Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1207: Biến bất lợi thành ưu thế, biến phê bình thành tán dương




- Đồng chí Tử Quân, tôi thấy rõ thành phố La Nam phát triển rất tốt, nhưng như vậy cũng không đáng để các anh lợi dụng ưu thế xí nghiệp địa phương để áp chế các thành phố khác chứ?

Sau khi xe rời khỏi khu công nghệ cao, lãnh đạo thượng cấp chợt mở miệng cười hỏi.

Vẻ mặt Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đều nhanh chóng trở nên nghiêm túc, bọn họ biết rõ lãnh đạo cuối cùng cũng ném ra vấn đề.

Hào Nhất Phong thầm nghĩ hôm nay mình và Thạch Kiên Quân đã nâng kiệu cho Vương Tử Quân, đã nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhìn bộ dạng của tiểu tử kia mà xem, cười rất đắc ý. Bây giờ đã đến lúc đả kích anh một chút, dù anh phát triển kinh tế rầm rộ ngút trời, thế nhưng anh lại có hành vi không đoàn kết, rõ ràng đó không phải là thứ gì quang minh đối với lãnh đạo địa phương.

Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, sau khi nghe giám đốc Lý nói ra vấn đề thì trong lòng thầm nghĩ, không ngờ trong tỉnh lại có sự việc như vậy.

Thạch Kiên Quân ở bên cạnh cũng thầm cảm thấy khổ sở thay cho Vương Tử Quân, dù sao thì sự thật vẫn là sự thật, cho dù các anh tức giận với thành phố Tam Hồ về sự kiện thành phố trọng tâm, hành vi không đoàn kết và không chú ý đại cục của các anh cũng khó thể tha thứ được.

Nhưng nhìn vào sự tán thưởng của lãnh đạo thượng cấp với quá trình phát triển kinh tế của thành phố La Nam, cho dù lần này lãnh đạo muốn gõ đầu Vương Tử Quân cũng chỉ là giơ cao mà khẽ hạ xuống mà thôi. Dù sao lúc này Vương Tử Quân là cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, tất nhiên có chút sai lầm sẽ không là vấn đề.

Cán bộ trẻ tuổi mà, ai mà chẳng có lúc nóng đầu?

Nếu so sánh với hai vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thì chủ nhiệm Triệu lại cảm thấy vận may của mình đang đến. Nếu như lãnh đạo thượng cấp thấy Vương Tử Quân có sai lầm, như vậy sự kiện La Nam không tiến lên thành phố trọng tâm sẽ nhỏ hơn một chút. Hắn không khỏi có một ý nghĩ mới mẻ, thế là lên tiếng:

- Thủ trưởng, có nên gọi bí thư Lâm thành phố Tam Hồ đến không nhỉ?

Gọi Lâm Trường Công đến, đó chính là kể khổ với lãnh đạo. Mặc dù chủ nhiệm Triệu nói lời này giống như đang có toan tính thế nhưng rõ ràng là ẩn giấu sát cơ. Gọi Lâm Trường Công đến, như vậy nhìn ở phương diện công bình, Vương Tử Quân sẽ bị phê bình nghiêm khắc hơn.

Lãnh đạo thượng cấp nhìn thoáng qua chủ nhiệm Triệu, sau đó gật gật đầu. Chủ nhiệm Triệu thấy vậy thì giống như có được thánh chỉ, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh kéo Lâm Trường Công đi đến.

Lâm Trường Công biết rõ ràng tình huống phát triển của thành phố La Nam, lúc này lãnh đạo thượng cấp đến tham quan La Nam, lại mở miệng tán dương không ngớt, trong lòng thật sự rất dễ chịu.

Bây giờ nghe được lãnh đạo thượng cấp cuối cùng cũng nói ra vấn đề giữa hai thành phố Tam Hồ và La Nam, Lâm Trường Công thật sự sinh ra cảm giác giải thoát. Mặc kệ tuyến trên xử lý thế nào, rõ ràng hắn cũng không cần phải muối mặt chạy đến để giải quyết vấn đề với thành phố La Nam.

Vừa rồi đến khu công nghệ thành phố La Nam, giống như có nhiều người nhận biết được Lâm Trường Công là bí thư thị ủy Tam Hồ, có không ít người chỉ trỏ về phía hắn. Dù hắn không biết đám người kia nói gì, thế nhưng căn cứ vào góc độ nhìn người và tâm lý cao độn của hắn, rõ ràng thì đám người kia mồm chó căn bản không nhả ra được răng ngà.

Bây giờ Lâm Trường Công và chủ nhiệm Triệu cùng đi về phía lãnh đạo thượng cấp, chủ nhiệm Triệu vừa đi còn vừa khẽ vỗ vai hắn.

Chút hành vi nho nhỏ của chủ nhiệm Triệu làm cho Lâm Trường Công hiểu ra vấn đề, rõ ràng là chủ nhiệm Triệu đang ám chỉ rằng không phải chỉ là một mình hắn tham chiến.

Lâm Trường Công nhìn ánh mắt kiên định của chủ nhiệm Triệu, hắn không khỏi lấy lại khí thế của mình. Dựa vào cái gì mà Vương Tử Quân được sung sướng, được tán dương? Hắn nhất định phải khơi mào mâu thuẫn và chụp mũ lên đầu thành phố La Nam mới được.

Bây giờ sự kiện bí thư Hào Nhất Phong đồng ý cho Lâm Trường Công tiến lên làm phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh còn chưa biết có thuận lợi hay không, rõ ràng không có bất kỳ điều gì tốt đẹp với hắn vào lúc này.

Lâm Trường Công xem như hiểu rõ, Vương Tử Quân có thể chịu đựng được tình huống bị chụp mũ, nhưng chính mình thì hầu như là không thể nào.

- Áp chế thành phố khác sao?

Khi Lâm Trường Công đi đến thì Vương Tử Quân chợt tỏ ra kinh ngạc, bộ dạng giống như căn bản không biết có chuyện gì xảy ra.

Thạch Kiên Quân nhìn phản ứng của Vương Tử Quân thì chợt sinh ra ý nghĩ vung tay vỗ một phát lên não dưa của tiểu tử này, tên này bình thường rất cơ trí, sao bây giờ lại biến thành như vậy? Thủ trưởng hài lòng với thành tích của thành phố La Nam, chút mâu thuẫn với thành phố Tam Hồ chỉ là mở miệng thừa nhận sai lầm là xong, tối đa cũng chỉ là bị phê bình một chút mà thôi. Bây giờ thì tốt, tình huống trở thành heo chết còn cứng miệng, dù chết cũng không thừa nhận.

Đây cũng không phải là tình huống mà lãnh đạo muốn được thấy.

Có người từng chế giễu quy củ trên quan trường, lãnh đạo vĩnh viễn là đúng, nếu như lãnh đạo có sai thì phải tham khảo lại điều một. Lãnh đạo sẽ vui vẻ với những lãnh đạo biết thừa nhận sai lầm, thế nhưng đối với những vị cán bộ dù sai vẫn còn cứng miệng, sẽ tạo nên ấn tượng không hay cho lãnh đạo thượng cấp.

Vương Tử Quân là một người thông minh sao lại có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy?

Nếu so sánh với Thạch Kiên Quân thì Hào Nhất Phong thật sự có chút sảng khoái hơn. Tiểu tử Vương Tử Quân hôm nay thật sự đã có quá nhiều sung sướng, bây giờ ông trời có mắt, tiểu tử này tám phần sẽ bị gõ lên đầu cho bất tỉnh.

Hào Nhất Phong nhìn thấy gương mặt lãnh đạo thượng cấp chợt trở nên âm trầm, thế là vội vàng nói:

- Bí thư Tử Quân, nếu có sai lầm thì nên thừa nhận để sửa đổi, cậu cần phải tỏ thái độ rõ ràng.

Hào Nhất Phong đề cập một câu vào đúng thời điểm, rõ ràng là muốn thể hiện chính mình, đồng thời chụp bô lên đầu Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn biểu hiện nghiêm túc của Hào Nhất Phong, hắn vội vàng nhìn về phía Lâm Trường Công, sau đó mới dùng giọng uất ức nói:

- Bí thư Nhất Phong, có sai lầm thì tôi sẽ thừa nhận, nhưng tôi căn bản chưa từng có hành vi nào áp chế các thành phố anh em cả.

- Bí thư Tử Quân, có sai thì sửa, bệnh húy kị cần phải chữa. Nói tóm lại thì phương diện thiếu liên hệ không là vấn đề, anh bưng bít như thế sẽ không hay.

Chủ nhiệm Triệu đi đến vị trí của mình, giọng điệu có chút lạnh lùng.

Vương Tử Quân thầm cười nhạt vì những biểu diễn của chủ nhiệm Triệu, thế nhưng biểu hiện của hắn vẫn là một người vô tội:

- Điều này...Thủ trưởng, chúng tôi không áp chế kinh tế của các thành phố khác. À, các thành phố ở hai tỉnh bên cạnh muốn hợp tác khai thác du lịch với chúng tôi, chúng tôi cũng không rõ ràng mở miệng từ chối, chỉ là nói sẽ nghiên cứu xem xét lại, vì sao lại trở thành áp chế các thành phố khác phát triển?

Căn bản là miệng lừa không hợp mặt ngựa, biểu hiện của Vương Tử Quân bây giờ căn bản là không chịu thừa nhận, sống chết không thừa nhận.

Phải biết rằng lãnh đạo thượng cấp mỗi ngày đều có hàng ngàn việc cần phải xử lý, lúc này lãnh đạo đến thành phố La Nam, đã được thấy tình huống phát triển tốt đẹp, bây giờ có chút sai lầm anh lại sống chết không thừa nhận. Tình huống này rõ ràng là phí thời gian và tinh lực của lãnh đạo, là hành vi không sáng suốt, thủ trưởng chắc chắn sẽ làm cho anh khổ sở.

Từng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Tử Quân, có kẻ thầm than thở, có kẻ giống như đang vui sướng vì thấy họa rơi lên đầu người khác.

Lâm Trường Công cũng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn không ngờ biểu hiện của viên cán bộ trẻ tuổi kia lại là như vậy. Lúc này hắn thật sự rất vui, có câu: "Cái gì tôi không chiếm được thì anh cũng đừng hòng chiếm được", tôi không may thì anh đừng hòng vui vẻ.

- À, hai tỉnh lân cận sao? Các thành phố ở tỉnh bên muốn hợp tác phát triển du lịch với La Nam sao?

Lãnh đạo thượng cấp giống như bị thu hút bởi lời nói của Vương Tử Quân, giọng điệu có chút lo lắng.

- Đúng vậy, vài ngày trước các vị lãnh đạo thành phố bên cạnh đến La Nam, bọn họ hy vọng cùng chúng tôi hợp tác phát triển du lịch, tạo nên một vòng du lịch khép kín. Vì chiến lược phát triển kinh tế trong tương lai của La Nam, chúng tôi cũng không thể nóng đầu cho ra quyết định ngay được, chúng tôi chỉ nói sẽ xem xét, cũng không nói những lời quá đáng. Tôi chỉ sợ bọn họ có lẽ là hiểu lầm, điều này cũng không phải là...Không phải áp chế các thành phố khác, không phải là không chịu hợp tác.

Vương Tử Quân vung tay dùng giọng điệu và gương mặt uất ức giải thích với lãnh đạo thượng cấp, những người khác nghe và cũng chợt hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không phải từ chối liên kết với các thành phố bên cạnh phát triển kinh tế, chủ yếu là hắn cần phải nghiên cứu rõ ràng mục đích của các thành phố bên cạnh, điều này thì dù là vị lãnh đạo nào cũng hiểu rõ ràng.

Không phải đám người kia nhìn thấy tình hình phát triển du lịch mạnh mẽ của thành phố La Nam nên động tâm sao? Nhưng thành phố La Nam người ta còn phải xem xét lại, anh muốn tìm chén canh trong nồi của người ta, người ta không đồng ý ngay, rõ ràng các anh phải xem xét lại bản thân, sao lại trách người ta áp chế mình cho được?

Vương Tử Quân rõ ràng dùng lời nói để biến tướng sai các thành phố hai tỉnh lân cận, đo là mâu thuẫn giữa các bên, thành phố La Nam không làm bừa, là hành vi đúng đắn.

Vẻ mặt lãnh đạo thượng cấp chợt hòa hoãn hơn một chút, lão nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói:

- San nghiệp du lịch càng hợp tác càng có lực hấp dẫn lớn, các cậu không đồng ý liên hợp với các thành phố khác mà lại còn phải xem xét là sao?

- Thủ trưởng, có nhiều tụ điểm du lịch thì sẽ càng có thêm nhiều khách, nhưng bên trong còn dính đến chất lượng và hoàn cảnh của các khu du lịch. Thành phố La Nam chúng tôi cố gắng trong công tác phát triển du lịch, chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức để tạo ra một địa điểm nghỉ ngơi hạng nhất, chúng tôi cũng tình nguyện cùng các thành phố bên cạnh bắt tay phát triển, nhưng La Nam chúng tôi lại yêu cầu bọn họ phải phụ trách với khách du lịch đến từ khắp nơi trong nước.

- Các du khách trong nước là thần tài của thành phố La Nam, chúng tôi tuyên truyên quảng bá hình ảnh của La Nam, mặc kệ bọn họ sau đó có đi đến nơi nào khác. Thế cho nên chúng tôi có liên hệ phát triển du lịch với thành phố khác hay không, chúng tôi cần phải có thời gian nghiên cứu sách lược, phải cho ra một biện pháp tốt sau đó mới có thể thực hiện được.

Vương Tử Quân nói làm cho nhiều người gật đầu không thôi, thậm chí đám thư ký đi theo lãnh đạo cũng phải ghi chép lại.

Cần phải phụ trách với khách du lịch, tận dụng bọn họ để tuyên truyền quảng bá thành phố La Nam, luận điểm này là rất mới, rất có tính đại biểu. Có người đã bắt đầu nghĩ về một bài viết rất hay liên quan đến nội dung này.

Lâm Trường Công thật sự có chút thất lạc, hắn đi đến vốn muốn cùng lãnh đạo nói về phương diện thành phố La Nam áp chế thành phố Tam Hồ phát triển. Bây giờ thì hay quá, hắn giống như biến thành một người đứng ngoài cuộc trong sự việc này.

Không có thành tích, nói cũng bằng không, Lâm Trường Công càng bức bối thì đứng yên càng thêm ngượng ngùng.

Nhưng ông trời vẫn thương tình, chủ nhiệm Triệu đang chờ thời chụp mũ Vương Tử Quân, bây giờ chợt trầm giọng lên tiếng

- Thủ trưởng, bí thư Lâm đã đến.

Một câu báo cáo có vẻ như cực kỳ bình thường lại kéo Vương Tử Quân từ trên trời xuống đất. Thạch Kiên Quân là một người lão luyện, khoảnh khắc này hắn biết ngay chủ nhiệm Triệu mới là kẻ muốn khơi mào chiến tranh.

Lực chú ý của lãnh đạo thượng cấp chợt quay về mâu thuẫn giữa thành phố Tam Hồ và La Nam, lão nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó trầm giọng hỏi:

- Hôm nay tôi đến thành phố Tam Hồ khảo sát tình hình, chợt nghe nói một câu thế này: Dù ném hạng mục vào trong sông cũng không cho thành phố Tam Hồ một điểm sống, chính quyền thành phố La Nam đối đãi với sự kiện này như thế nào?

Thuận theo câu nói của lãnh đạo thì bầu không khí trong phòng chợt trở nên có chút ngưng trệ, những người có quan hệ khá tốt với Vương Tử Quân thầm lau mồ hôi trán, thầm nghĩ thật sự khó thể nào vượt qua được tình huống này.

- Thủ trưởng, sự kiện này...

Vương Tử Quân nói đến đây thì có chút ấp úng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Biểu hiện của Vương Tử Quân rơi vào trong mắt chủ nhiệm Triệu, rõ ràng là biểu hiện khổ sở. Tiểu tử kia đã rối loạn, bây giờ sự việc bị vạch trần, không thể nào mở miệng được nữa.

Dù sự kiện này sẽ bị áp chế lại chỉ nhỏ như hạt bụi vì thành tích trước mắt của La Nam, thế nhưng theo đó thì phương diện thành phố trọng tâm sẽ bị gác sang một bên.

- Sự việc này thật sự có phát sinh.

Vương Tử Quân cuối cùng cũng mở miệng nói.

Vương Tử Quân vừa nói ra khỏi miệng thì Thạch Kiên Quân xem như thở ra một hơi, thừa nhận là tốt, không thừa nhận mới là hành vi ngốc nghếch, xem như tiểu tử này đáng bị trừng phạt.

Lãnh đạo thượng cấp không lên tiếng, nhưng Vương Tử Quân giống như cảm nhận được cặp mắt sáng như sao kia đang nhìn rõ tâm tư của mình.

Vương Tử Quân áp chế chút cảm giác chấn động, hắn nói tiếp:

- Thủ trưởng, tôi không làm tốt công tác, không thể xử lý tốt những cán bộ nói ra những lời làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai thành phố, chung tôi đã tiến hành xử lý nghiêm túc, kính mong lãnh đạo căn cứ vào những cống hiến của anh ấy cho công tác kinh tế của thành phố La Nam trong nhiều năm qua mà mở ra một cơ hội.

Vương Tử Quân mở miệng thật sự giống như làm cho chủ nhiệm Triệu đang muốn trốn tránh trách nhiệm sinh ra cảm giác căm tức. Con bà nó đối phương không hiểu tính cách của lãnh đạo thượng cấp, nhưng hắn đi theo lãnh đạo nhiều năm thì lại hiểu rất rõ. Lãnh đạo vui vẻ với đám cán bộ dám đảm đương, lại rất căm ghét đám cán bộ chỉ biết nắm lấy thành tích và ném sai lầm cho thuộc hạ.

Bây giờ Vương Tử Quân biểu hiện là một người khá tốt, đối phương vừa có thành tích vừa biết đảm đương, chắc chắn sẽ không bị lãnh đạo thượng cấp xử phạt nặng nề.