽ không thấy nóng.

Mọi người đều biết Tương Quốc tự ở kinh thành được thiên tử hậu ái, hương khói cực thịnh, người lui tới bái lạy nối nhau không dứt. Chẳng qua mọi người mặc dù thấy Thần Phật La Hán ở trên, nhưng lại không thấy phía dưới Tương Quốc tự này, còn thiết lập một đại lao tên là "Chỉ Hành Giám", bên trong giam giữ những phạm nhân trong các vụ án kỳ lạ. Mà tiếp giáp trước sau với Chỉ Hành Giám, là chức giám sát trấn thủ của Bệ Hãn Tư, cái tên ứng với thiên chức của mình – Bệ Hãn, loài thú chuyên thực hiện tư hình, hình như hổ, có uy nghi, đứng trước cửa ngục, giữ chính trừ gian, không dung túng.

Hôm nay, người đến truyền mật chỉ vừa đi Khâu Vãn Lai đã lập tức ném thánh chỉ lên bàn, lại nằm nghiêng trở lại trên băng ghế dự bị của ăn nho vừa nói: "Năm nào cũng muốn chúng ta "âm thầm bảo vệ, kế sách vẹn toàn"...... Các ngươi nói mấy người giàu trong thiên hạ và đám danh lưu sĩ thân có phải ai cũng rảnh quá hay không, sống sung sướng quá thấy nhàm chán, nên năm nào cũng tổ chức cái thứ “dạ yến bách kiệt” kia. “ Nàng bất mãn phun một hạt nho ra: “Cũng không phải là dạ yến bách quỷ bách yêu gì, rõ ràng đã phái cấm quân hộ vệ rồi, thế mà còn bắt chúng ta chạy một chuyến? Không biết mấy vụ án cần Tư chúng ta giải quyết đang chất núi hay sao!"

La Tiên ngồi ở đầu kia lau Phật Nhãn nói: "Ngươi cũng biết dẫn đầu tổ chức nhất dạ yến bách kiệt là mấy hộ giàu có, được mời đến đêm yến tiệc thì cũng là các nhân sĩ kiệt xuất nhất của các ngành nghề đương thời, lỡ như có sơ suất gì thì sẽ làm tổn hại đến nửa bức tường của giang sơn. Nếu có người gặp họa, thì cấm quân còn có thể hộ vệ, nhưng nếu không phải họa của con người thì sao? Nếu đều là công vụ, thì không cần phàn nàn làm gì.”

Khâu Vãn Lai ném một miếng vỏ nho lên người hắn: “Bên trên cho ngươi thêm bao nhiêu bổng lộc hả? Ngươi còn chỉ trách ta phàn nàn?”

”Ta không phải chỉ trích ngươi." La Tiên lập tức giải thích: “Là ngươi vốn đang phàn nàn thật.”

Cũng may Đào Yêu không có ở đây, bằng không chắc chắn sẽ bị cái trên ruột thẳng này chọc tức chết mất, người như thế mà muốn lấy lòng mỹ nhân... Thật sự là cái số cô độc cả đời.

"Ta phàn nàn thì sao hả?” Khâu Vãn Lai ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phẫn nộ nói: “Ngươi mở to hai mắt mà nhìn đi, ba Thủ sáu Tinh trong Bệ Hãn Thư, tổng cộng chỉ có chín cái chức vị, lão đại công vụ ngập đều còn phải thời khác đi lại trước ngự tiền, quanh năm không thấy người đâu, chỗ ngồi của hắn trong Bệ Hãn Tư đã phủ đầy bụi luôn rồi. Sau khi nhậm chức cái chức phá quân liệt, vị trí này vẫn còn trống, không bổ sung người mới, cũng không thấy có ý muốn đề bạt mấy người chúng ta. Những chuyện này vốn không tính là gì, ít nhất chúng ta còn có Tham Lang đại nhân, nhưng bây giờ hắn cũng từ quan rồi, Bệ Hãn Tư mỗi ngày đều chỉ có sáu người chúng ta bận rộn, vốn đã không có thời gian rồi, còn thêm việc nữa, đã thế còn coi như là việc trong bổn phận không thêm phần thưởng, trâu ngựa còn được ăn cỏ, chúng ta còn chẳng bằng chúng!”

La Tiên hoàn toàn không thể hiểu được sự bất mãn của nàng, nghiêm túc nói: "Thiên chức của Bệ Hãn Tư là bảo vệ giang sơn và dân chúng được an toàn, không để cho yêu ma tà túy gây hại, người trên dạ yến kia có ai không phải dân chúng của Đại Tống ra, chúng ta đi một chuyến là việc trong bổn phận. Hơn nữa dạ yến bách kiệt này chẳng qua chỉ mới bắt đầu từ năm ngoái, vả lại năm ngoái việc ngươi làm không phải chỉ là ăn uống một vòng ở yến hội, sau đó bình an trở về sao. Công việc nhẹ nhàng như vậy, vì sao phải phẫn nộ bất bình?”

Năm ngoái quả thực là như thế thiệt, các vị trong Bệ Hãn Tử đều đến hiện trường dạ yến, toàn bộ công vụ của họ là giả làm khách tham dự, toàn bộ hành trình chỉ xem các nhân vật kiệt xuất nhất Đại Tống thi đấu học hỏi lẫn nhau và một hồi hoan ca diệu vũ hoành tráng, có ăn có uống còn không cần làm việc, thực sự phải coi là phần công việc nhàn nhã mới đúng.”

“Ngươi là đồ ngốc, lười nói với ngươi." Khâu Vãn Lai hừ một tiếng: “Năm ngoái không phải tổ chức ở Lạc Dương sao, sao năm nay lại đổi thành huyện Thanh Viên rồi? Cách kinh sư ngàn dặm, một nơi nhỏ bé không có danh tiếng, lui tới cũng không tiện. Mấy lão già dẫn đầu cũng không sợ xe ngựa khiến xương cốt của bọn họ lung lay à.”

"Huyện Thanh Viên......" La Tiên suy nghĩ một hồi, ánh mắt dời sang bên kia: “Hạ Bạch, đó là quê hương của ngươi sao?”

Trang trí trước bức tường cửa sổ, nam thanh niên tóc bạc áo trắng ngồi trước bàn của mình, trong tay cầm một cái kéo, chăm chú cắt một lá bùa màu vàng, trên bàn đã có một đống "tác phẩm" đủ loại hình dạng, căn bản không để ý hai tên kia đang nói cái gì.

“ Hạ Bạch!” La Tiên lại hét thêm một tiếng, thấy đối phương vẫn không đáp lại, tăng âm lượng lên rồi lại hét: “Thiên Không đại nhân!

Nam tử cuối cùng cũng hơi ghé mắt, thản nhiên nói: "Huyện Thanh Viên cảnh sắc tú lệ, có núi vây quanh, sơn sắc bốn mùa xanh biếc, như ngọc uyển chuyển, cho nên mới được gọi là Thanh Viên. Khí hậu ôn nhuận, không có mùa đông nóng nắng, từ trước đến nay có không ít người phú quý đến đó xây dựng biệt thự hoa trạch. Là quê hương ta.”

Giờ phút này, Khâu Vãn Lai cũng nhìn nam nhân kia, khẽ nhíu mày: "Ngươi chưa từng về quê."

"Nếu là công vụ thì đi đâu cũng giống nhau." Tay hắn hơi dừng lại, có thể là cắt nhầm.

La Tiên nhíu nhíu mày, nói: "Phụ mẫu ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Khâu Vãn Lai ném mấy quả nho tới chính xác chặn miệng hắn lại, sau đó hung hăng liếc hắn một cái, chuyển đề tài: "Hạ Xuân Hoa nhà ngươi còn chưa về sao? Đêm nào cũng phải chạy ra ngoài tuần thành, cũng làm khó cho nó.”

Vừa dứt lời, phía sau đã truyền đến một giọng nói: "Ta về rồi, hôm nay hiếm khi được ngươi quan tâm như vậy."

Là một con mèo đen lớn, nó yên tĩnh nhảy từ cửa vào, ưu nhã đi tới, lại nhảy đến một cái giá gỗ trải tổ mèo bên cạnh thư án của Hạ Bạch, lười biếng nhìn Khâu Vãn Lai.

Khâu Vãn Lai cười: "Hôm nay lại ăn được thứ gì tốt sao?"

Mèo li3m li3m móng vuốt, nói: "Sau khi vụ Thạch Cố được an ổn, kinh thành cũng coi như thái bình, không có gì để ăn cả."

"Vậy chẳng phải ngươi sẽ đói bụng sao?" Nàng bĩu môi, vội vàng ôm quả nho còn lại vào lòng.

"Nữ nhân này trí nhớ kém thật." Mèo lạnh lùng nói: “Nguyên nhân ta ăn yêu quái là vì ta không thích, không phải ta đói bụng. Nói bao nhiêu lần rồi mà ngươi cũng không nhớ được.” Nói xong nó lại nhìn La Tiên bĩu môi: “Chỉ có tên ngốc biết chiếu yêu quái trong tay hắn mới dùng yêu quái để no bụng.”

La Tiên chống mạnh Phật Nhãn trên mặt đất: “Nó cũng là một thành viên của Bệ Hãn Tư, công lao vô số, ngươi nói chuyện chú ý một chút."

Con mèo hừ một tiếng.

"Dù sao ngươi đừng ăn vụng nho của ta là được. Nho năm nay rất ngọt, ta còn phải lấy nó để luyện độc.” Khâu Vãn Lai nhìn quả nho trong tay mình như bảo bối, có lẽ không bao lâu nữa, mục tiêu được mũi tên độc của nàng bắn trúng, sẽ chết trong hương nho ngọt ngào.

Lúc này, con mèo nhìn thấy thánh chỉ trên bàn, nhảy qua lật ra xem một lần, hỏi: "Mười ngày sau đi huyện Thanh Viên à?"

"Thánh chỉ đã hạ rồi, đương nhiên là phải đi." La Tiên nhìn hai vị đồng liêu: “Chỉ là mười ngày sau, không biết ba tên kia có thể về kịp hay không. Nếu bọn họ không thể trở về thì chỉ có ba người chúng ta đi thôi, dù sao trên thánh chỉ cũng không nói nhất định phải đi hết toàn bộ.”

Hạ Bạch không thèm ngẩng đầu lên nói: "Chỉ có ba người chúng ta thôi là đủ rồi." Kéo của hắn chậm rãi di chuyển trên giấy: “Huống chi còn có Hoa Xuân ở đây.”

Đều nói mỗi người trong Bệ Hãn Tư đều là quái thai, nếu Đào Yêu biết con mèo tìm cho nàng không ít phiền toái này lại là "thủ hạ" của Thiên Không Đại Nhân Bệ Hãn Tư, đại danh còn là Hạ Xuân Hoa thì nàng sẽ cười đến tết năm sau mất...

Khâu Vãn Lai cười cười: "Được rồi, ngươi có mèo, ngươi là nhất. Dù sao năm nay ta vẫn phụ trách ăn uống vui chơi, hai người mang theo con mắt và mèo chú ý thêm là được”

“Được." La Tiên tất nhiên là nghiêm túc đồng ý, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn không khỏi ngây người. Thực ra mỗi lần bọn họ cùng nhau ra ngoài làm việc, dù là nàng có mở miệng hay không, hắn chỉ đều hận không thể ôm hết thảy chuyện mệt nhọc phiền toái lên người mình, chỉ tiếc hình như tới bây giờ nàng hình như đều không cảm động, đối với tất cả những việc hắn từng làm cho nàng nàng, đều làm như không thấy, căn bản không để ở trong lòng. Chẳng qua hắn cũng cảm thấy không sao cả, chỉ cần trên mặt nàng có thể nở nụ cười là tốt rồi, tuy rằng Bệ Hãn Tư nằm ẩn sâu lòng dưới đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời ấm áp, nhưng chỉ cần nàng cười một cái, thì hắn lại thấy được hoa nở ngàn dặm. Tâm tư La Tiên đối với Khâu Vãn Lai, hắn luôn cho rằng mình đã giấu rất sâu, nhưng lại bị tất cả người trong Bệ Hãn Tư phát hiện, ngoại trừ Hạ Bạch ít nói không trêu ghẹo hắn ra thì mấy quái thai khác không ít lần chê cười hắn, nói nếu loại người không hiểu phong tình không hiểu lời ngon tiếng ngọt như La Tiên có thể lấy lòng được đệ nhất mỹ nữ của Bệ Hãn Tư thì bọn họ cam nguyện dùng ba năm bổng lộc làm quà cưới, tuyệt đối không nuốt lời. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi qua, bổng lộc của bọn họ vẫn ở trong túi nhà mình. Đủ thấy rằng nếu như La Tiên có thể dời tâm tư luyện công vào chỗ khác, nếu như suy nghĩ của hắn hơi bẻ cong một chút thì cũng không đến mức đám đồng liêu ưu tú muốn tặng tiền cho hắn cũng không thể tặng được, haiz, đúng là sầu não.

Thánh chỉ vẫn nằm nghiêng ngả trên bàn, Khâu Vãn Lai nhìn nó, lại giống như nghĩ tới chuyện gì quan trọng, bỗng nhiên ngồi thẳng người: "Tham Lang đại nhân...... Không phải, nhị thiếu gia năm ngoái cũng nhận được thiệp mời dạ yến, nhưng ngài không đi, năm nay nếu mời ngài, ngài vẫn sẽ không đến sao?"

La Tiên nói thẳng: "Đại nhân không ồn ào nhất, hẳn là năm nay cũng sẽ không đi đâu."

"Cũng đúng. Mấy dịp thế này, ai có thể mời được ngài cơ chứ.” Khâu Vãn Lai hơi thất vọng.

”Khiến cho đại nhân tự mình xuất mã, cũng chỉ có thể là vụ án như Tiêu Nguyên Tân mà thôi." La Tiên cảm khái nói: “Thời gian trước đó, ngài tự đến Bệ Hãn Tư, rồi đưa tất cả hồ sơ vụ án của Tiêu Nguyên Tân cho chúng ta, toàn bộ quá trình cũng hiệp trợ chúng ta phá án, ta thấy ngài mệt mỏi đến mức mắt hiện cả tơ máu, nghiễm nhiên là hao tổn hết tâm sức vì vụ án này. Có thể thấy được ngài tuy đã từ chức, nhưng vẫn không buông bỏ được trách nhiệm của mình.” Hắn nghiêm túc nói: “Ta hy vọng đại nhân sẽ trở lại." ”

Tất cả mọi người đều biết Khâu Vãn Lai ái mộ Ti Cuồng Lan, La Tiên lại không hiểu phong tình, cũng biết, mặc dù hơi đau lòng nhưng trong lòng lại hoàn toàn không đố kỵ, bởi vì hắn không thể nào đố kỵ một nam nhân mà đến chính mình cũng ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, huống chi Ti Cuồng Lan còn có ân với hắn. Nếu một ngày nào đó Khâu Vãn Lai có thể thành đôi với Ti Cuồng Lan thì hắn sẽ vui mừng thay nàng.”

Nghe hắn nói xong, Khâu Vãn Lai lại có hơi ảm đạm: "Ngài sẽ không trở về đâu. Về sau ngài đều chỉ là Nhị thiếu gia Ti phủ, sẽ không còn là tham lang đại nhân của chúng ta nữa.”

Con mèo không có hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, nhảy trở lại chỗ của Hạ Bạch, hỏi: "Vẫn giống như năm ngoái, không cần chuẩn bị thêm gì sao?"

Hạ Bạch lắc đầu: "Không cần."

"Nhưng mà..."

Hạ Bạch ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú nhã nhặn kia vốn có một đôi mắt thông minh nhanh nhẹn tinh tế mềm mại, bây giờ lại có một con trở thành màu xám tro, giống như buổi chạng vạng chốn hoang mạc mùa đông, không có bất kỳ màu sắc sống động nào.

Hắn chưa từng nói với ai rằng vì sao hắn bị mù một mắt.

Chỉ có con mèo mới biết.

"Ngươi cũng bắt đầu lằng lằng nữa hả?” Hắn liếc con mèo, cúi đầu tiếp tục cắt giấy: “Không có gì, sớm muộn gì cũng phải trở về.“

La Tiên hỏi hồn, Khâu Vãn Lai cắt ngang, bao gồm cả nỗi lo lắng của con mèo, đều bởi vì khi Hạ Bạch còn nhỏ, song thân của hắn đã chết thảm ở huyện Thanh Viên, sau đó hắn bị thân thích đưa đi nơi khác nuôi nấng, thì không trở về quê hương nữa.

Khi Hạ Bạch nhậm chức ở Bệ Hãn Tư, không có bất cứ hành lý nào, bên cạnh chỉ có con mèo đen lớn tên là Hạ Xuân Hoa này. Hắn là người nhỏ tuổi nhất ở trong "Lục Tinh" của Bệ Hãn Tư, lại già dặn ít nói nhất, ngoại trừ hoàn thành các loại nhiệm vụ cấp trên giao phó, thì chỉ lật xem các loại hồ sơ vụ án đã giải quyết và chưa giải quyết ở trong Tư, gần như chưa bao giờ theo đồng liêu ra ngoài ăn uống vui vẻ, sống còn thanh tâm quả dục hơn cả người xuất gia, người cũng như tên, tóc bạc, da trắng, tính cách cũng ảm đạm. Hơn nữa quanh năm không phơi nắng, nên trên người hắn lúc nào cũng mang theo sự suy yếu như mắc bệnh, người không biết thì nhiều lắm chỉ coi hắn là một thư sinh bệnh tật, sức khỏe không tốt, ai có thể ngờ được hắn lại là Thiên Không Đại Nhân.

Hắn cũng không nói với mọi người về quá khứ của mình, cái gọi là "bí mật" này cuối cùng vẫn là Khâu Vãn Lai xảo quyệt phát hiện ra, nàng phát hiện manh mối từ trong hồ sơ hắn hay lật xem, hồ sơ bị hắn gần như lật nát, là một vụ kỳ án xảy ra mười lăm năm trước ở huyện Thanh Viên... một đôi phu phụ không tiếp xúc với bất cứ nguồn lửa nào, thể mà lại bỗng dưng hóa thành tro tàn. Căn cứ vào lời khai của nhân chứng, thì khi được phát hiện, hai phu phụ họ vẫn duy trì tư thế khi còn sống, nhưng vừa chạm vào đã biến thành tro bụi bay tứ tán, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, quan phủ điều tra lâu ngày cũng không có tiến triển, cho nên không thể không chuyển đến Bệ Hãn Tư, nhưng mặc dù đã tiếp nhận, vụ án này nhiều năm rồi vẫn chưa phá được, hung thủ căn bản không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Đối mặt với sự tò mò của Khâu Vãn Lai, Hạ Bạch cũng không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận mình chính là đứa con trai duy nhất của hai phu phụ kia. Khi phụ mẫu hắn biến thành tro bụi, hắn lúc đó chỉ mới bốn tuổi đứng ngay trước mặt họ. Sau khi rời khỏi huyện Thanh Viên, đến nay hắn vẫn chưa trở về.

Có một tuổi thơ đau đớn như vậy, đổi lại là bất cứ ai thì chỉ sợ cũng không muốn bước vào chốn đau lòng kia nữa. Bây giờ, ngay cả con mèo cũng cảm thấy hơi lo lắng.

Thiên hạ to lớn, non sông tốt đẹp nơi nào chả có, dù không chọn mấy thành thị lớn như Đế Đô Lạc Dương thì cũng còn có vô số lựa chọn khác, nhưng "Dạ yến bách kiệt" vô cùng nhàm chán trong mắt họ lại cứ khăng khăng cử hành ở huyện Thanh Viên, chẳng khác gì cố ý kéo Hạ Bạch trở về cái nơi khó quay đầu nhìn lại kia.

Nhìn Hạ Bạch chăm chú cắt giấy, con mèo không nói gì nữa, nằm xuống nheo mắt lại.

Hắn nói cũng không sai, sớm muộn gì cũng phải trở về thôi.

Huống chi, bây giờ hắn đâu phải một mình, sợ gì chứ.

*

Soạt soạt!

Một tờ giấy lại bị vo lại thành một khối, lướt qua bả vai Đào Yêu rơi xuống đất.

Cái nóng khó chịu, tiếng ve sầu không ngừng kêu réo ngoài cửa sổ, thật sự quá là phiền phức, mà nàng lại có thể ngồi trước bàn, dáng vẻ nhàn rỗi, bút lông trong tay di chuyển trên giấy lúc đi lúc dừng, thỉnh thoảng còn để lộ mấy nét "lưu loát" rồng bay phượng múa, chỉ là trên mặt đất phía sau nàng, đã trải có một đống giấy trải đầy.

Ma Nha lau mồ hôi trên trán, nhìn Cổn Cổn đang chơi vui vẻ mấy với cuộn giấy tròn trên mặt đất, thấp giọng nói: "Hay là kêu nàng ta đừng luyện nữa đi... lãng phí giấy quá.”

Liễu công tử nghiêng người tựa vào ghế, vừa uống trà thảo dược vừa phe phẩy vù vù chiếc quạt bồ: "Ngươi không cảm thấy lúc nàng ta luyện chữ chúng ta mới được sống tốt sao, thế giới yên tĩnh làm sao.”

"Nhưng giấy cũng đâu có rẻ, nếu tiết kiệm cũng có thể đổi được không ít tiền đấy." Ma Nha có hơi đau lòng, nhặt lên một tờ giấy mở ra, đưa cho Liễu công tử: “Ngươi nhìn xem, ngang dọc lung tung gì thế này?”

Liễu công tử cầm lên xem thử, lông mày chợt nhíu thành hoa gai, cố gắng đọc: "Đào Đô...... Cái gì cái mà tà...... Cái gì cái gì mà phi......... Cái gì cái gì mà nhân tâm... mấy thứ gì thế này!" Liễu công tử ném tờ giấy xuống đất: “Mười chữ đã có tám chữ đọc không ra rồi.”

Ma Nha thở dài: "Ta cảm thấy vẫn nên dành thời gian và năng lượng cho những việc sở trưởng của mình thôi, ta không có ý chê nàng ta, nhưng mà nàng ta viết chữ xấu quá....”

"Mỗi ngày ngươi đều xem cả trăm lần, dù xấu đến đâu thì hẳn cũng đã quen rồi chứ." Liễu công tử nhắm mắt dưỡng thần, đối với chuyện luyện chữ này, thực sự không cần phải cứu vãn nàng ta nữa, vui vẻ là tốt rồi.

"Nàng ta trước đây đâu có như vậy. Luyện chữ là chuyện mà nàng ta có thể làm sao.” Ma Nha vẫn thấy rất khó hiểu: “Không phải suýt nữa đã ném bao lì xì Nhị thiếu gia tặng nàng ra ngoài sao, tại sau sau khi từ trấn Thiết Kính trở về lại đổi tính như thế?"

Bút trong tay Đào Yêu đột nhiên dừng lại, nàng duỗi thắt lưng, không thèm quay đầu lại nói: "Lỡ như một ngày nào đó đến lượt ta để lại di ngôn, thì ít nhất cũng phải nhìn đẹp một chút." Nói xong nàng đột nhiên không phục, vỗ bàn một cái: “Đến một con cá còn viết chữ đẹp hơn cả ta! Làm sao ta có thể nhịn được!"

Trà trong miệng Liễu công tử phụt ra, ho khan không ngừng.

Ma Nha vội vàng vỗ vỗ lưng Liễu công tử: "Cũng đâu phải ngày đầu quen biết nàng ta, suy nghĩ của nàng ta vốn không giống người thường, bình tĩnh đi nào."

Liễu công tử trừng mắt nhìn bóng lưng Đào Yêu nói: "Việc này đã qua mấy tháng rồi, chuyện ngươi không buông xuống được lại là chữ của người ta hả?”

Đào Yêu nhún vai: "Ngoại trừ chữ viết, ta còn không buông được cái tên cướp việc làm ăn của ta nữa.”

"Đại phu ngồi trong kiệu ấy sao?" Ma Nha thốt ra.

"Đại phu gì, không biết thứ hại người từ đâu đến thì có.” Đào Yêu hừ lạnh một tiếng, ghé mắt hỏi Liễu công tử: “Chỗ ngươi có tin tức gì không?"

Liễu công tử lắc đầu: "Không phải ngươi cũng không tra được gì sao. Người kia dám giành bát cơm của ngươi thì cũng không phải là hạng dễ chơi, nếu đối phương cố ý che dấu hành tung, chỉ e trong thời gian ngắn sẽ không bắt được hắn. Nhưng ta đã hỏi thăm tất cả những người quen của ta và yêu cầu họ chú ý giúp rồi.”

"Ừ." Đào Yêu lại cầm lấy bút, chuyên tâm viết: “Con cá kia chắc chắn không phải là bệnh nhân đầu tiên của hắn, và cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Nếu có chút đầu óc mà nghĩ thì làm gì có đại phu đứng đắn nào lại lừa gạt, thậm chí uy hiếp bệnh nhân giao ra thứ quý giá nhất của mình để làm tiền khám bệnh cơ chứ.”

Liễu công tử và Ma Nha đồng thanh: "Ngươi đó!"

Bút của Đào Yêu lập tức vẽ nguệch một nét, nàng tức giận quay đầu lại, nhe nanh múa vuốt: "Ta làm ra loại chuyện này từ khi nào! Bệnh nhân của ta đều cam tâm tình nguyện đóng dấu, ta đã thành thật nói rõ tiền căn hậu quả với họ rồi, không lừa gạt trẻ nhỏ, chưa từng giấu diếm gì. Hơn nữa, chẳng qua chỉ lấy một lời hứa hẹn của chúng nó, đến cả một sợi tóc còn không động đến nhé!"

Ma Nha nhỏ giọng nói: "Nhưng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ lấy chúng đi làm thuốc, mỗi lần đều nói là muốn cánh tay chân, tròng mắt của người ta...

Một khối giấy đập vào đầu Ma Nha.

“Ơn chữa bệnh cứu mạng, báo đáp ta không phải là điều nên sao.” Đào Yêu chống thắt lưng nói: “Cho dù lấy cánh tay chân mắt của chúng nó, đó cũng là làm thuốc để cứu càng nhiều người hơn!"

"Cho dù là làm thuốc cứu người, cũng không thể tùy tiện lấy cánh tay chân tròng mắt của người ta..." Ma Nha lẩm bẩm

”Đang ngày hè nóng nực mà ngươi cứ phải chọc ta......" Đào Yêu xắn tay áo lên: “Ta thấy đầu lưỡi của ngươi linh hoạt lắm, lấy đi luyện thuốc nói không chừng có thể chữa khỏi chứng câm điếc đó, nguyên liệu tốt như vậy thì không nên lãng phí.”

Ma Nha vội vàng ngậm miệng lại, trốn sau lưng Liễu công tử.

"Được rồi, trời nóng như vậy còn náo loạn gì hả." Liễu công tử che chiếc quạt bồ lên mặt: “Lo luyện chữ của ngươi đi, bằng không thì thực sự không bằng một con cá đấy. Ngẫm lại dáng vẻ cuối cùng trong sinh mệnh của ngươi bị người ta nhìn thấy, tỷ như Nhị thiếu gia nhìn thấy đi, thì chỉ việc nhìn ra mấy cái nét chữ của ngươi đã tốn hết sức rồi, làm gì còn thời gian mà đau buồn hoài niệm nữa, chậc chậc, đúng là tạo nghiệp mà.”

"Ta nhổ! Ngươi không thể nói chút gì may mắn sao!"

Mấy khối giấy đập thẳng vào người Liễu công tử.

Liễu công tử lấy quạt bồ ngăn lại: "Là ngươi tự nói đến di ngôn trước đấy nhé!"

"Trọng điểm của ta là di ngôn sao?"

"Không phải sao?"

"Ta rõ ràng là đang cảm khái sinh mệnh vô thường!”

"Ta lại không nghe ra đấy......"

Trong lúc đám giấy bay múa, có người bưng một thứ đi vào.

“Lại đang làm loạn gì thế!” Miêu quản gia né tránh hai khối giấy: “Canh trái cây thủy tinh vừa làm trong phòng bếp, giải nhiệt nhuận phổi, các ngươi có ăn hay không?!

“Ăn!”

Chiến trường ném giấy trong nháy mắt biến mất, giây tiếp theo là cảnh ba người một hồ ly tương thân tương ái ngồi ở trước bàn ăn canh trái cây thơm ngon ngọt ngào.

"Đám nhóc các ngươi..." Miêu quản gia dở khóc dở cười, ngồi xuống nói với bọn họ: “Còn có một chuyện.”

"Chuyện gì?" Đào Yêu ngẩng đầu, khóe miệng còn ngậm miếng thịt quả: “Ông lại phải ra ngoài làm việc với Nhị thiếu gia rồi sao?"

"Cũng không phải, gần đây rất rảnh rỗi, không ai đưa danh thiếp đến. Có lẽ thời tiết nóng quá, mọi người cũng lười kiếm chuyện.“ Miêu quản gia cười nói: “Là như vậy, mười ngày sau ở huyện Thanh Viên có một buổi "Dạ yến bách kiệt", là do người giàu nhất đương thời dẫn đầu tổ chức đại hội, tuy là hoạt động dân gian, nhưng đến Hoàng Thượng cũng rất coi trọng, khách quý được mời đều là kiệt xuất trong các ngành nghề. Năm ngoái là lần đầu tiên, tổ chức tại Lạc Dương, năm nay đổi thành ở huyện Thanh Viên. Năm ngoái Nhị thiếu gia không tham gia, năm nay bọn họ lại đưa thiệp mời tới, Nhị thiếu gia nói từ chối nữa e là không hay lắm, cho nên để ta hỏi một chút, các ngươi có muốn cùng đi đến huyện Thanh Viên tham gia yến hội này hay không, cứ coi như là ra ngoài du ngoạn.”

"Được, được!”

Liễu công tử và Ma Nha gật đầu như trống bỏi, hận không thể lập tức xuất phát.

Đào Yêu lại hoài nghi: "Hắn lại chủ động đưa chúng ta ra ngoài chơi sao? Miêu quản gia, ông không phải đang giúp hắn hãm hại chúng ta đó chứ. Huyện Thanh Viên gì đó có phải lại có "thị phi" mà hắn không giải quyết được, nên lại biết dùng người đúng lúc phải không?”

"Sao ta lại giúp ngài hãm hại các ngươi được." Miêu quản gia bật cười: “Lần này ngài có ý tốt thật đó. Các ngươi cũng biết tình ngài mà, mấy chỗ ồn ào như thế, đừng nói là mời hai lần, dù cho có mời mười lần thì người cũng sẽ không thèm để ý. Mấy ngày nay, các ngươi có ân giúp Ti phủ, dù là là chuyện của Tiêu Nguyên Tân hay là yêu quái Thạch Cố, dù Nhị thiếu gia không nói ra lời nhưng trong lòng lại ghi nhớ.” Lão mỉm cười nhìn Đào Yêu: “Ba tháng tiền công thưởng cho ngươi không phải chưa lần nào cho ít đi sao. Nhưng Nhị thiếu gia cảm thấy không riêng gì ngươi được thưởng, mà Liễu công tử Ma Nha cũng ra sức cho nên cũng nên có phần. Huyện Thanh Viên mặc dù là một nơi bình thường, không thể so sánh với nơi phồn hoa náo nhiệt khác, nhưng lại là một nơi nghỉ mát tốt trong mùa hè, khí hậu bốn mùa dễ chịu, bây giờ chính là thời gian tốt nhất để đến đó. Vả lại dạ yến kia sẽ có rất nhiều món ăn uống ngon lành, nghe nói còn có ca múa xinh đẹp, quả thực là phúc địa trong cái nóng gay gắt giữa mùa hè này.”

Nghe Miêu quản gia nói xong, Đào Yêu đương nhiên cảm thấy hơi động lòng, nhưng vẫn lo lắng: "Hắn thật sự chỉ là lương tâm trỗi dậy sao?"

"Khà khà, ta cam đoan, gần đây thật sự không nhận được bất kỳ danh thiếp nào nhờ chúng ta ra tay." Miêu quản gia nghiêm túc nói: “Nhị thiếu gia thật sự là có ý tốt.”

Đào Yêu nghe xong, bĩu môi: "Như vậy thì ta miễn cưỡng đi cùng hắn một chuyến vậy, miễn cho hắn đi một mình cô độc quá.”

"Vậy quyết định thế nhé." Miêu quản gia hài lòng đứng lên: “Ta đi báo với nhị thiếu gia đây. Nếu xác định muốn đi, huyện Thanh Viên lộ trình xa xôi, ngựa nhà chúng ta có nhanh hơn nữa thì chậm nhất cũng phải sáng sớm ngày mốt mới xuất phát. Ngươi chuẩn bị cho tốt.” Nói xong, ánh mắt của hắn dừng lại ở đống "giấy mực" của Đào Yêu, chợt thấy hứng thú, đi qua rút ra một tấm liếc nhìn: “Đào Đô trấn yêu tà...... Ti phủ giải thị phi...... Đều nói tinh quái mê lòng người, nào biết lòng người... vốn tinh quái.”

Liễu công tử kinh ngạc nói: "Ông lại có thể nhìn ra chữ của nàng ta sao?"

"Sao lại không nhận ra?" Miêu quản gia cười nói: “Tuy rằng có hơi loạn.” Lão lại hỏi Đào Yêu: "Đào nha đầu, là ngươi viết sao? Ý ta là mấy câu này.”

“Không phải ta thì là ai." Đào Yêu lại khoát tay: “Tùy tiện viết lung tung thôi, không bằng được mấy tên tài cao bát đấu kia.”

“Viết rất tốt, đáng để sưu tập." Miêu quản gia thuận tay gấp tác phẩm của nàng bỏ vào trong tay áo mình, mỉm cười: “Bao lì xì của thiếu gia cuối cùng cũng không uổng phí.” Dứt lời, cảm thấy hài lòng đi ra ngoài.

Liễu công tử nhìn bóng lưng Miêu quản gia, ăn một miếng canh trái cây, cảm động nói: "Miêu quản gia thật sự là một người tốt... Sự bao dung quá lớn!"

"Đúng vậy, vì không muốn làm tổn thương Đào Yêu, lại có thể chu đáo đến mức đó." Ma Nha cũng rất cảm động.

“Hai ngươi đủ rồi đó!” Đào Yêu đá hai người một cước: “Tiềm chất của ta chỉ có cao nhân như Miêu quản gia mới nhìn ra được, hai người các ngươi không hề có năng lực thưởng thức, mở mắt mù ra thì có thể nhìn được gì chứ!"

“Ôi chao, canh quả ngon quá!”

“Đúng vậy, lát nữa lại vào phòng bếp xin thêm hai chén!”

“Ngũ Hành hai người thiếu đánh đúng không?"

"Khoan đánh đã, ngươi có muốn dùng thêm một chén hay không?"

Một ngày trôi qua rất nhanh, mới ăn xong cơm chiều, Liễu công tử và Ma Nha đã bắt đầu nhiệt tình thảo luận việc sẽ mang theo đồ ăn vặt gì trên đường. Ngay cả Cổn Cổn cũng rất phấn khởi, kéo kéo cái gối nó hay dùng để ngủ buổi tối, ý bảo Ma Nha đóng gói mang đi.

Mọi người đắm mình trong niềm vui đến từ buổi yến tiệc linh đình này mang đến.

Đào Yêu ngồi trước cửa sổ, nhìn hoàng hôn bên ngoài đỏ như lửa đốt, khác với thường ngày không gia nhập vào sự náo nhiệt của bọn họ, chỉ bấm ngón tay, không biết đang đếm cái gì.

Đối với chuyến đi xa sắp đến này, nàng còn còn phấn khởi hơn cả Ma Nha và Liễu công tử, nhưng mà, khi trong lòng còn canh cánh một chuyện thì thực sự không có thời gian để vui vẻ nữa rồi.

Nàng quả thực là một người ham chơi, nhưng thỉnh thoảng cũng phải làm việc chính sự.