Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 297: Ai có thể theo giúp ta mãi mãi?




Đám phóng viên hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, thế nhưng Samantha nói rất hợp tình hợp lý, hơn nữa đối với bọn họ cũng rất khách khí, dù sao Samantha trong giới truyền thông địa vị rất cao, không thể đắc tội quá, chỉ có thể làm thế, dù sao hôm nay cũng đã gặt hái được vụ thu hoạch ngoài ý muốn làm bọn họ cảm thấy rất thỏa mãn.

Tin tức được coi trọng bởi một chữ "Mới", có một phóng viên thuộc đài truyền hình lập tức tìm một nơi sau đó đưa tin, những phóng viên khác thấy thế há có thể rớt lại phía sau, trong khoảnh khắc đều tản đi khắp nơi, xuất ra đủ các loại công cụ tiên tiến, đem tin tức này trở lại tổng bộ. Phải biết rằng trong một vài lĩnh vực, tin tức Samantha rơi vào bể tình khả năng so với tổng thống Mỹ ba lần kết hôn so ra còn chấn động hơn, huống chi đối tượng lại là một người tràn ngập thần bí như Thạch Thiên.

Maicy kéo Thạch Lệ, nhìn đám phóng viên đang bận bịu nhưng vô cùng cao hứng kia, cười nói:"Qua đêm nay, cậu ta khẳng định sẽ nổi tiếng như cồn,chúng ta hẳn là nên bảo trì một khoảng cách với nàng tránh bị liên quan nha."

Samantha quay đầu lại, trợn mắt trắng dã liếc Maicy, phun phì phì, nói:"Nhìn cậu trong có vẻ hả hê ha?"

Maicy cảm thấy hối hận, nói:"Thực ra tớ rất bội phục loại người như cậu, nếu không yêu thì thôi, một khi yêu đều có dũng khí liều lĩnh cả, lần đầu tiên yêu đã nổ ra một trận kinh thiên động địa rồi."

Samantha thản nhiên cười nói:"Tớ không có cảm giác mình sẽ có lần thứ hai, cũng không phải liều lĩnh, chẳng qua là không muốn trốn tránh thôi. Làm như vậy không phải là không có chỗ tốt, mọi người đàm luận một hồi chắc sẽ quên chuyện này, lại có thể giúp tớ thoát khỏi sự đeo bám của một số người."

Maicy chuyển ánh mắt về bốn phía, quả nhiên những người kia nguyên bản có ý theo đuổi Samantha, lúc này cả đám đều mặt vàng như đất, chạy xa tít, nàng nhịn không được cười ha ha nói:"Cậu ngược lại mưu tính rất xa nha, tớ thật đã xem thường cậu rồi!"

Lan can sau của lầu hai. Thạch Thiên sợ run, sau nửa ngày lẩm bẩm nói:"Lão tử có nên tính bỏ trốn không đây?" Bọn họ vừa mới nghe được thanh âm huyên náo dưới lầu, lo lắng Thạch Lệ bọn người bị làm khó, liền đi ra. Rõ ràng nghe được Samantha nói với đám phóng viên cùng Maicy. Kinh nghiệm trong đời của Thạch Thiên đã từng trải qua rất nhiều điều kỳ lạ, khiến cho hắn không tự giác được muốn giấu đi tình cảm ở tận sâu trong tận đáy lòng, nhưng dù sao hắn cũng là người có tình cảm, vừa nghe Samantha bình thản cùng biểu hiện thâm tình, hắn không khỏi có phần cảm động.

Becker cùng Brenda chính thức nhận biết Thạch Thiên thời gian gộp lại cũng không tròn một năm, hơn nữa rất ít có cơ hôi nhìn thấy vị chủ nhân thần kỳ này, trước đó từ miệng Lorant tương đối hiểu về Thạch Thiên. Mà Lorant cũng chỉ biết một thế của Thạch Thiên mà thô, căn bản không biết Thạch Thiên đã sinh sinh tử tử rất nhiều lần rồi, bọn họ tự nhiên không cách nào cảm nhận được thế giới nội tâm của Thạch Thiên, không cách nào lý giải được chuyện này.

Becker nói:"Năng lực của chủ nhân vượt quá cả thần. Trời sinh là người làm đại sự, đối xử với chuyện tình yêu nam nữ cũng có cái nhìn khác người."

Thạch Thiên giống như tự giễu, cười nói:"Lão tử có đại sự chó má gì phải làm đâu, chẳng qua là không nghĩ đến chuyện có tình cảm cảu nữ nhân mà thôi. Cũng không hi vọng các nàng có tình cảm với ta. Các ngươi có biện pháp nào làm cho các nàng không quan tâm tới lão tử không?"

Becker cùng Brenda cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm chẳng lẽ chủ nhân chơi chán Samantha bọn người rồi, nghĩ muốn vứt bỏ các nàng hay sao. Bọn họ mấy ngày nay cùng với Samantha tiếp xúc, sớm bị dung mạo cùng khí độ của nàng thuyết phục, trong nội tâm sớm đã đem nàng trở thành nhân tuyển tốt nhất cho chức vị nữ chủ nhân tương lai của Thành Bảo rồi. Cho nên lúc này trong lòng có chút không muốn.

Nhưng mà Thạch Thiên lại để bọn họ nghĩ biện pháp, bọn họ không dám không nghĩ. Brenda trầm tư một lát, nói:"Trừ phi làm cho các nàng rời tình cảm tới người khác, bất quá tôi nhìn nữ tử ở bên người chủ nhân đều rất yêu người, chỉ sợ rất khó xuất hiện loại tình huống này. Đặc biệt là Samantha tiểu thư, từ khi thành danh đến nay, người truy cầu nàng so với sao trên trời còn nhiều hơn, thế nhưng không có người nào làm nàng động tâm, hiện tại trong lòng đã có chủ nhân, đừng nói là rời mục tiêu tình cảm, chỉ sợ nhìn cũng sẻ không muốn nhìn nam nhân khác."

Becker vội nói:"Điều này cần ngươi nói sao, Samantha tiểu thư chẳng phải vừa mới nói rõ sao, nàng sẽ không có mối tình thứ hai nữa đâu."

Thạch Thiên bật cười nói:"Ta muốn các ngươi nghĩ biện pháp, không phải cho các ngươi nói những lời này để hù dọa lão tử. Thật sự là hai tên gia hỏa ăn cây táo, rào cây sung………"

Becker vội nói:"Chủ nhân mị lực kinh người, chúng ta thật sự không nghĩ ra biện pháp rồi." (_ _"!)

Thạch Thiên trách mắng:"Ta đã đoán trước mà, lão tử vốn nghĩ sẽ không trông cậy vào hai tên phế vật các ngươi sẽ nghĩ ra biện pháp.". Hắn nghĩ thầm:"Lão tử thậm chí nghĩ đã hơn một nghìn năm rồi."

Becker cùng Brenda xấu hổ đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt đỏ hồng sau nửa ngày cũng không dám trả lời. Qua hồi lâu, Brenda nhịn không được hỏi:"Chủ nhân…..Có câu Brenda không biết có nên nói không nữa…"

Thạch Thiên nói:"Có lời gì thì cứ nói đi."

Brenda nói:"Thật ra các nàng trong lòng chủ nhân đều đồng dạng chiếm vị trí rất trọng yếu, bằng không ngài cũng sẽ không cảm thấy khổ não. Tôi xem Samantha tiểu thư lòng dạ rộng rãi như biển lớn, tịnh không để ý tới bên người chủ nhân có nữ nhân khác đâu, điều này thực sự khó có được,,,,không bằng….không bằng…"

Thạch Thiên trừng mắt nói:"Không bằng để lão tử cưới nàng làm vợ có phải không? Đây là biện pháp mà ngươi nghĩ ra à?"

Becker thấy thế liền bước lên phía trước, hòa hoãn, tự cho mình là thông minh trách cứ Brenda:"Ngươi đưa ra cái chủ ý ôi thiu gì vậy, nếu chủ nhân chỉ lấy Samantha tiểu thư, những tiểu thư khác làm sao bây giờ? Chủ nhân chính là không muốn bất cứ người nào thương tâm, cho nên mới cảm thấy khó xử". Hắn xoay người rồi hướng Thạch Thiên nói:"Chủ nhân, tuy hiện tại luật pháp của đại bộ phận các quốc gia đều quy định chế độ một vợ một chồng, thế nhưng tư tưởng của người hiện đại so với một trăm năm trước cởi mở hơn rất nhiều, kết hôn chỉ là một hình thức mà thôi, chỉ cần mình nguyện ý, muốn cuộc sống ra sao cũng có thể, không có người quản. Ngài yên tâm, không quản chủ nhân tương lai có bao nhiêu nữ chủ nhân, chúng ta đều sẽ cố gắng chiếu cố tốt cho các nàng" (chiếu cố làm sao?)

Brenda đỏ hồng mặt, có phần không phục nói:"Becker thúc thúc, thật ra cháu cũng có ý này. Cháu cũng nhìn ra được, Samantha tiểu thư các nàng chỉ muốn cùng chủ nhân thiên trường địa cửu cùng một chỗ, mãi không rời mà." Nguồn truyện: Truyện FULL

Thạch Thiên vốn là định chửi ầm lên, thế nhưng nhìn hai người đều là vẻ mặt quan tâm lo giải quyết chuyện này, cho nên nhịn xuống, cười khồ nói:"Thiên trường địa cửu? Ai….Các ngươi nói nói nhìn nhìn xem, ai có thể theo ta tới thiên trường địa cửu."

Becker cùng Brenda đầu tiên là giật mình, sau đó khẽ hiểu được. Chủ nhân là thần đâu phải là nhân vật tầm thường, có bản lĩnh thần kỳ phản lão hoàn đồng, Samantha bọn người tuy rằng xuất sắc, thế nhưng đến cuối cùng cũng là người bình thường, có sinh lão bệnh tử, đương nhiên không có khả năng thiên trường địa cửu với chủ nhân rồi."

Brenda nghĩ đến chuyện này càng hiểu thêm, nghĩ thầm thì ra chủ nhân căn bản không phải là sợ Samantha bọn người yêu người, mà là sợ người yêu Samantha các nàng, chứng minh chủ nhân là người rất trọng cảm tình, căn bản không phải vì chơi chán mà vứt bỏ các nàng, điều này khiến Brenda vạn phần hổ thẹn vì hiểu lầm chủ nhân.