Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 169




Người của Không thủ đạo quán lúc này cũng đã phản ứng lại, mấy hội viên đem Đình Tử đang ôm yết hầu ngồi dưới đất đỡ lên, một trái một phải đưa hắn đi ra ngoài, phỏng chừng phải đi bệnh viện, dù sao yết hầu cũng là bộ vị yếu hại, đừng nói là bị người hung hăng đá một cước, tùy tiện đánh một chút cũng có thể bị thương.

Dương Diệu Huy nghe được Lao Thư khiêu chiến, trong lòng càng thêm căm tức, trách mắng: "Sao có thể tính ngươi thắng? Ngươi hoàn toàn là đánh lén, thật là hèn hạ vô sỉ, đây là phạm quy có biết không? Phải tính ngươi thua mới đúng". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lao Thư kỳ quái nói: "Phạm quy? Mới vừa rồi chính ngươi đã nói, hôm nay luận võ không có quy củ, không có phạm quy, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó, mới vừa rồi tất cả mọi người đều chứng kiến ta đá hắn ra khỏi đệm, tự nhiên là ta thắng, các ngươi muốn chơi xấu sao?"

Dương Diệu Huy cả giận nói: "Nhưng hắn còn đang chào ngươi, ngươi sao có thể ra tay!"

Lao Thư cười gian nói: "Phì, nơi này là tới để đánh nhau, chào làm gì, các ngươi lễ phép như vậy còn dành sân làm chi? Cần gì phải luận võ, trực tiếp nhường cho ta chẳng phải là lễ phép hơn sao! Thật sự là dối trá" Hắn bình thường vẫn là một tên côn đồ, đánh lộn ngoài đường thì cần nói cái tới quy củ với lễ phép, bắt đầu chỉ là mắng chửi khiêu khích nhau, làm gì mà có cái chuyện chào hỏi. Hơn nữa trước kia hắn đối với ba người Hạng Kiều "lễ phép" đến cực điểm, gặp mặt đã gọi chị cả, cũng không phải bị các nàng đánh rất tàn nhẫn sao, cho nên căn bản không có quan niệm này.

Bất quá Lao Thư cũng biết mới vừa rồi là dựa vào đánh lén mà đắc thủ, cũng có chút lo lắng mình có phải phạm vào kiêng kỵ của "võ lâm nhân sĩ" hay không, liền nhìn Thạch Thiên ở bên sân.

Thạch Thiên căn bản không cần mấy cái này, sống đã phiền rồi nên hắn xử sự cũng đã trở nên rất đơn giản trực tiếp, cũng không coi trọng khách sáo rườm rà bên ngoài, đối với người không thuận mắt hoặc né đi, hoặc nhắm mắt làm ngơ, hoặc đánh cho người nọ biến mất, không dám gặp hắn. Cho nên chẳng những không trách Lao Thư đánh lén, ngược lại còn cảm thấy hắn làm rất sạch sẽ sảng khoái, trên mặt lộ vẻ khen ngợi, Lao Thư thấy thế cũng rất yên tâm.

Hạng Kiều ở một bên nói vào: "Nói làm gì, lên đệm chính là đánh nhau, khách khí cái rắm gì! Công phu quán chúng ta cũng không phải đến đây làm trò".

Dương Diệu Huy nghe càng thêm phẫn nộ, nhưng Hạng Kiều tại trường học tiếng xấu lan xa, cũng không nói lý. Người nào cũng đều biết nàng là cháu gái lão Đại hắc bang, cũng không muốn chọc nàng. Nghe nàng nói " Công phu quán chúng ta", thầm nghĩ thì ra Công phu quán này cùng nàng ta có liên quan, khó trách không nói đạo lý, hành vi thấp kém. May mà mình mới vừa rồi nói tỷ thí ba trận, cho dù bọn họ thắng một trận cũng không sao, tất cả mọi người chứng kiến hắn mới vừa rồi là dựa vào đánh lén mà thắng, truyền ra cũng không có ảnh hưởng gì.

Vì vậy trầm giọng nói với Lao Thư: "Ngươi nếu đã cho là vậy, ta cũng không muốn nhiều lời, coi như cho các ngươi một trận. Bây giờ ngươi muốn nghỉ ngơi bao nhiêu thời gian rồi đánh tiếp?"

Lao Thư một cước đá thắng Đình Tử, hiện tại đã tin tưởng mười phần, mới vừa rồi cũng không tốn bao nhiêu khí lực, cười nói: "Không cần nghỉ ngơi, mau phái người lên đi".

Dương Diệu Huy nhìn về các hội viên ở phía sau, thấy bọn họ hai mắt đều phun lửa, mặt tức giận, đối với việc Lao Thư mới vừa rồi hèn hạ đánh lén hết sức oán giận. Cơ hồ mỗi người đều muốn xông lên cùng Lao Thư tỷ thí, vì Đình Tử báo thù.

Mới vừa rồi Đình Tử cùng Lao Thư giao thủ mặc dù trong nháy mắt đã chấm dứt, nhưng Dương Diệu Huy nhìn ra Lao Thư sức lực cũng không quá mạnh, bất quá thân thủ rất linh hoạt, đặc biệt không từ thủ đoạn, rất khó đề phòng, đã biết các hội viên nói về thực lực thì đều không thấp hơn hắn, nhưng đại bộ phận chỉ là sau giờ học thì luyện tập, kinh nghiệm thực chiến rất ít, vạn nhất lại bị Lao Thư lừa đảo thắng một trận nữa, thì hôm nay chẳng khác nào là Công phu quán thắng.

Dù sao đối phương xảo trá, mình cũng không nói chữ tín với hắn, đi vào đệm nói: "Vốn ta không muốn đánh với một học sinh trung học như ngươi, nhưng đấu pháp của ngươi quá mức hèn hạ vô sỉ, hôm nay ta sẽ tự mình giáo huấn ngươi, cho ngươi biết chỉ dựa vào thủ đoạn hèn hạ cũng vô dụng".

Lao Thư mắng lại: "Không cần thủ đoạn thì đánh thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn thay phiên nhau ra quyền, mỗi người đánh đối phương một cái, xem ai ngã xuống trước sao?" không đợi Dương Diệu Huy trả lời, tiếp theo lại dùng giọng an ủi nói: "Nghĩ lại ngươi cũng thật là không biết xấu hổ, ta là một học sinh trung học chưa phát dục, cái này chẳng phải càng chiếm tiện nghi của ta, càng hèn hạ sao" Muốn nói đấu võ mồm, Lao Thư đã sớm xưng bá trường học, Dương Diệu Huy làm sao mà nói lại hắn.

Dương Diệu Huy không muốn cùng hắn tranh luận, hừ lạnh một tiếng, cả người rất nhanh tiến lên, một quyền đánh về phía Lao Thư, nhìn ra được cũng muốn một chiêu đem hắn đánh văng ra. Không thủ đạo rất chú ý công phu phối hợp toàn thân, phải biết rằng tốc độ cùng lực lượng ra quyền mặc kệ luyện như thế nào, đối với người bình thường mà nói cũng có cực hạn, muốn đề cao lực công kích, biện pháp duy nhất là đề cao "chất lượng", cũng chính là lợi dụng sức nặng thân thể cùng lực trùng kích.

Quyền này của Dương Diệu Huy nhìn như đơn giản, nhưng tập trung tốc độ cùng lực xông tới của thân thể hắn, tốc độ ra quyền hiển nhiên cũng tương đối nhanh. Lao Thư chưa từng cùng cao thủ chính thức giao đấu, mặc dù trước kia chịu khi dễ, nhưng sau khi học công phu của Thạch Thiên thì bắt đầu khi dễ lại người khác, lòng tin tăng cao, coi như là nghé con không sợ hổ, nghiêng người tránh ra, trở tay chụp lấy huyệt vị nơi cổ tay của Dương Diệu Huy quyền, muốn bẻ cánh tay của đối phương.

Nhưng tốc độ ra quyền cùng lực lượng của Dương Diệu Huy đâu phải người bình thường có thể so sánh, Lao Thư mặc dù bắt trúng, nhưng cũng không thể chộp trúng huyệt vị, mà là trúng cánh tay. Dương Diệu Huy thấy thế cũng không thu hồi nắm tay, ngược lại còn tiến bước, quyền thế cũng không đình chỉ, nhất thời đem Lao Thư thiếu chút nữa hất văng ra ngoài.

May là Lao Thư cũng xem như cơ trí, vừa lảo đảo liền vội vàng buông tay vọt sang một góc, có vẻ hết sức chật vật, nhưng cũng vừa tránh thoát một cước của Dương Diệu Huy, thần sắc đã có chút khẩn trương, biết đối thủ không dễ đối phó.

Dương Diệu Huy cười lạnh một tiếng, lại vọt nhanh tới gần Lao Thư, tiếp theo tung người lên không đá qua. Lao Thư cảm giác một cước này uy lực so với một quyền mới vừa rồi còn lớn hơn nữa, đừng nói bắt lấy, ngay cả ngăn cản cũng không dám, nhưng hiện tại đã đứng ở góc đệm, trốn phía nào cũng đều phải ra khỏi phạm vi đệm, coi như là thua…

Nhưng Lao Thư kinh nghiệm luận võ mặc dù không đủ, nhưng kinh nghiệm bị đánh quả thật rất nhiều, thường xuyên trong đám đông đánh lộn tìm được sinh lộ, dưới tình thế cấp bách quên mất công phu mà Thạch Thiên truyền thụ, tự nhiên dùng "công phu chân chính" của mình, thân thể co lại, thuận tiện chụp lấy một góc đệm mà lăn ngược trở về.

Lúc này còn chật vật hơn cả khi nãy, cả người bị quấn vào trong đệm, giống như cái kén vậy, nếu Dương Diệu Huy hiện tại tiếp tục đuổi đánh, hắn khẳng định không có biện pháp tránh né.

Nhưng Dương Diệu Huy khi rơi xuống đất đã ngẩn ra, hắn phát hiện đệm dưới chân mình đã không thấy, mà dựa theo quy định của mình mới vừa rồi, thì mình đã thua…

Lúc này tất cả mọi người thấy trong kén lộ ra một cái đầu người, nhìn Dương Diệu Huy "hắc hắc" cười gian.