Bồ Đề Kiếp

Chương 97: Hồi ức trong mộng




Editor: Vũ Linh

Lúc này Xuyên Huyền đưa ta xuống nhân gian.

"Ngươi tới nhân gian làm gì?"

Ta mơ hồ chớp mắt, nhìn đám đông xung quanh chuyển động, đèn để đường sáng trưng, rất nhiều người đang đi về một phía. Tình huống trước mắt rất quen thuộc, cẩn thận nhớ lại, đây không phải là chùa miếu ở Hàn Châu sao?

"Đúng rồi, trước kia cùng ngươi tới đây, ta vẫn chưa cầu nguyện điều gì cả". Ta kéo tay Xuyên Huyền vào bên trong chùa, "Cũng không biết bao lâu mới đến lượt chúng ta nữa, nhiều người như thế này cơ mà..."

Tuy nói vậy nhưng không lâu sau chúng ta đã tiến được tới trước tượng Phật tổ.

"Tiểu Linh Nhược có nguyện vọng gì?"

Ta nhìn Phật tổ, chắp tay nói, "Cầu Phật tổ phù hộ Xuyên Huyền sớm ngày trở lại như trước kia, còn có Nam Cung, sư phụ của ta...Cầu cho hắn sớm có thể chuyển thế, có được một thân phận tốt".

Nói cũng nói xong rồi, lúc này ta mới cảm thấy xung quanh thật yên tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đám đông xung quanh đang dần biến mất, một lúc sau thì nơi này ngoài Xuyên Huyền và ta thì cũng không còn một bóng người.

"Chuyện này..."

Ta run sợ, chợt nhận ra vừa rồi là xảy ra chuyện gì, không khỏi cười khổ ngẩng đầu nhìn Xuyên Huyền, "Ta như thế nào lại quên mất, mắt ta cũng không nhìn rõ lắm, nơi này....nơi này chính là trong mộng cảnh".

Xuyên Huyền nhíu mi tâm, khẽ thở dài, xoa đầu ta, "Đừng sợ, mọi thứ trên thế gian này hết thảy đều là mộng thôi".

Ta lắc đầu, "Xuyên Huyền, ta không sợ..." Ta khổ sở rơi lệ, nghẹn ngào nói, "Ta chỉ là rất khó chịu..."

Ta ngồi xổm xuống ôm lấy mình, "Ban đầu vốn ta rất vui vẻ, nhưng đã lâu lắm rồi ta chưa từng có lại cảm giác đó nữa, tựa như từ khi ngươi rời đi ta đã không biết mục đích sống của mình là gì nữa, ta cho rằng như vậy đã là quá lắm rồi. Nhưng càng về sau lại càng xảy ra rất nhiều chuyện, ta không nhìn được, Nam Cung cũng rời đi, những người đã từng giúp hay từng làm tổn thương chúng ta, tất cả đều rời đi. Xuyên Huyền, thế gian ngoài Ly Hận Thiên là như thế sao? Trước kia ta chưa bao giờ biết đến, ở Ly Hận Thiên suốt ngày an bình, nhóm Phật tử cũng rất thanh nhàn, nghe chuyện phàm nhân vì tình mà khổ sở, chúng ta cũng chỉ sụt sịt một chút rồi lại thôi. Luôn nghĩ chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra trên người mình, luôn nghĩ tình cảm thế gian cũng chỉ là nhất thời, vượt qua tất cả rồi thì sẽ lại yên ổn. Nhưng sao ta lại không có cách nào để vượt qua? Ta rất buồn, ta nhớ ngươi, ta nhớ Nam Cung, ta nhớ...ta nhớ nhà..."

Ta khóc lớn lên, Xuyên Huyền than nhẹ rồi ôm ta vào lòng, "Tiểu Linh Nhược, đúng như ngươi nói, kỳ thật cho dù là nhân gian hay thiên giới sẽ đều như thế cả. Đừng buồn, chúng ta sẽ không sao, vẫn còn ta ở đây, Nam Cung cũng sẽ trở về bên ngươi".

"Không, Nam Cung sẽ không trở về được nữa, không lâu nữa chúng ta sẽ vĩnh viễn từ biệt..." Ta gắt gao ôm Xuyên Huyền, ta biết sau này sẽ không còn cơ hội ôm hắn nữa, "Xuyên Huyền, ta nhớ ngươi, ta nhớ Lạc Trần. Hiện giờ ngươi chỉ có thể xuất hiện trong mộng của ta, ta cảm thấy khổ sở muốn chết..."

"Đừng nói bậy, ngươi còn phải cứu ta, còn phải hoàn thành nhiệm vụ của ngươi. Tiểu Linh Nhược, đây chẳng qua là kiếp nạn của ngươi thôi, qua kiếp nạn rồi mọi thứ sẽ tốt hơn".

"Xuyên Huyền...Ta muốn ở lại trong mộng thêm chút nữa".

"Được, ta ở lại với ngươi".

"Xuyên Huyền..." Ta ôm hắn, tuy đây là cảnh trong mơ nhưng ta vẫn có thể cảm nhận hơi ấm trên người hắn, "Đợi ta tỉnh lại, ngươi khẳng định sẽ lại quên ta..."

Xuyên Huyền không nói. Ta tham luyến hưởng thụ sự ấm áp này. Nhưng ta biết đây cũng chỉ là mộng, Xuyên Huyền thật sự vẫn còn chờ ta đi cứu hắn, Nam Cung cũng chẳng trở về được nữa.

"Ta phải đi rồi". Ta buông Xuyên Huyền ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Ta phải nhớ kĩ bộ dáng của ngươi, về sau cũng sẽ không quên dù chỉ là một chút".

Xuyên Huyền ngưng mi nhìn ta.

"Ta đi đây". Ta buông hắn ra, từng bước lùi về phía sau.

Chỉ chốc lát, sương mù dày đặc kéo đến, xung quanh ta trống không. Không có Xuyên Huyền, không có Nam Cung, cũng không có Phung Cơ hay nhóm người Tử Nhã. Chỉ có một mình ta, chỉ có một du hồn đơn độc đứng ở đây.

"Tiểu Linh Nhược..."

Ta nghe được tiếng của Xuyên Huyền, dịu dàng giống như Xuyên Huyền ở trong mộng.

"Tiểu Linh Nhược, mau tỉnh lại".

Ta mở mắt ta, nhưng trước mắt là một màu tối đen.

"Xuyên Huyền, chỗ của ngươi...có phải là trời tối rồi không? Sao ta cái gì cũng không thấy thế này?"

Xuyên Huyền hơi sững người rồi đưa tay vuốt tóc ta, "Ừm, ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi tốt. Nhưng chúng ta phải đi tìm Chiết Lan rồi, nếu không sẽ bị phát hiện mất".

Ta biết Xuyên Huyền đang gạt ta, mắt của ta đã thật không nhìn được nữa rồi.

Nhưng ta vẫn gật đầu với hắn, "Được, vậy chúng ta đi tìm Chiết Lan".

Nói rồi ta đứng lên, để Xuyên Huyền nắm tay dẫn ta đi.

"Đi theo ta, đừng buông tay là được".

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không buông tay".

Sau đó ta vẫn luôn đi theo Xuyên Huyền, nghe tiếng chim hót, ngửi hương hoa xung quanh. Trong đầu bất giác lại hiện lên cảnh tượng trong mộng.

"Thiên tôn, Linh Nhược cô nương, chúng ta đi mau".

Âm thanh của Chiết Lan rất sốt ruột, ta chưa kịp phản ứng thì đã bị một lực ngự phong mạnh mẽ lôi đi.

"Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?" Ta hỏi.

Không có ai trả lời ta.

"Chiết Lan?" Ta đặt tay trước ngực, "Xuyên Huyền?"

"Đừng sợ, ta ở đây, hiện giờ Chiết Lan không tiện nói chuyện với ngươi".

Ta gật gật đầu, "Ta biết rồi".

Tuy nói vậy nhưng ta vẫn nghe được tiếng gào thét đang đuổi theo phía sau.

"Đứng lại!"

Là âm thanh của nữ tử.

Chiết Lan cầm tay ta, "Linh Nhược cô nương, ngàn vạn lần phải cẩn thận!".

Ta gật gật đầu, "Ngươi không cần lo, cứ tăng tốc đi".

Chiết Lan quả nhiến đã đẩy nhanh tốc độ, nhưng phía sau vẫn có người đuổi tới.

"Chiết Lan!" Nàng ta hét một tiếng, sau đó lại dừng lại một chút, "Linh Nhược?!"

Âm thanh này nghe có chút quen tai, là Ức Cẩn sao?"

"Linh Nhược? Ngươi bị làm sao thế? Ngươi không nhận ra ta à?"

Ta ngượng ngùng cười, "Ức Cẩn, mắt ta có chút không tốt, bây giờ không nhìn được nên mới không nhận ra ngươi".

Ức Cẩn nắm tay ta, "Sao ngươi lại ở cùng Chiết Lan? Ngươi không phải là đã..."

"Không phải là đã hóa du hồn rồi chứ gì?! Chuyện này nói ra thì dài lắm, sau này có thời gian ta sẽ kể cho ngươi nghe. Ngươi có thể thả chúng ta đi không? Ta và Chiết Lan có chuyện quan trọng cần làm..."

"Chuyện quan trọng? Các ngươi...các ngươi thì có chuyện gì quan trọng mà phải làm cùng nhau chứ?"

Ta cũng không biết nói với nàng như thế nào thì Chiết Lan đã mở miệng, "Ta và Linh Nhược cô nương..."

"Hửm?"

"Chuyện ở Hư Lam Sơn là do ta sinh tình với Linh Nhược. Hiện giờ sư phụ đang truy tìm nên chúng ta phải chạy trốn".

Ức Cẩn trầm mặc, dường như đang suy xét xem chuyện này là thật hay giả. Ta lên tiếng, "Ức Cẩn, ngươi giúp chúng ta đi. Ta..."

"Không phải ngươi có chấp niệm với Lạc Trần sao?"

Ta ngẩn người, không biết phải đáp lời như thế nòa.

Ức Cẩn thở dài, "Thôi thôi, nói ra cũng là do ta không đúng, lúc trước không nên đưa ngươi xuống nhân gian mới phải. Các ngươi đi theo ta".

Lòng ta thầm thở phào, cũng may Ức Cẩn không truy vấn đến cùng, nếu không chuyện này mà bại lộ thì sẽ rất rắc rối.

Ức Cẩn đưa chúng ta tới một chỗ bí ẩn, xung quanh có cảm giác thê lương, thập phần yên tĩnh, ta không khỏi có chút sợ hãi, bất giác nắm chặt hoa tai phượng hoàng trong tay.

"Trong này".

Xuyên Huyền bỗng nhiên nói. Ý của hắn có phải là...có hồn phách ở đây?

"Có hai phách".

Ta kinh hãi, kích động đến mức tay phát run. Đúng là "đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công"! Có điều e là tìm được hai phách kia cũng không dễ dàng, không nói tới Ức Cẩn vẫn còn ở đây, chính là kể cả nàng có không ở đây thì với tình trạng mắt không nhìn được hiện tại của ta, không biết là có thể giúp Xuyên Huyền thi phép tìm hai phách kia không.

Ức Cẩn an trí xong cho chúng ta, lại lo lắng nói, "Các ngươi trước cứ ở đây đã, ta ra ngoài canh chừng cho".

Đợi Ức Cẩn đi rồi, ta gọi Chiết Lan rồi hỏi hắn, "Chiết Lan, đây là chỗ nào thế?"

Chiết Lan hơi thấp giọng, thở dài nói, "Nơi này là quỷ giới".

"Quỷ giới?!" Ta nhíu mi, "Sao Ức Cẩn lại đưa chúng ta đến đây?"

"Chắc là muốn dùng khí tức nơi này để che giấu chúng ta. Ngươi là u hồn, ta là tiên, muốn che giấu hai khí tức bất đồng như chúng ta rất khó. Nhưng quỷ giới này không giống như ma giới, chỗ này âm lãnh tối tăm, có thể che giấu được cho chúng ta".

"Nhưng..." Ta thở dài, "Thôi, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây? Xuyên Huyền..." Nói đến đây ta thấp giọng, "Xuyên Huyền nói có hai phách ở đây".

Chiết Lan cũng cả kinh, lúc sau mới nói, "Ngay gần đây à?"

Ta hỏi lại Xuyên Huyền thì hắn nói, "Ta không rõ lắm, khí tức ở đây khó cảm nhận quá, ta chỉ biết là có hồn phách ở trong này".

"Quỷ giới cũng không phải là nơi nhỏ bé...." Ta không khỏi than thở, "Chúng ta cũng không thể tùy tiện chạy ra ngoài, như thế thì tìm hai phách kia kiểu gì?"

Chiết Lan nói, "Ngươi cứ ở đây, ta ra ngoài tìm".

"Không được! Chiết Lan, chúng ta bàn bạc kĩ lại đã. Đây là quỷ giới, ngươi một tiên thân ra ngoài như vậy nhất định sẽ bị chú ý. Đến lúc bị lộ, người của quỷ giới và thần giới sẽ tìm tới đây. Tuy chuyện này có liên quan tới Xuyên Huyền, nhưng thời điểm này chúng ta không thể làm bừa được, trước nay ngươi đều bình tĩnh, sao lúc này lại kích động như thế..."

Chiết Lan thở dài, "Linh Nhược cô nương, nếu đã ở đây thì cần có sự giúp đỡ của Ức Cẩn. Nhưng nàng ta vẫn chưa biết chuyện này, chúng ta cũng không định nói cho nàng ta biết, cho nên chỉ có thể dùng cách này. Hiện tại thiên tôn đã cảm giác được hai phách kia rồi, nếu chúng ta không nắm bắt thời gian, quỷ giới cũng không phải là nơi có thể ở lâu..."

Ta nhíu mi, việc này thật đúng là khó giải quyết.