Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 101: Tích cực nghĩ cách cứu viện




Cái gọi là vào ngục thuỷ quân, kỳ thật chính là nơi giam giữ binh lính xúc phạm quân quy. Trại thuỷ quân rộng lớn nằm ở phía đông nam, là một tòa thành dài mảnh được xây dựng bởi những tảng đá xanh, cao hơn hai mười trượng, có thể giam giữ mấy trăm người.

Nhưng lúc này, trong lao ngục chi giam giữ tiểu nhị và quản sự của hãng buôn Đào thị, tổng cộng hơn bốn mươi người, nửa đêm hôm qua đã bị tra tấn, gần như tất cả tiểu nhị trong thuyền đều nhận tội rồi.

Quản sự Trương Hiển biết rõ là bị vu oan hãm hại cũng không chịu được, sau khi trải qua những trận khổ hình tra tấn, bèn đồng ý ký tên vào tờ giấy bị bắt vu cáo hãm hại, thừa nhận hãng buôn Đào thị tự ý vận chuyển binh khí cấm.

Ở một gian trong cùng của lao ngục, một sợi xích Sắt dem quản sự Trương Hiển khóa lại chặt chẽ, lão nằm trên một tấm giường rách nát được trải bởi một đống rơm rạ, mấy con chuột ở trong giường ló đầu ra kêu chít chít.

Cả người Trương Hiển đã bị đánh cho máu thịt mơ hồ, không thể động đậy. Lúc này, trên hàng rào gỗ to bằng cánh tay truyền đến một tiếng "Rầm!", một gã ngục tốt mặc áo đen mở khóa đi đến, trong tay nâng một bọc kim sang dược, hung ác nói:

- Cấp trên có lệnh,sợ ngươi chết, phái ta đến cấp thuốc cho ngươi!

Trương Hiển hừ một tiếng, quay người đi, ngục tốt cũng không thèm nhìn lão, ngồi xổm người xuống, mang thuốc ở trên tay xoa lên chân lão.

Lúc này, ngục tốt quay đầu lại nhìn nhìn, hạ giọng nói:

- Ngươi có muốn nói gì không là ta đi ra ngoài đây?

Trương Hiển kinh ngạc quay đầu lại, nhìn y một cái, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, lại nằm xuống, ngục tốt cười khổ một tiếng, nói:

- Ngươi đã nhận tội rồi, ta vẫn còn muốn buộc ngươi nói sao? Là có người nhờ ta.

Trương Hiển lúc này mới chậm rãi quay đầu lại. Sau một lúc lâu, thở dài, bảo:

– Ta chịu đựng khổ hình, làm việc bất trung, chẳng còn gì để nói.

Ngục tốt yên lặng gật đầu, lại nói:

- Nhị đông chủ các ngươi cũng bị bắt vào, nhôt tại nhà tù bên cạnh, các quản sự kia đang bị một nhóm người thẩm vấn!

Lúc này, xa xa truyền đến những tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó mơ hồ có người khóc kêu gào:

– Ta nhận! Ta nhận!

Trương Hiển cắn chặt môi, y chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng nói:

– Ta chỉ có một câu, Vương Thành và Triệu Vĩnh không phải tiểu nhị của chúng ta, chính là hai người đó vu oan hãm hại Đào gia.



Trước bậc thang quảng trường châu nha, Lưu Cảnh chắp tay sau lung di qua đi lại, trong lòng có chút lo lắng. Sớm biết vậy hắn liền giấu Đào Trạm giấu tại trong quân doanh, không nên vì quân kỷ chết tiệt kia mà do dự.

Hắn rất lo lắng quân đội của Trương Doãn sẽ tìm được Đào Trạm, sau đó bắt nàng đi, tuy nhiên, kia là phòng của mình, có lẽ y ít nhiều cũng có chút e sợ.

Mặc dù biết tự an ủi mình cũng không có ý nghĩa gì, Lưu Cảnh vẫn hy vọng Đào Trạm có thể bình an vô sự.

Lưu Cảnh đã đại khái đoán được là Trương Doãn gây nên, tài nguyên phong phú nhất của Đào gia chính là tiền tài. Trương Doãn vu oan cho Đào gia đơn giản là vì kiếm tiền.

Lúc này, một gã thị vệ đi ra, thi lễ nói:

- Khoái Tham quân mời công tử vào!

Khoái Việt chức quan là Tham quân Trung Lang Tướng, với Thái Mạo đều là quan lớn Kinh Châu. Là nhân vật thực quyền thứ ba, quan phòng của y nằm ở cách vách quan phòng Lưu Biểu, mặc dù là cách vách, thật ra còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Lưu Cảnh đi theo thị vệ vào quan phòng, trong quan phòng phân thành hai gian, gian ngoài là đãi khách bình thường và chỗ thư tá sửa sang lại công văn, phòng trong mới là nơi xử lý công việc của Khoái Việt.

- Cảnh công tử, mời vào đi!

Trong phòng truyền đến tiếng cười của Khoái Việt.

Lưu Cảnh bước nhanh đi vào buồng trong, chỉ thấy Khoái Việt ngồi ở sau án thư sau múa bút thành văn, hẳn vội vàng tiên lên sâu thi lễ:

- Vãn bối tham kiến Khoái công!

Khoái Việt từ sau lần trước giúp hắn thuyết phục Lưu Biểu thì không gặp Lưu Cảnh, y để bút xuống, cười tủm tỉm đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

- Thương thế khỏe chưa?

- Hồi bẩm Khoái công, đã khỏi hăn rồi Khoái Việt gật gật đầu.

- Nghe bá phụ ngươi nói, y chuẩn bị để Hoàng Trung dạy ngươi học võ, ngươi đã bái sư rồi sao? Trong lòng Lưu Cảnh cười khổ, Hoàng Trung không đoạt thứ người khác yêu thích, không chịu thu mình làm đồ đệ, nào có bái sư gì, hắn lắc đầu.

- Học nghệ mà thôi.

Dừng một chút, Lưu Cảnh rồi nói tiếp.

– Ta hôm nay đêm là có chuyện quan trọng câu Khoái công hỗ trợ!

- Ha hả! Vội vã như vậy, là chuyện gì?

- Đêm qua, thuyền của Đào gia bị thuỷ quân chặn được.

Lưu Cảnh liền kể lại tỉ mỉ tin tức hắn biết cho Khoái Việt, cuối cùng nói:

- Chuyện này bất kể Du Chước Sở hay là thuỷ quân xuất hiện đều có chút kỳ quái, rất rõ ràng là có mưu đồ từ trước, hơn nữa đoàn thuyền Đào gia mất tích nửa tháng trước. Hiện tại lại bỗng nhiên xuất hiện, trên thuyền liền phát hiện ra có binh khí, Khoái công không cảm thấy đây là vu oan hãm hại sao?

Khoái Việt nhắm mắt trầm tư một lát, chậm rãi nói:

- Buổi sáng Lý thái thú có nói việc này với ta, chuyện này y cũng có chút bất mãn. Du Chước Sở không báo cáo việc này với y,y là nghe huyện lệnh Phàn Thành nói mới biết được đã xảy chuyện lớn này.

Trong lòng Lưu Cảnh vừa động, hắn nhớ rõ Đào Trạm từng nói, nhị thúc nàng đến tìm kiếm đoàn thuyền mất tích, chính là nhờ quan hệ với Thái Thú Tương Dương Lý Khuê. Đào gia và Lý Khuê có giao tình, như vậy lần này Đào gia gặp nạn, Lý Khuê sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Chắc chắn sẽ không!

Như vậy.... Lý Khuê tìm đến Khoái Việt cũng không phải là vì việc này sao? Vì cứu giúp Đào gia.

Nghĩ vậy, trong ánh mắt Lưu Cảnh trở nên nhiệt thiết, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Khoái Việt, Khoái Việt dường như hiểu được tâm tư của Lưu Cảnh, y cười cười, đứng lên khoanh tay đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh thăm, thật lâu sau, y mới thản nhiên cười nói:

- Ngươi có biết Trương Doãn vì sao phải xuống tay với Đào gia không?

- Vãn bối không biết!

Khoái Việt thở dài, bảo:

- Bá phụ ngươi một tháng trước đồng ý cho Trương Doãn khôi phục tư binh bộ khúc, chấp thuận y có được ba nghìn bộ khúc, đây là mầm tai hoạ. Trong tay Trương Doãn không có tiền lương thực, lấy gì mộ binh chứ hả!

Lưu Cảnh nao nao, câu nói của Khoái Việt đã nói toạc ra thiên cơ. Hoá ra Lưu Biểu lại lần nữa chấp thuận Trương Doãn thu thập tư binh. Hắn không khỏi cau mày, không hiểu hỏi.

- Lần trước bá phụ không phải nói, muốn mượn chuyện này tiêu trừ mầm họa bộ khúc tư binh Kinh Châu Sao?

Khoái Việt cười khổ lắc lắc đầu, nõi rõ:

- Sự việc nào có đơn giản như vậy! Ba họa lớn của Kinh Châu, bộ khúc, nô lệ, trang viên, đều lcó liên quan đến các đại thế gia Kinh Châu, bao gồm Khoái gia chúng ta, cũng có hơn năm người tư binh bộ khúc, có được vài chục tòa trang viên lớn, nô lệ mấy ngàn hộ.

Thế lực lớn hơn nữa như Thái gia, Hoàng gia, Bàng gia, đây mới chỉ có bốn đại thế gia. Ngoài ra còn có vài chục hộ thế gia vừa và nhỏ, tỷ như Sài Tang Đào thị chính là một thành viên trong đó. Châu Mục muốn mượn việc Trương Doãn hạ thủ với bộ khúc thế gia, nhưng y cũng không quyết đoán chân chính xuống tay với thế gia, cuối cùng không giải quyết được gì; cho nên đáp ứng Trương Doãn khôi phục bộ khúc, kỳ thật cũng là bởi vì y từ bỏ việc này.

Lưu Cảnh im lặng, chuyện này ra ngoài dự liệu của hắn, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, lại nằm trong dự liệu. Kiếp trước hắn từng đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, vẫn cho Lưu Biểu là một người hèn nhát vô dụng, bị Thái gia lừa bịp, mất đi cơ nghiệp lớn.

Nhưng tới thời đại này, hắn mới hiểu được, kỳ thật Lưu Biểu cũng là một người có tài trí kiệt xuất, một mình vào Kinh Châu, dựa vào thế gia Kinh Châu, mười mấy năm nam chinh bắc chiến, đánh hạ được ngàn dặm giang sơn.

Nhưng Lưu Biểu lại có một nhược điểm trí mạng, y không đủ kiên quyết và dứt khoát, rất coi trọng danh vọng, không dám đắc tội thế gia Kinh Châu, mọi chuyện đều nhân nhượng thỏa hiệp, đến cuối cùng liền biến thành ỷ lại thế gia Kinh Châu. Cho nên ông ta thay đổi xoành xoạch, làm người ta không biết theo ai, liền có vẻ không quả quyết.

Ông ta đã đi vào vòng lẩn quẩn này, cả đời đều bận rộn để cân bằng lợi ích thế gia, thậm chí an bài hôn sự của mình, cũng là một loại thỏa hiệp ích lợi với thế gia Kinh Châu.

Cũng chính vì nguyên nhân này, sau hai tháng ông ta cướp đoạt bộ khúc của Trương Doãn thì lại lần nữa cho phép Trương Doan khôi phục bộ khúc. Việc này cũng đủ để nói lên tất cả vấn đề.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nói về vấn đề kinh tế chính trị phức tạp, bây giờ là phải giải quyết nguy cơ trước mắt. Nhớ tới việc Đào gia, Lưu Cảnh trầm giọng nói:

- Hy vọng Khoái công có thể giúp ta giải quyết nguy nan Đào gia!

Khoái Việt gật gật đầu, buổi sáng Lý Khuê đã tới tìm y một lần rồi, y có chút do dự, bởi vì y biết sau lưng thao túng chuyện này là Thái Mạo. Chuyện này không có quan hệ gì với y, y không muốn đề cập quá sâu, nhưng hiện tại Lưu Cảnh cũng tới cầu y, Khoái Việt cuối cùng đã quyết định nhúng tay vào việc này.

- Được rồi! Ta đi tìm Châu Mục nói chuyện một chút, mặt khác, ngươi cũng hết sức tìm những căn cứ chính xác có lợi cho Đào. Nếu Đào gia tự ý buôn bán vũ khí có chứng cứ xác thực, lại có đám người Thái Mạo, Trương Doãn kiên trì, cho dù Châu Mục muốn giải quyết việc này, chỉ sợ cũng không dễ dàng!

- Vãn bối hiểu, sẽ lập tức đi tìm chứng cớ ngay!

Lưu Cảnh thi lễ, rời khỏi quan phòng Khoái Việt. Hắn lo lắng an nguy của Đào Trạm, liền lập tức quay trở về Phàn Thành.

Khoái Việt ngồi trong quan phòng trầm ngâm suy nghĩ một lát, lúc này mới không nhanh không chậm đi tới quan phòng Lưu Biểu. Quan phòng Lưu Biểu là một tòa độc lập xây dựng hai tầng lầu, nằm ở cách vách quan phòng Khoái Việt, nhưng thực tế vẫn là cách xa nhau hơn ba trăm bước, phải đi một hồi lâu.

Khoái Việt đi đến cửa phòng, hỏi thị vệ nói:

- Châu Mục có ở trong không?

- Hồi bẩm Tham quân, Châu Mục đang cùng Thái quân sư thảo luận quân vụ!

Thái Mạo đã ở đây, xử lý việc này có chút không tiện. Trầm tư một chút, Khoái Việt vẫn nói với thị vệ:

- Thay ta bẩm báo Châu Mục, nói ta có việc gấp cầu kiến!