Bán Tiên

Chương 132: Sờ cốt




Tại phía đối diện với hướng bọn họ quỳ, đặt một cái ghế, hoạn quan kia đang ngồi tại đó, cười tủm tỉm nhìn một đám người quỳ gối trước mặt mình.

Lão ta thích cảm giác như vậy.

Đợi một thời gian, trời sắp hoàng hôn, tướng lĩnh phụ trách lục soát mới tới đây chắp tay bẩm báo: "Công công, đã lục soát hết rồi, toàn bộ người hẳn đã tập trung ở đây."

Hoạn quan ừ một tiếng, nhìn chằm chằm Chung Túc cười nói: "Chung viên ngoại, còn không chịu nói ra là đang mật báo cho người nào sao?"

Cây pháo hoa đặc chế kia gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, lão muốn nhìn không thấy cũng khó, lão ta không cho là bắn ra chơi đùa, ban ngày ban mặt phóng pháo hoa không phải có bệnh sao?

Nhưng Chung Túc chính là không thừa nhận, chỉ nói là phóng ra chơi đùa, cho dù hiện tại cũng vẫn là trả lời như vậy: "Công công, quả thực là bắn ra không có ý gì."

"Tốt!" Hoạn quan gật đầu, cười nói: "Bây giờ không nói, vậy thì đến Hình bộ rồi nói đi. Trong Hình phòng có rất nhiều đồ vật sẽ khiến cho ngươi nói." Tiếp đó hai tay chống tay vịn đứng lên, "Thời gian không còn sớm rồi, đi thôi, đem người chuyển giao cho Hình bộ, toàn bộ đồ vật kiểm kê niêm phong!"

Vừa mới nói xong, bên ngoài lại truyền đến một trận ầm ĩ, lão ta lập tức nghiêng đầu nhìn sang, quở trách: "Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ cái gì vậy, còn có quy củ hay không?"

Rất nhanh, có một gã tiểu tướng chạy tới bẩm báo, "Công công, người của Ty Nam phủ tới, còn muốn cứng rắn xông vào!"

Được nghe lời ấy, đang quỳ tại trên đất, Chung Túc biết rõ lão Ngô què đã làm được rồi, thực sự thở phào nhẹ nhõm, ông ta đang sầu lo cho nữ quyến trong nhà làm sao chịu nổi tra tấn.

"Người của Ty Nam phủ?" Hoạn quan sửng sốt, không lý giải được hỏi: "Người của Ty Nam phủ nhúng tay vào việc này làm gì? Việc này không phải tầm thường, là chính tay Bệ hạ hạ lệnh xử lý nghiêm khắc, đi nói cho bọn họ, không được liều lĩnh!"

Bên ngoài đột nhiên trở nên an tĩnh, lại khiến mọi người bên này thoáng kinh ngạc.

Ngay sau đó có tiếng cười ha ha truyền đến, "Đường công công nói quá lời, không cần khẩn trương như vậy."

Đám Cấm Vệ quân vây quanh bên này tách ra, một đám người áo xám đi tới, vừa nhìn ăn mặc liền biết là người của Ty Nam phủ.

Cầm đầu chính là chấp chưởng Hậu Ty của Ty Nam phủ - Sở Thiên Giám, trán dưới ánh nắng chiều chiếu rọi hơi có cảm giác phản quang.

Lúc này, hoạn quan ôi một tiếng, khuôn mặt tươi cười nói: "Ta tưởng là ai chứ, thì ra là đích thân pháp giá Sở tiên sinh tới." Tiến lên nghênh đón, còn chắp tay, nhưng mà vẫn là luận sự, "Sở tiên sinh, ngài cứ xông vào như vậy, thật sự không thích hợp. Ta biết rõ lần trước ngài từng tới Chung phủ, còn cùng tên Thám Hoa lang kia dưới đèn đêm nói chuyện, nhưng việc lần này là chính bệ hạ tự mình hạ lệnh xử lý nghiêm khắc, thậm chí phát ra Kim Phê lệnh tiễn, ta cũng không tiện nể tình..."

Sở Thiên Giám mỉm cười, nghe được tiếng bước chân ở mặt sau liền không dông dài, chỉ nghiêng người tránh sang một bên mà thôi, sau khi đứng sang bên cạnh thì hơi hơi khom người.

Chỉ thấy phía sau có mấy người áo xám bảo vệ xung quanh một gã mỹ nam tử thân thình thon gầy chắp tay thả bộ bước đến, thân mặc y phục màu trắng sắc màu hơi xanh nhạt, nhìn người có cảm giác thanh nhã nhẹ nhàng.

Nói là nam tử, nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là nữ nhân.

Trắng nõn, thon gầy, trên đầu gắm một cây trâm cài tóc kiểu nam với lụa tơ tằm đen quấn gọn gàng sạch sẽ.

Khuôn mặt thanh lệ, một đôi mắt phượng toát ra sự lạnh nhạt, khi trừng mắt thì có một sự bễ nghễ phát ra từ trong xương cốt, đó là sự thanh lãnh cao ngạo như thiên thu vạn năm đều chỉ là mây khói thoáng qua.

Bộ ngực căng tròn, còn có trên vành tai hiện rõ ràng lỗ đeo khuyên tai, không khỏi nói rõ nữ nhân ăn mặc theo kiểu nam nhân này là một người dáng vẻ xinh đẹp và tuổi khoảng bốn năm mươi tuổi.

Có thể thấy được, người ta cũng không phải muốn giả trang thành nam nhân, chỉ là hơi làm che giấu, không muốn ngang nhiên lộ bộ mặt thật mà thôi.

Hoạn quan giương mắt nhìn, trông thấy nữ nhân thả bộ bước đến này thì miệng há ra, tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí có cảm giác khiếp sợ, không biết vì sao chỉ là một cái Chung phủ lại kinh động đến pháp giá vị này đích thân tới, nuốt xuống nước bọt, sợ hãi liền muốn bái kiến.

Sở Thiên Giám lại đưa tay ngăn cản lão lại, cũng dựng thẳng một ngón tay tại trước môi.

Hoạn quan lập tức hiểu ý, người tới không muốn tuyên dương thân phận tại trước mặt mọi người, lão đành ngoan ngoãn thúc thủ đứng ở một bên.

Không ít người âm thầm nghiền ngẫm suy nghĩ thân phận người tới, kể cả Chung Túc ở trong đó.

Chỉ cần nhận biết Sở Thiên Giám, hễ là có chút đầu óc, nhìn vào thái độ của Sở Thiên Giám liền đủ để kinh nghi với lai lịch nữ nhân này.

Hiện trường đột nhiên trở nên dị thường an tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe, kể cả bên ngoài Chung phủ cũng trở nên yên tĩnh.

Nữ mặc nam trang dừng lại tại trước mặt một đám người đang quỳ, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn quét đám người Chung Túc quỳ gối tại hàng trước.

Một bên có hai gã người áo xám khiêng tới một cái ghế, ngồi trên ghế chính là lão Ngô què, tay đã được băng bó, thương thế cũng được xử lý qua, một con mắt vẫn còn sưng phù không mở ra được, trên người có không ít vết máu.

Nhưng Chung phủ có không ít người vẫn nhận ra được là lão Ngô què trong phủ, thấy lão Ngô xuất hiện như thế, đều rất kinh ngạc.

Ghế đặt ở trước mặt Chung Túc, lão Ngô què bị thương không đứng lên được, mở miệng nói: "Viên ngoại, tiểu may mắn không làm nhục mệnh!"

Thiếu mấy cái răng, nói chuyện khá ngọng.

Chung Túc vừa nhìn thấy tàn dạng của lão Ngô, liền biết lão Ngô lúc này vì để mời tới cứu binh khẳng định đã gánh chịu cực đau đớn, ông ta liên tục gật đầu, nhìn mà lơi lệ, tình cảnh này khiến ông ta khó mà phát ra tiếng.

Nữ mặc nam trang nghiêng đầu hơi nhìn Sở Thiên Giám.

Sở Thiên Giám hiểu ý, lập tức nói với hoạn quan kia: "Có nơi nào thanh tịnh một chút để nói chuyện không?"

Hoạn quan vội nói: "Có, nội trạch có." Bước nhanh tiến lên dẫn đường, không còn khí thế chân nhấc cao mặt vênh váo, trong nháy mắt đã trở thành người làm quen việc này.

Nữ mặc nam trang không nhìn mọi người, chắp tay mà đi.

Sở Thiên Giám phất tay ra hiệu cho người khiêng lão Ngô què đi theo, lại nói: "Kẻ không liên quan gì lưu lại, người Chung gia miễn quỳ, đều đứng lên, tới đây trả lời."

Chung Túc hơi khom người, bò đứng lên, chân quỳ có chút tê dại, nhưng vẫn nâng dậy phu nhân đang nghẹn ngào bên người, tiếp đó gọi hai nữ nhi.

Một nhà bốn người đều đi theo.

Bên ngoài chính sảnh Nội trạch, một đám người áo xám rất nhanh lục soát nơi này một lần, sau đó tản ra canh gác bốn phía.

Nữ mặc nam trang cũng không có vào trong nhà ngồi, hoặc là nói chẳng đáng, chỉ đứng ở giữa sân mà thôi.

Đối diện đứng một hàng người quy quy củ củ, Nữ mặc nam trang cuối cùng lên tiếng, nhìn chằm chằm Chung Túc hỏi: "Ngươi chính là Chung Túc?"

Thanh âm thanh thúy, nhưng lạnh lùng đều đều, giống như không có cảm xúc gì.

"Vâng!" Chung Túc khẩn trương, cẩn thận đáp lời.

Nữ mặc nam trang liếc mắt nhìn lão Ngô què ngồi trên ghế, lại nhìn chằm chằm Chung Túc hỏi: "Hắn nói là ngươi muốn hiến bảo, có phải là thật hay không?"

Chung Túc khom người, "Là thật."

Nữ mặc nam trang hỏi: "Đồ vật ở đâu?"

Bà ta chính là vì bảo đồ mà đến đây, nghe nói tình thế Chung phủ tương đối loạn, hai phái thế lực tại đây giao phong, sợ có người mượn gió bẻ măng lấy đi bảo đồ, vì vậy mà tự mình đến đây, bằng không người bình thường muốn gặp bà ta một lần đều khó.

Hiến bảo? Hoạn quan ngoan ngoãn đứng bên cạnh thoáng sửng sốt.

Không nói tới lão, Văn Giản Tuệ và Văn Nhược Vị đang giương đôi mắt ửng đỏ nhìn bên này cũng đồng dạng là ngẩn ngơ nhìn về phía Chung Túc, hai người đều không biết tình hình.

Duy độc Chung Nhược Thần vẫn là mặt không biểu tình như trước, giống như đối với cái gì đều không có hứng thú.

Nhưng Chung Túc lại vội vàng nói với nàng: "Nhược Thần, còn không đi đem đồ vật ngươi cất giấu mang tới?"

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung tới trên người Chung Nhược Thần.

Chung Nhược Thần ung dung khom người thi lễ, sau đó xoay người rời đi.

Nữ mặc nam trang nghiêng đầu ra hiệu, Sở Thiên Giám lập tức tự mình dẫn theo hai người đi theo.

Đồ vật tại trong Chung phủ, cũng không xa, không bao lâu sau liền lấy về tới rồi.

Chung Nhược Thần nâng bức tranh chữ được gấp lại trên tay, đi tới trước mặt Nữ mặc nam trang, khom lưng, hai tay dâng lên.

Ông kim loại phía trên có khắc họa chữ viết hoa văn thì đã vứt bỏ đi rồi.

Thời điểm Nữ mặc nam trang đưa tay cầm lấy thì ánh mắt chợt lệch hướng nhìn đôi tay Chung Nhược Thần đang nâng bức họa trên tay, trái lại giống như ngừng lại nhì bàn tay thon thả nâng bức họa của Chung Nhược Thần, ngón tay vươn ra định cầm bức họa thuận thế vén lên một ống tay áo của Chung Nhược Thần, thuận tay nắm lấy xương cổ tay Chung Nhược Thần.

Nắn bóp khiến cho khuôn mặt Chung Nhược Thần hiện lên vẻ đau đớn, sau đó Nữ mặc nam trang hơi nhẹ nhàng "Di" một tiếng, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, một tay kia nhanh chóng cầm lấy tranh chữ, lại đem mu bàn tay Chung Nhược Thần lật chuyển lại, xem hình dáng bàn tay, nắn bóp xương tay.

Sau khi bà ta buông tay Chung Nhược Thần ra thì lại thuận tay nắm lấy vai Chung Nhược Thần, không ngừng nắn bóp hai bên xương vai, giống như đang điều tra cái gì.

Nếu không phải dđã nhìn ra kẻ động thủ chính là một nữ nhân, chỉ sợ đều phải cho rằng là đang phi lễ Chung Nhược Thần.

Sờ xương cốt? Trong thần sắc Sở Thiên Giám hơi có vẻ kinh nghi.

Chung Túc phu phụ cũng kinh nghi bất định, không biết nữ nhân này đến tột cùng đang làm gì.

Văn Nhược Vị cắn chặt môi, trong mắt có vẻ bi phẫn, nàng nhìn thấy tỷ tỷ bị nắn bóp rất đau, đang cố nén không hé răng.

Nàng cũng đang cố nhịn, biết rõ Chung gia gặp không may, biết rõ tình thế người ta cường, không dám hé răng, nếu không đựa theo tính cách của nàng thì đã sớm ra mặt vì tỷ tỷ rồi.

Thẳng đến khi nữ nhân nam không nam nữ không nữ bóp xương cổ tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ đau đớn trán rịn ra mồ hôi lạnh, mà cả cái Chung gia to như vậy lại không có một ai vì tỷ tỷ mà ra mặt, trong lúc bi phẫn và với tính cách của mình, cuối cùng nàng nhịn không được, quát lên, "Có chuyện gì nhằm ta này, không nên khi dễ tỷ tỷ ta!"

Lời này vừa nói ra, Nữ mặc nam trang kinh ngạc nhìn đến, không nghĩ tới một nha đầu phàm phu tục tử lại dám nói chuyện kiểu như vậy với bà ta, nhìn xem dáng vẻ tức giận của Văn Nhược Vị, bà ta đại khái đã hiểu một chút, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh lùng hơi có dị động, khóe miệng nhưng là thoáng hiện ra nét mỉm cười.

Chung Túc nhưng là bị hù cho sợ không nhẹ, mặt bị hù dọa trắng ra rồi, lúc này quở trách tiểu nữ nhi, "Ngậm miệng, chớ có vô lễ!"

Người của Ty Nam phủ đều mắt lạnh nhìn chăm chú về phía Văn Nhược Vị đang tức giận.

Nữ mặc nam trang không để ý tới, buông Chung Nhược Thần ra, quan sát trên dưới một chút, hỏi: "Ngươi chính là vị hôn thê bị tên Thám Hoa lang gì kia vứt bỏ sao?"

Bị người đâm trúng chỗ đau, Chung Nhược Thần cắn chặt môi, khẽ gật đầu.

Nữ mặc nam trang có chút xem thường nói: "Là hắn có mắt không tròng mà thôi, loại nam nhân này không muốn cũng được, ngươi phải tự mình nỗ lực, tương lai nhất định khiến hắn cao không thể bấu víu!"

Chung Nhược Thần từ chối cho ý kiến, cũng không biết nên trả lời như thế nào mới thích hợp, hơi khom người lui ra.

Nữ mặc nam trang lúc này mới rung mở bức tranh chữ trong tay ra kiểm tra, kết quả phát hiện là một bức tranh chữ một phân thành hai, người vẽ tranh có cách vẽ bình thường, ý cảnh cũng không có gì đặc biệt, thậm chí không có kí tên, duy độc loại giấy là có vẻ tương đối đặc thù, cũng có thể nhìn ra quả thực là đồ vật đã lâu năm.

Bà ta hơi cau mày, nhìn chằm chằm Chung Túc hỏi: "Làm sao biết rõ đây là 'Tiểu Vân đồ' ?"

Chung Túc khom người đáp: "Tiểu nhân vốn cũng không biết, là khi A Sĩ Hành rời đi thì báo cho biết, nói là phụ thân hắn - A Tiết Chương tại mười tám năm trước tìm được trong 'Quan phong dương cổ mộ', bảo tiểu nhân nếu như gặp phải phiền phức thì có thể hiến bảo cho nương nương để tự bảo vệ mình."

Vừa nghe tới 'Quan phong dương cổ mộ', Nữ mặc nam trang và Sở Thiên Giám đều kinh ngạc và động dung.

Hai người rất rõ ràng đối với sự tình lúc đó, Ty Nam phủ vì tòa cổ mộ kia mà hao binh tổn tướng, cuối cùng phát hiện nhào hụt, không tìm được 'Tiểu Vân đồ' trong truyền thuyết, thì ra là rơi vào trong tay phụ thân A Sĩ Hành hay sao?