Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 673




CHƯƠNG 673

Lúc này ở trên cây đại thụ, trên các cành đã có rất nhiều người, đều là người của chín đại gia tộc, có lão tổ, có gia chủ, cũng có lớp trẻ.

Đại trưởng lão tới, tự nhiên đều đứng dậy chào một tiếng.

Không có để ý những điều này, đại trưởng lão nhảy lên trên đỉnh của cây đại thụ này, ai cũng biết, vị trí này, chỉ có đại trưởng lão có tư cách ngồi xếp bằng, những người khác, cho dù trống, cũng không có ai dám đi lên đứng ở trên đó dù chỉ là một giây.

Từ góc độ này, mây mù dường như vờn quanh, một khi Long Chi Động phát ánh sáng, có thể lập tức nhìn thấy rõ nhất.

Ngồi xếp bằng, đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn bầu trời, mắt dường như nhìn thẳng vào cửa động.

“Hơn chín ngày rồi, Sở Vĩnh Du, ngay cả tôi cũng có hơi không ngồi yên nữa rồi.”

Chín ngày là khái niệm gì, theo ký ức của ông ta, không, hoặc nói là theo ghi chép trong lịch sự thì không có ai bước vào Long Chi Động và ở lâu như vậy, trong đó, cũng bảo gồm Tam thánh bọn họ.

Đột nhiên, sắc mặt của đại trưởng lão thay đổi, cả người kinh hãi đứng dậy.

“Không! Có một người, từng có một người…”

Không biết bao nhiêu năm trước, có một lần ông ta nổi hứng, giẫm lên lí thú đi tới cửa Long Chi Động, phát hiện có một người đứng ở đó, một thanh niên mà ông ta trước giờ chưa từng gặp.

Lúc đó, đại trưởng lão đã bị dọa, bởi vì muốn tới Long Chi Động, chỉ có thông qua nơi đó ở tầng cao nhất của Long Môn, sau đó giẫm lên lí thú mới được.

Nhưng ông ta luôn ở trong phòng, chưa từng thấy bất kỳ ai, vậy thì người thanh niên này làm sao mà qua được?

“Nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà không có một ai số song cửu xuất hiện, nhân tài nước R, thật là ít ỏi, xem ra mình nên tiếp tục đi ngủ một giấc.”

Câu nói này chính là người thanh niên đó nói, từ đầu tới cuối, người thanh niên đều không hề liếc nhìn đại trưởng lão, dứt lời thì cả người nhảy từ trên đỉnh núi xuống, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu.

Từ đó về sau, đại trưởng lão cũng không có thấy người thanh niên thần bí đó nữa.

Mà bây giờ, ông ta nghĩ tới câu nói đó, là bởi vì qua một tiếng nữa, Sở Vĩnh Du tiến vào Long Chi Động sẽ được chín ngày chín đêm.

Mà đây… liệu có phải là số song cửu trong miệng người thanh niên đó không?

“Ông đoán không sai.”

Giọng nói đột nhiên vang lên, đại trưởng lão bỗng phát hiện bên cạnh có thêm một người.

“Đạo Không?”

Không sai, người đột nhiên xuất hiện này chính là lão đạo của Phiền Văn Quan, Đạo Không.

Quen biết Đạo Không, ông ta cũng là thông qua Phong thánh Vô Phong Tử mà quen biết, chỉ biết lão đạo này rất mạnh, rất thần bí, cái khác thì không biết.

“Đạo Không, lời vừa rồi ông nói là có ý gì? Cái gì nói là tôi đoán không sai?”

Đạo Không ngẩng đầu nhìn đám mây, lẩm bẩm.

“Tiến vào Long Chi Động, ở đó tròn song cửu, mới là võ giả chi cực thật sự, nhưng đồng thời, nguy hiểm cũng lớn tới mức không thể tưởng tượng, chín ngày chín đêm, phải vừa hay chín ngày chín đêm, nhiều hơn một phút…”

Đại trưởng lão sốc.

“Nhiều hơn một phút thì làm sao?”