Bán Tiên

Chương 133: Năng lực bảo đảm




Những người khác không hiểu tình hình nghe trao đổi mà không hiểu ra sao.

Nữ mặc nam trang, "Lời nói thuận miệng làm sao để người khác tin tưởng là thật?"

Chung Túc đáp: "Bản thân tiểu nhân có thể làm chứng. Mười tám năm trước khai khai quật 'Quan phong dương cổ mộ' thì tiểu nhân cũng tại hiện trường."

Lời này lại khiến cho mọi người kinh ngạc, Sở Thiên Giám nhịn không được hỏi: "Năm đó ngươi cũng tại hiện trường?"

Chung Túc: "Vâng. Lúc đó tiểu nhân còn chưa phát tài, tổ chức một đám dân phu cùng theo Ngu bộ lao việc, luồn thâm sơn rừng già kiếm chút tiền lao động khổ cực, mười tám năm trước đó từng được Ngu bộ điều đi khai quật tòa cổ mộ kia. Tình hình sau khi tiến vào cổ mộ đến nay nghĩ lại vẫn còn sởn tóc gáy, bên trong có tà ma quỷ quái tác loạn, tử thương vô số, ta liều mạng chạy trốn, thấy hang động liền chui vào, ngay chính bản thân ta cũng không biết làm thế nào mà chạy ra ngoài được.

Sau khi chạy ra không bao lâu, ta nhìn thấy Ngu bộ lang trung A Tiết Chương trên người có thương tích, trên tay hắn cầm một bức tranh chữ, lúc đó ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn đem tranh chữ kín đáo đưa cho ta, bảo ta lập tức rời khỏi, trở về kinh, nói khi trở về sẽ đến kinh thành tìm ta. Lúc đó tiểu nhân chẳng qua là một dân phu cầm đầu, nào dám không theo, tất nhiên là lĩnh mệnh hoảng sợ mà hồi kinh.

Sau lại, A Tiết Chương quả nhiên đúng hẹn tìm tới, sau khi cầm được bức họa cũng không biết hắn là nghĩ như thế nào, đột nhiên đề xuất muốn kết thân gia cùng ta, giúp hai tiểu oa nhi đính hôn với nhau. Tiểu nhân là trèo cao, mừng rỡ như điên, tự nhiên là đồng ý. Chỉ là A Tiết Chương có điều kiện, chính là muốn đem việc này giữ kín, tất cả về quan hệ giữa hai nhà, kể cả việc có liên quan tới tranh chữ, hết thảy phải bảo mật.

Sau khi định ra việc hôn nhân không bao lâu, A Tiết Chương liền âm thầm tiến hành nâng đỡ ta, từ đó việc làm ăn buôn bán của ta mới chậm rãi phát triển lớn lên. Sau lại A Tiết Chương bị bãi quan, trước khi hắn bị trục xuất kinh thành thì lại tìm đến ta, đem bức thư họa này cắt thành hai nửa, mỗi bên lưu một nửa, xem như là vật đính hôn, nói là tương lai bảo A Sĩ Hành dựa vào nửa bức họa này đăng môn xem như là sính lễ cưới nữ nhi của ta.

Tất cả những gì hắn nói, ta không khỏi tòng mệnh, cũng không dám hỏi vì sao, hỏi qua hắn cũng không nói cho ta biết, hỏi cũng là uổng công hỏi. Sau lần từ biệt đó liền không còn có gặp lại A Tiết Chương, mấy năm nay chỉ rải rác nhận được một ít bức thư, trong thư cũng không để lộ bất cứ tin tức gì. Ngay cả hắn ở đâu ta cũng không biết, muốn hồi âm cũng không có biện pháp.

Thẳng đến trước lúc thi Hội năm nay, ta cũng không biết con trai của A Tiết Chương tới kinh thành đi thi, là A Sĩ Hành đột nhiên lộ ra làm cho chúng ta biết rõ. Lúc này, chúng ta mới tiếp đón hắn từ Liệt Châu hội tới đây, bắt đầu sắp xếp cuộc sống sinh hoạt hàng ngày và việc hôn sự, chuẩn bị thực hiện hôn ước đem nữ nhi gả cho hắn.

Chúng ta cũng không nghĩ tới A Tiết Chương vậy mà có thể bồi dưỡng được nhi tử ưu tú như thế, Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm trăm năm khó gặp, càng là nhẹ nhõm bước lên Nhất giáp.

Tất cả vốn hẳn rất tốt, toàn bộ cả nhà cũng đang vui mừng, lúc trước cũng không nhìn ra hắn gì không bình thường, nào ngờ hắn nhận chức không được mấy ngày, vậy mà lại làm ra việc như vậy. Hôm nay khi vội vội vàng vàng trở về từ biệt thì Cao Tắc Ngọc Cao đại nhân của Hình bộ ty đột nhiên chạy tới, nói A Sĩ Hành khiến sự việc biến lớn rồi, nói triều đình muốn giết A Sĩ Hành.

Cao đại nhân bởi vì có quan hệ cá nhân với ta, nguyện ý hỗ trợ đưa A Sĩ Hành rời đi.

Trước khi rời đi, được biết mình đã gây rắc rối cho chúng ta, A Sĩ Hành lén lút nói chuyện với ta, báo cho ta biết bí mật của bức họa này, nói là một khi thật sự bị liên lụy thì để cho ta đem bức họa này hiến cho Ty Nam phủ, hiến bảo để tự bảo vệ mình. Hắn dặn dò xong những việc này thì cùng Cao đại nhân rời đi."

Toàn bộ sự việc kể đến đây liền kết thúc.

Bằng với việc đem những lời căn dặn mà Ứng Tiểu Đường sai người chuyển tới hoàn toàn bỏ qua, còn đã nói ra chuyện A Sĩ Hành được Cao Tắc Ngọc dẫn đi.

Không nói ra thì không có biện pháp dàn xếp xong xuôi.

Chuyện cho tới bây giờ, đối với Chung Túc mà nói, lời căn dặn của người nào ông ta cũng sẽ không quản.

Không quản là ai, đối với ông ta hận cũng được, oán cũng được, bên phía Ứng Tiểu Đường ngươi nếu đã không bảo đảm được ta, ta đây phải tự bảo vệ mình, dùng hết toàn lực cũng phải bảo đảm vợ con.

Lúc này ông ta chỉ muốn bảo vệ thê nữ của mình!

Không đến giờ phút cuối cùng, ông ta cũng không muốn giao ra bức họa này, thẳng đến khi Cấm Vệ quân phá cửa xông vào, ông ta liền biết không giao là không được rồi, nhất định cần phải tự bảo vệ mình rồi. Ba nữ nhân trong nhà này đều da mềm thịt non, làm sao chịu nổi cực hình không dành cho người ở trong nhà tù.

Trên thực tế, tại trước lúc Dữu Khánh thoát đi, ông ta đã nói với Dữu Khánh rồi, một khi phát sinh chuyện bất trắc, chuyện là do ngươi gây ra, trách nhiệm là phải đẩy lên trên người ngươi.

Lúc đó Dữu Khánh cũng đã đáp ứng phối hợp rồi.

Mà đây cũng là nguyên nhân Dữu Khánh dám không vướng bận gì tàn nhẫn hạ sát thủ với đám mệnh quan triều đình Cao Tắc Ngọc, Chung gia đã dự bị thủ đoạn tự bảo vệ mình, không còn sợ bị liên lụy, hắn có thể làm theo ý mình.

Đối với những lời giải thích này, Chung Nhược Thần vẫn y nguyên mặt không biểu tình.

Văn Giản Tuệ thì rất kinh ngạc, lúc đầu bà ta chỉ cảm thấy việc đính hôn này không đơn giản, không nghĩ tới phía sau còn có cố sự như vậy.

Văn Nhược Vị mở miệng há hốc, nghe ngây người, giống như nghe được một đoạn thiên thư vậy.

Quan hoạn trong cung kia tràn đầy nét kinh ngạc, đôi mắt nháy lại nháy, hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên toát ra sự việc Bệ hạ quan tâm nhất, cuối cùng cũng minh bạch vì sao vị nữ tiên sinh này lại đích thân pháp giá tới.

Sở Thiên Giám nhìn về phía kia Nữ mặc nam trang, trầm giọng nói: "Nói cách khác, Tiểu Vân đồ quả thực tại trong mộ của Quan Phong Dương, hành động mười tám năm trước kia quả thực đã tìm được Tiểu Vân đồ, là A Tiết Chương giám sát lại tự trộm, làm lầm lỡ chúng ta mười tám năm, lão già này thật sự đáng ghét!"

Nữ mặc nam trang nhìn nhìn bức vẽ trong tay, trong lúc nhất thời không dễ chắc chắn kết luận được thật giả, nhưng mà nếu như Chung Túc đã dám lấy ra tư cách nhân chứng mười tám năm trước để bảo lãnh cho mình, đây là đem tính mạng bản thân đều đặt vào, nói vậy sẽ không giả bộ.

Bà ta chậm rãi cuốn bức vẽ lại, cất vào trong tay áo, ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía Chung Nhược Thần, "Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm quả thực đáng giá kiêu ngạo, có lẽ ta không có biện pháp giúp ngươi trở thành Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm để so so sánh với tên kia, nhưng có thể giúp ngươi suất xắc trên một con đường khác, giúp ngươi tại trên một con đường khác ngạo thị quần luân, giúp ngươi tại một con đường khác trở thành một tồn tại mà hắn không thể đuổi theo. Nha đầu, thành tựu một bản thân mình tốt nhất, trở thành một tồn tại khiến hắn ngưỡng mộ, khiến hắn không ngừng hối tiếc, mới là câu trả lời tốt nhất cho hành vi của hắn hôm nay. Thế nào, muốn đi theo ta hay không?"

Lời này vừa nói ra, thần sắc của Sở Thiên Giám có loại phản ứng nằm trong dự liệu.

Chung Nhược Thần trầm ngâm không nói, cũng là kinh nghi, không dám xác định ý của đối phương.

Không thấy trả lời, Nữ mặc nam trang lại nhìn về phía Văn Nhược Vị, "Ui, tên ngốc kia... Không cần hết nhìn đông tới nhìn tây, nói ngươi đó."

Văn Nhược Vị nghe vậy liền nhìn trái nhìn phải, nghe nói lời sau cùng thì quay nhìn đối diện với ánh mắt đối phương, lập tức sửng sốt, dáng vẻ như muốn hỏi 'Tên ngốc' là gọi ta sao?

Nàng, một cô nương, là lần đầu bị người gọi 'tên ngốc', đối với cách xưng hô này nội tâm nàng biểu thị chống cự và không tiếp nhận, vẻ mặt trên mặt cũng thể hiện rõ không hài lòng.

Nữ mặc nam trang hỏi: "Muốn học một chút bản lĩnh để bảo hộ tỷ tỷ ngươi hay không?"

Trong mắt Sở Thiên Giám lại lần nữa hiện lên thần sắc bất ngờ, một cái sờ xương cốt, một tiếng 'Tên ngốc', lão ta biết rõ điều này có nghĩa là gì, đôi tỷ muội này là nhân họa đắc phúc vào mắt vị này rồi...

----- bachngocsach ------

Bầu trời đã tối đen.

Ngoài hoàng cung, có dừng một chiếc xe ngựa, đứng đó một người.

Ứng Tiểu Đường lẻ loi đứng ở trước cửa cung.

Lão ta nhiều lần truyền lời cầu kiến Hoàng đế, nhưng mà Hoàng đế chính là không gặp, cửa cung đóng chặt chính là không mở cho lão ta.

Tướng thủ thành ngoài cung cũng tới đây dùng lời ngon ngọt khuyên mấy lần, nhưng không thể khuyên lui.

Vị lão tướng quân này nói rõ rồi, nếu như Hoàng đế một mực không gặp, lão sẽ một mực đứng tại nơi đây.

Lão biết rõ con trai của A Tiết Chương lần này là thật sự bị nguy hiểm, giai tầng quyền lực liên quan từ trên xuống dưới tại Cẩm Quốc rất nhanh sẽ dắt tay nhau hành động, khi lực lượng kinh khủng của Triều đình chính thức hoạt động, vì bắt lấy một người, một đám lớn nhân thủ và cao thủ sẽ như một cái lưới lớn tung đi ra ngoài.

Nói rõ ra coi như là biển rộng tìm kim, cũng phải đem A Sĩ Hành vớt đi ra!

Căn cứ vào tình huống lão nắm giữ, phía bên triều đình đã chính thức truyền thư cho Yêu giới phụ cận, thỉnh cầu bên phía Yêu giới hỗ trợ truy bắt, đây là muốn cho A Sĩ Hành không chỗ có thể trốn.

Có lúc lão thật sự không biết A Sĩ Hành là ngốc, hay là thật sự không biết sự kinh khủng của lực lượng Triều đình, thật sự cho rằng đào phạm của triều đình là dễ dàng chạy thoát như vậy hay sao?

Lão phải làm dự định, muốn âm thầm giúp một tay.

Nhưng mà Hoàng đế trực tiếp xuất thủ đè lão lại rồi.

Hoàng đế thậm chí xuất động Cấm Vệ quân trực tiếp đi bắt người của Chung phủ.

Lần này Hoàng đế triệt để thiên hướng bên kia, đè lão lại, để bên kia toàn lực thi triển.

Bây giờ thậm chí ngay cả cửa cung cũng không cho lão đi vào, ngay cả mặt mũi cũng không cho lão thấy, nghiễm nhiên là trạng thái không bắt được A Sĩ Hành tuyệt không bỏ qua!

Lão ngước nhìn trời sao, bừng tỉnh như mộng, không biết hôm nay là hôm nào.

Từ ngoài quảng trường đèn đuốc yếu ớt chạy tới một người, không phải ai khác, chính là Ngự Sử trung thừa Bùi Thanh Thành.

Ông ta một đường chạy tới bên cạnh Ứng Tiểu Đường, thở hổn hển nói: "Quốc công, Cấm Vệ quân tại Chung phủ đã rút rồi."

Sắc mặt Ứng Tiểu Đường nghiêm trọng, trầm ngâm nói: "Chỉ sợ Chung gia chịu không nởi cực hình của Hình bộ sẽ cung khai, cũng may hiện nay còn không có người nào tận mắt nhìn thấy là ai giết người." Lão cho rằng người của ảu Chung gia đã bị bắt đi rồi.

Bùi Thanh Thành xua tay, "Không phải, Quốc công, Cấm Vệ quân không bắt người, Địa Mẫu tự mình đến Chung phủ, bảo đảm cho toàn bộ Chung phủ bình an, Cấm Vệ quân không có bắt người nào, cũng đã rút đi rồi."

"..." Ứng Tiểu Đường đột nhiên xoay người, trừng mắt: "Họ Bùi, nói mớ sao? Đàn bà kia làm sao có khả năng đi Chung phủ bảo lãnh người."

Bùi Thanh Thành giang ra hai tay, dở khóc dở cười nói: "Lúc trước ta cũng không tin, nghĩ hết biện pháp để xác định, kết quả sự thực quả nhiên như thế. Bảo đảm còn không chỉ có Chung gia, hình như đã bảo Sở Thiên Giám hướng trong cung và đám người kia gửi tới lời nói, nói việc của A Sĩ Hành đến đây xóa bỏ, bảo từ đây trở đi, nói bên kia dừng tay thả A Sĩ Hành một lần."

"Còn có quái sự như vậy sao?"

"Đúng vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi, chân tướng cụ thể thì trong lúc nhất thời không rõ, ta còn đang bảo người tìm hiểu."

"Đàn bà kia muốn làm gì, sao có thể có lòng hảo tâm này?"

------ bachngocsach ------

Mai phủ.

Trên đường đá dưới mấy gốc hoa mai, Mai Tang Hải chắp tay đi tới đi lui không ngừng, chau mày, khiến vết khắc bạc trên mi tâm kia càng thêm khắc sâu.

Sau một lúc, quản gia Khổng Thận vội vã đi đến, "Lão gia, đã tìm hiểu được rồi."

Mai Tang Hải trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Khổng Thận than thở: "Nghe nói là vị hôn thê kia của A Sĩ Hành tại trước mặt Địa Mẫu cầu tình giúp A Sĩ Hành."

Mai Tang Hải tựa hồ không tin, "Một con nhóc, có thể nói động Địa Mẫu?"

Khổng Thận cười khổ: "Lão gia, người định không bằng trời định, ai cũng nghĩ không ra chính là Địa Mẫu không hiểu ra sao đã nhìn trúng hai nữ nhi Chung gia, thu hai nha đầu kia làm thân truyện đệ tử, đã có người đang hướng Ty Nam phủ phát thiếp chúc mừng. Chung phủ này... Thật đúng là đã một bước lên trời!"

"..." Mai Tang Hải ngay tại chỗ há hốc mồm, cuối cùng ngửa mặt lên trời u thán, "Nhìn đến kẻ này a, thật sự là có mệnh, có người bận rộn suốt đời không thu hoạch được, có người nằm cũng có thể nhân họa đắc phúc, như vậy cũng không thể đẩy tên tiểu tử kia vào chỗ chết, làm gì còn có đạo lý công bình gì để nói."