Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 102: Đủ mọi lý do




- Khoái công tìm ta có chuyện gì gấp?

Trong phòng, Lưu Biểu dừng nói chuyện Thái Mạo, cười nhìn Khoái Việt chăm chú.

- Là về Đào gia.

Thái Mạo bên cạnh lập tức đứng thẳrng lên, trong mắt hiện vẻ khẩn trương. Y đã đoán được Khoái Việt muốn nói gì, xem ra Khoái Việt quả nhiên là nhúng tay chuyện này.

Khoái Việt liếc Thái Mạo một cái, lại chậm rãi nói:

- Nghe nói đêm qua đoàn thuyền Đào gia bị giữ, đến Đào Lợi sáng hôm nay cũng bị thuỷ quân bắt giữ, chủ công biết chuyện này không?

Lưu Biểu nhướn mày, tuy rằng tối hôm qua Trương Doãn có bẩm báo một việc với ông, nhưng ông cũng không biết là đề cập đến Đào gia, hơn nữa lúc ấy ông chưa tỉnh táo, cũng không hề để chuyệ này ở trong lòng.

- Đức Khuê, có chuyện gì?

Lưu Biểu hơi mất hứng kéo dài thanh âm hỏi.

Chủ quản quân sự là Thái Mạo, thuỷ quân được điều động, y nhất định phải báo cáo với Lưu Biểu. Trong lòng Thái Mạo có kế hoạch sẵn, không chút hoang mang nói:

- Chuyện này thuộc hạ cũng có nghe nói, đã đặc biệt phái người đi chất vấn Trương tướng quân. Y nói tối hôm qua đã bẩm báo với chủ công rồi, được chủ công đồng ý, y mới xuất binh bắt giữ đoàn thuyền tự ý vận chuyển binh khí.

Về phần có phải như lời nói của Dị Độ bị bắt là đoàn thuyền Đào gia hay không thì thuộc hạ cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, Kinh Châu đều có pháp luật, cái đó với việc ai buôn bán binh khí quan hệ rất lớn; nếu Đào gia tự ý buôn binh khí, xúc phạm pháp luật, cũng nên nhận trừng phạt.

Thái Mạo là một người cực kỳ khôn khéo, y biết rằng đề cập đến hai phương diện này, một là Trương Doãn có tự tiện xuất binh hay không, tiếp theo là Đào gia buôn binh khí chứng cớ có vô cùng xác thực hay không? Chỉ giải quyết hai chuyện này cho tốt, trên cơ bản liền thắng rồi, về phần vơ vét tài sản tiền tài từ Đào gia, việc kia có thể lén tiến hành.

Nói tới đây, y nhanh chóng liếc Khoái Việt một cái, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý và khiêu khích. Lúc này đây bọn y làm cẩn thận, y không tin Khoái Việt còn có thể tìm ra lô hổng gì.

Lưu Biểu có chút khó xử, tối hôm qua đúng là ông đáp ứng Trương Doãn rồi, nhưng ông thật không ngờ là Đào gia. Đào gia là gia tộc cực kỳ trọng yếu, có được tài lực hùng hậu, hàng năm cung cấp cho ông số tiền tài rất lớn để trả lương cho quân đội của ông.

Kỳ thật ông cũng biết Đào gia cũng âm thẩm cùng Giang Đông có lui tới, chẳng qua ông có thể hiểu được, thương nhân thôi! Người làm ăn nói chuyện làm ăn, luôn đặt ích lợi lên đầu, họ vừa phải làm kinh doanh Kinh Châu, vừa muốn làm ăn ở Giang Đông, ông cũng giả câm vờ điếc, hàng năm ngồi bắt Đào gia tiến cống.

Lúc này trong lòng Lưu Biểu hơi hơi có chút căm tức, ông đã ý thức được Trương Doãn là ở cố ý giấu mình, đúng là bẩm báo, nhưng vì sao không nói rõ là Đào gia. Trương Doãn thân là Giáo Ủy, chẳrng lẽ y không hiểu Đào gia đối với mình quan trọng sao? Rất rõ ràng là Trương Doãn dùng thủ đoạn nào đó khiến mình bao chụp vào đó.

Chỉ có điều Lưu Biểu vui buồn không hiện, trên mặt ông không có một nét biểu lộ, làm cho người ta nhìn không ra thái độ của ông.

Khoái Việt rất rõ ràng tầm quan trọng của Đào gia đối với Lưu Biểu, cũng rất hiểu con người Lưu Biểu này. Pháp luật cái gì, phạm tội trái pháp luật cái gì, đều không trọng yếu, trọng yếu chỉ có ích lợi, cùng với việc cân nhắc ích lợi được mất.

Tuy nhiên có chút đạo lý phải nói rõ ràng, để trong lòng Lưu Biểu hiểu được chân tướng. Nếu Thái Mạo, Trương Doãn đã dời tảng đá đi, thì cần làm cho bọn họ dùng tảng đá kia tự đập một đập vào chân mình, cũng không phải là không thể.

- Chủ công, đầu tiên là quy trình có vấn đề, theo thuộc hạ biết, đoàn thuyền này là Du Chước Sở điều tra ra, mà ngay lập tức thuỷ quân cũng xuất động, cướp đoàn thuyền này đi. Thuộc hạ còn có hai nghi vấn, chuyện này vì sao Du Chước Sở không báo cáo cấp trên? Mặt khác chính là Du Chước sở hoàn toàn có thể xử lý tốt việc này, đây cũng là phần việc của bọn họ, vì sao thuỷ quân muốn đem chuyện này cướp đi, rõ ràng là Việc quản lý của địa phương thì có quan hệ gì với thuỷ quân?

Thái Mạo vội vàng tiếp lời nói:

- Buôn binh khí nỏ quân, đương nhiên là có liên quan đến quân đội. Trương tướng quân lo lắng việc này Du Chước sở xử lý không tốt, khiến cho hỗn loạn, mới tiếp quản việc này. Về phần vì sao Du Chước Sở không báo cáo cấp trên, cό lẽ là trễ nải, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ báo cáo.

Khoái Việt không hề nhượng bộ chút nào, đối chọi gay gắt nói:

- Cho dù là thuỷ quân có ý tốt, sợ xảy ra vấn đề mà nhúng tay, như vậy vì sao sau khi trời sáng không chuyển vụ án này chuyển giao cho quận nha? Ngược lại chủ động làm thay, tự mình thẩm tra xử lí vụ án, đây rõ ràng là việc quận nha!

- Lui một bước mà nói, cho dù Trương giáo úy nhất thời không nghĩ đến. Vậy tại sao buổi sáng Lý Thái Thú đến quân doanh yêu cầu phạm nhân, y lại bỏ mặc; đồng thời còn xuất binh vào Phàn Thành, kịp thời bắt đi Đào Lợi cùng quản sự Đào gia. Những thứ này đều là việc của quan địa phương, có liên quan gì đến quân đội chứ?

- Chẳng lẽ y đường đường là Giáo Úy, ngay cả đạo lý này cũng đều không hiêu? Hoặc là Thái quân Sư cũng nghĩ là không quan trọng, vậy thì vứt bỏ quan địa phương đi cho rồi, hết thảy do quân đội ngươi đến quản lý là được.

Khoái Việt nắm được việc Trương Doãn làm chủ thay, những câu hỏi ép dồn dập khiến Thái Mạo á khẩu không trả lời được. Trong lòng của y âm thầm lo lắng, nhất định phải lập tức thông báo cho Trương Doãn, ngăn chặn chỗ sơ hở này.

Thái Mạo vội vàng chắp tay với Lưu Biểu, nói:

- Khởi bẩm chủ công, chuyện này bởi vì Trương giáo úy sáng sớm bẩm báo thuộc hạ rồi, cho nên thuộc hạ mới chú ý việc này. Có lẽ tình huống cụ thể chúng ta đều không biết, thuộc hạ cũng không có thể ăn nói lung tung, xin chủ công để thuộc hạ đi trước điều tra một chút, sau đó trở về bẩm báo.

Lưu Biểu lắc lắc đầu, bảo:

- Không cần quân Sư tự mình đi điều tra, rất đơn giản, lệnh Trương Doãn tới gặp ta!

Có người đi thông báo cho Trương Doãn rồi, quan phòng an tĩnh lại. Trong lòng Thái Mạo âm thầm sốt ruột, lấy cớ phải xử lý một việc quân vụ khẩn cấp đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Khoái Việt và Lưu Biểu.

Lưu Biểu lúc này mới thản nhiên hỏi:

- Ngươi cảm thấy phương diện này có vấn đề gì?

- Khởi bẩm chủ công, thuộc hạ chẳrng qua là cảm thấy không hợp với lẽ thường.

- Không hợp với lẽ thường ở chỗ nào?

Lưu Biểu nhìn chăm chú vào y hỏi..

Khoái Việt vuốt râu cười, đáp:

- Đào gia kinh doanh vài thập niên, đã vi phạm việc cấm bao giờ? Lấy ngàn vạn tài sản Đào gia, khí phách phun ra nuốt vào Trường Giang, chủ công cho rằng bọn họ sẽ mạo hiểm để bị tịch thu tài sản và giết cả nhà chính là vì buôn ba trăm nỏ quân, kiếm lợi cực nhỏ này sao?

- Nếu không phải Đào gia làm, vậy là ai làm, là có người vu oan hãm hại sao?

Khoái Việt cười:

- Chủ công, thuộc hạ nhận được tin tức là, đoàn thuyền này trước đó mất tích nửa tháng, cho nên Đào Lợi mới đến Tương Dương để tìm kiếm. Phương diện này sớm đã có ån ý rồi, còn có một việc, chủ công đã quên rồi sao? Hơn hai tháng trước kiểm kê kho binh khí có thiếu mấy ngàn nỏ quân đó!

Một câu nhắc nhở Lưu Biểu khiến ông đã hiểu được, đây là có người hãm hại Đào gia, ý đồ vớt tiền tài của Đào gia. Về phần là ai làm, trong lòng của ông ít nhiều cũng nắm chắc rồi.

Lúc này, có thị vệ ở cửa bẩm báo:

- Trương giáo úy đã đến.

- Để y vào!

Ngữ khí của Lưu Biểu mang theo một tia nghiêm khắc.

Khoái Việt vội vàng đứng lên nói:

- Vậy ty chức tránh một chút.

Lưu Biểu gật gật đầu, bảo: - Đi đi!

Trương Doãn là cháu ngoại trai Lưu Biểu, Khoái Việt ở đó, có mấy lời bọn họ khó mà nói, điểm này trong lòng Khoái Việt biết rõ, y liền đứng dậy lui xuống.

Không bao lâu, Trương Doãn vội vàng đi đến, ở nửa đường y được Thái Mạo thông báo khẩn cấp, trong lòng đã có sách lược ứng đối. Chuyện này nhân chứng vật chứng đều đủ, y chỉ cần một ngụm căn chết, cũng sẽ không có lỗ hổng gì.

- Cháu trai bái kiến cậu!

Lưu Biểu ngồi xuống, không nhanh không chậm hỏi:

- Tối hôm qua ngươi nói cho ta biết, có người tự ý buôn binh khí, hiện tại xử lý thế nào?

- Hồi bẩm cậu, việc này đã điều tra rõ, là Đào gia cả gan làm loạn, tự ý vận chuyển nỏ quân, chiến đao. Tất cả tiểu nhị quản Sự đều đã thừa nhận, đúng là Đào gia gây nên, chứng cớ vô cùng xác thực.

Nói xong, Trương Doãn đem một chồng khẩu cung thật dày trình lên. Lưu Biểu tiếp nhận khẩu cung nhìn nhìn, lại không lộ biểu cảm, hỏi:

- Một khi đã như vậy, vì sao vụ án này ngươi không đưa cho quận nha. Nghe nói Lý Thái Thú hỏi người, ngươi lại cự tuyệt, đây là vì sao?

Trương Doãn đã nghĩ tới đối sách, y hạ thấp người nói:

- Hồi bẩm cậu, bởi vì cháu trai trong quá trình thẩm vấn, phát hiện Đào gia và Lý Thái Thú có quan hệ cực kỳ chặt chẽ.

- Lần này Đào Lợi đến Tương Dương chính là đi bái kiến Lý Thái Thú, bọn họ có quan hệ cá nhân rất thâm sâu, cho nên cháu hoài nghi Lý Thái Thú đến đòi người, nhưng thật ra là muốn lấy việc công iệc tư, giúp Đào gia cởi tội. Cho nên cháu kiên quyết không đáp ứng.

Câu trả lời của Trương Doãn cũng rất có lý, Lưu Biểu cũng biết, Đào gia và Thái Thú Lý Khuê có quan hệ vô cùng tốt, chẳng lẽ thực là như thế này?

Lúc này, Trương Doãn lại bổ sung:

- Cháu cũng tin tưởng, lấy tài lực hùng hậu Đào gia, dĩ nhiên là không để tâm chút binh khí này, nhưng cháu hoài nghi, đây thật ra là Đào gia trộm vận chuyển cho người khác, chứ không cho bản thân Đào gia, ở trong lời khai cũng chứng minh điểm này rồi

- Ngươi cho rằng đây là vận chuyển cho ai?

- Cháu hoài nghi là Cam Ninh, trong lời khai nói, đoàn thuyền cũng không hể bị ép buộc, mà là đi Bỉ Thủy, ở đó đợi nửa tháng sẽ có người đưa binh khí nỏ quân lên thuyền, một người trong đó hình như là thủ hạ của Cam Ninh, nhưng trong quá trình bắt giữ, y đã nhảy cầu trốn.

Trong lòng Lưu Biểu cũng có một chút nghi ngờ, câu trả lời của Trương Doãn cũng có lý. Ngẫm lại quả thật cũng có khả năng này, dù sao lúc trước Cam Ninh từ Nhữ Nam đem đến năm trăm nô lệ, Lưu Biểu hiểu rõ trong lòng, là Lưu Cảnh giúp y cởi tội.

Nếu như nói Cam Ninh từ Nhữ Nam xách tới một đám binh khí lại đây, cũng hoàn toàn có khả năng, đi đường bộ quá nguy hiểm, dễ dàng bị kiêm tra, bình thường đều là đi đường thủy.

Mà cơ bản trên thuyền của Đào gia sẽ không có ai kiểm tra, để Đào gia vận chuyển hàng là thích hợp nhất, nhưng mà…

Về phần Đào gia tại sao phải mạo hiểm vì Cam Ninh, đó là bởi vì Cam Ninh đóng quân cách Sài Tang rất gần, Đào gia có rất nhiều việc muốn cầu cạnh Cam Ninh, tự nhiên sẽ thay y mà làm liều.

Lưu Biểu tự cảm thấy chút việc này cũng có hợp lý. Kỳ thật nguyên nhân căn bản là Lưu Biểu không tin Cam Ninh, Trương Doãn đúng là bắt được sự để ý này của Lưu Biểu, nên kéo Cam Ninh vào.

Lưu Biểu trầm ngâm một chút lại hỏi:

- Vậy tối hôm qua vì sao ngươi không bẩm báo rõ ràng với ta là có liên quan đến Đào gia?

Trương Doãn vội vàng dập đầu bẩm báo:

- Hồi bẩm cậu, ngày hôm qua cháu cũng không biết việc này có liên quan đến Đào gia, chỉ có điều tối hôm khi qua thẩm vấn, mới biết được bọn họ là đoàn thuyền Đào gia. Cháu tuyệt không dám giấu diếm cậu!

Lưu Biểu thấy Trương Doãn vẻ mặt vô tội, không khỏi tin tưởng, ông chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thầm nghĩ: "Chẳrng lẽ việc này thật sự là Cam Ninh nhờ Đào gia chuyển hàng?"

Trầm ngâm thật lâu sau, Lưu Biểu nói với Trương Doãn:

- Việc này tạm thời dừng lại, không cần lại thẩm tra tin tức, ta muốn đích thân hỏi Đào Thắng một chút, để y đến giải thích cho ta, mặt khác thả Đào Lợi về cửa hàng, giam lỏng là được, không được dụng hình với y!

Trong lòng Trương Doãn mừng thầm, như vậy y sẽ có thời gian biến vụ án này thành sự thật rồi, bịt kín tất cả lỗ hổng, lại dùng một chút thủ đoạn, không lo Đào gia không ngoan ngoãn dâng hoàng kim lên.

- Cháu tuân mệnh!