Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 37: Ngoài dự đoán của mọi người




Mai Vô Quá nhìn bóng lưng nhỏ nhắn quật cường không nhịn được nhếch miệng, xảy ra chuyện ngày hôm nay thực ra cũng làm hắn buồn bực mãi, từng chuyện cũ lần lượt hiện ra, toàn bộ đều là ký ức không vui, may mắn có nàng, người sống nương tựa cùng với mình.

Mai Vô Quá lẳng lặng ngồi bên giường, ngước mắt nhìn tiểu nha đầu đang tất bật trong sân, chợt cảm thấy trách nhiệm lớn lao. Hắn nặng nề thở một hơi, trầm ngâm, dựa theo bản bí kíp võ công, bắt đầu tĩnh tọa.

Lạc Lạc nhanh chóng làm xong cơm, hai người đang ăn, lão khất cái bay vào kiếm ăn. Mai Vô Quá hăng hái tiến đến, thừa dịp lão khất cái sơ hở khi với tay mà đánh lén vào bụng hắn, ai ngờ mình vừa mới ra tay liền bị lão khất cái nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, trên bàn bánh bao cũng không cánh mà bay.

Lão khất cái đứng ở cửa cười hắc hắc, hả hê giơ bánh bao thị uy với Mai Vô Quá.

Từng ngày cứ thế trôi qua, mỗi ngày lão khất cái đều so chiêu với Mai Vô Quá, ban đêm Mai Vô Quá ở cùng Lạc Lạc trong nha môn, ban ngày trở về nhà. Nếu như cuộc sống có thề bình yên như vậy cũng tốt, ít nhất không màng đến danh lợi, nhưng việc đời thường không được như mong muốn. Lão hoàng đế bệnh chết, tân hoàng lên ngôi, tin tức này đối với dân chúng mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ là trong một thời gian ngắn không thể mặc áo sáng màu. Nhưng quan trường lại có những thay đổi không nhỏ, may mắn Từ tri phủ có quan hệ họ hàng với thái tử, thuận lợi thăng quan tiến chức, vô cùng nở mày nở mặt. Trong nha môn mọi người cũng được thơm lây, được khen ngợi không ít, trong này vui mừng nhất phải là Trương bộ đầu. Nương của Trương bộ đầu vốn bị định tội chết, thu sau sẽ mang đi chém, tân hoàng lên ngôi, đại xá thiên hạ, nương hắn bị đổi thành lưu đày ba nghìn dặm, dù rằng phán quyết dạng này khả năng tử vong rất cao, nhưng ít ra còn có hy vọng sống sót.

Cho dù bà ấy giết cha mình, nhưng bà dù sao cũng là nương ruột của mình, là người đã che chở cho mình từ tấm bé. Trong lòng Trương bộ đầu vật lộn cùng mẫu thuẫn, mâu thuẫn lại giãy giụa. Trương bộ đầu cố ý tìm Từ tri phủ, lời nói khẩn thiết bày tỏ tâm tư của bản thân, vì nương mình đấu tranh để được lưu đày tới thành Trấn Nam, một nơi khí hậu khá dễ chịu ở phía nam, so với biên giới phía bắc, nơi đây coi như là thiên cung rồi.

Mặc dù Lạc Lạc không thích phụ nhân thô lỗ này, nhưng không thể không ở trong lòng khen vận may của nàng một tiếng, gặp đúng dịp đại xá thiên hạ khó có được, nếu ở hiện tại, có thể đi mua vé số.

Tới lúc giao ca, Mai Vô Quá và Lý Mặc chia ra kiểm tra phòng giam nam và phòng giam nữ, Lạc Lạc ngồi chán đến chết trong nhà ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe được tiếng của một nam tử: “Lý Mặc, ra ngoài, nhận người.”

Lý Mặc nghe thấy hào hứng từ phòng giam nữ ra ngoài, Lạc Lạc cũng ghé đầu ngó ra ngoài, nhìn cũng không vội vàng, nhất thời tiểu nhân nhi ngây người tại chỗ.

Trương đại tỷ thần sắc lạnh nhạt, thẫn thờ nhìn Lạc Lạc, ngay sau đó dời tầm mắt, hai tay buông thõng bên người, làm cho cái bụng hơi nhô lên càng thêm to. Một thân y phục trắng, một bên búi tóc nghiêng lỏng lẻo, bên trên không cài thêm bất kỳ trâm ngọc nào.

“Đây, trước tiên giam lại.” Lạc Lạc biết người này, là người đứng đầu tạo ban. Lý Mặc ngẩn người, ngay sau đó dẫn Trương đại tỷ vào phòng giam nữ, nữ lao không thể so với nam lao, chỉ có hai gian phòng giam liền kề nhau. Cũng khó trách, ở niên đại này, nữ nhân phạm tội vẫn ít, phạm vào chuyện nhỏ trong tộc liền bị trừng trị, phạm vào chuyện lớn như thông dâm …, trực tiếp dìm lồng heo, đâu cần phải lãng phí tài nguyên một quốc.

“Tống đại ca, Trương đại tỷ phạm vào chuyện gì? Trương bộ đầu biết không?” Lạc Lạc hỏi.

Tống tạo đầu thấy đây là tiểu cô nương hay đi cùng với Từ Kiêu Đình, không dám xem thường, nhìn xung quanh một chút, có lẽ sợ người khác nhìn thấy hắn bình phẩm việc nhà của đồng liêu, nhưng không nhịn được muốn tìm một người để bát quái, vì vậy hạ thấp giọng nói: “Nói là trộm đồ nhà hàng xóm, còn đả thương người ta, có người báo quan, chúng ta vừa nhìn, đây không phải người nhà Trương bộ đầu sao? Đoán nàng nhất định là người nhà Trương bộ đầu, vậy cũng không còn cách nào, đầu tiên cứ mang về rồi nói, cho người hàng xóm kia ngậm miệng.”

Lạc Lạc cắn cắn lên môi, cúi đầu như có điều suy nghĩ, đến lúc ngẩng đầu lên, Tống tạo đầu đã rời đi.

Lạc Lạc đứng tại chỗ, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Trương đại tỷ, nhất định nàng đang có ý đồ gì đó. Nghĩ tới đây, Lạc Lạc cũng theo vào nữ lao.

Trương đại tỷ được sắp xếp ở một trong hai phòng giam phía đông, gần kề với phòng giam nương của Trương bộ đầu, nương của Trương bộ đầu bị người đưa ra ngoài mà Trương bộ đầu vẫn chưa về. Không còn cách nào, cũng là người cùng một chỗ phải quan tâm nhau một chút, Trương bộ đầu muốn lão nương ăn uống tốt một chút, tráng ban cũng không thể không nể mặt. Phòng giam Trương đại tỷ cùng Trương lão nương điều kiệu tốt hơn, hướng mặt trời mọc, vả lại còn rải cỏ khô khắp nơi, còn phòng giam nữ phía tây vừa xa lại vừa ẩm ướt.

Sau khi Lý Mặc khóa cẩn thận Trương đại tỷ mới có thể tới phòng giam phía tây kiểm tra, lúc này Trương đại tỷ tựa vào vách tường ngây ngốc nhìn nóc nhà, không nói một lời. Cái bụng bự to đùng cứ như vậy ngạo nghễ hiện ra trước mặt Lạc Lạc, không hề che đậy. Lạc Lạc nhíu mày, cố ý làm ra chút tiếng vang: “Tại sao ngươi phải vào đây?”

Trương đại tỷ thẫn thờ thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua Lạc Lạc, không lên tiếng, quay đầu sang nhìn phòng giam Trương lão nương kề bên, ánh mắt lạnh lùng.

“Ngươi tính làm cái gì?” Lạc Lạc cảm nhận được địch ý của nàng, không khách khí chút nào hỏi.

Không khí vẫn một mảnh trầm lặng.

“Lạc Lạc, làm sao muội lại đến nơi này, bẩn…” Lý Mặc cầm một chén cơm đi tới, đặt trước của tù Trương đại tỷ, cười ngây ngô nói với Lạc Lạc.

“Muội trò chuyện cùng Trương đại tỷ, Lý Mặc cứ làm việc của mình trước đi.” Lạc Lạc nở ra một nụ cười trong trẻo, làm Lý Mặc xúc động cả người thoải mái, ngốc ngốc làm theo, đi ra ngoài.

“Ăn cơm đi, coi như ngươi không đói, đứa bé trong bụng cũng sẽ đói.” Coi như nàng nên bị cho dìm lồng heo, nhưng cuối cùng nàng vẫn là nương ruột của Tích Yên.

Trương đại tỷ nghe được hai chữ ‘đứa bé’ liền làm động tác khịt mũi, giống như đó là thứ đồ vật khiến người ta ghê tởm. Biểu tình rất nhỏ này không thoát được ánh mắt Lạc Lạc, đồng thời chọc giận nàng. Nữ nhân này không để ý nữ nhi mình, chồng mình, trong lòng nhớ nhung tiểu thúc tử làm ra chuyện đồi phong bài tục, ngay cả tiểu sinh mệnh trong bụng cũng không để ý chút nào, quả thật không có nhân tính, Lạc Lạc hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi tính làm cái gì ta sẽ không xen vào, cũng không muốn quản, nhưng là, nếu chuyện này gây phiền phức cho Mai ca ca, ta nhất định không để cho ngươi yên.”

“Tiểu huynh đệ, không phải ta nói khoác, con ta vô cùng tốt, về sau có chuyện gì, cứ đến tìm hắn!” Giọng nói làm người ta chán ghét của Trương lão nương vang lên, đoán là sau khi được ăn uống no đủ được Lý Mặc dẫn về phòng giam. Lý Mặc đối với bất kỳ ai cũng đều cẩn thận từng chút một, chắc Trương lão nương rất thỏa mãn đối với cách hắn phục vụ, đang vỗ ngực cam kết gì đó.

“Ui! Tiểu tiện nhân cũng có ngày hôm nay, tri phủ đại nhân có phải bắt ngươi dìm lồng heo rồi hả? Ha ha, ta liền nói, rốt cuộc ông trời cũng có mắt!” Trương lão nương thấy Trương đại tỷ ngồi trong phòng giam, đột nhiên xù lông như gà trống, hưng phấn khua tay múa chân, tinh thần phấn chấn, người khác không biết có khi tưởng bà tới nơi này nghỉ hè.

Mắt Trương đại tỷ giống như nước lặng sóng cuối cùng cũng có một tia sức sống, chỉ thấy mũi của nàng trong nháy mắt nở rộng, đôi môi căng thẳng, đây là vẻ mặt của người đang cố gắng khống chế cơn giận dữ. Trương lão nương càng đến gần, lông mày Trương đại tỷ cau chặt hướng xuống, mí mắt nâng cao, con ngươi căng thẳng. Đây là điềm báo muốn gây một trận máu tanh, nói cách khác, Trương đại tỷ muốn giết Trương lão nương. Lạc Lạc liếc mắt nhìn kinh ngạc, thù hận như nào khiến Trương đại tỷ trở nên như vậy? Nhưng nàng không thông cảm với bất kỳ ai, trên thực tế, hai người bọn họ bên tám lạng người nửa cân, đều không đáng thương hại.

Biểu tình Lý Mặc không tốt, giam Trương lão nương vào phòng sau đó rời khỏi lao phòng như núi lửa sắp bộc phát này, trước khi đi không quên lôi kéo Lạc Lạc. Khắc cuối Lạc Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương đại tỷ đã nén xuống lửa giận, đang cười âm hiểm nhìn lão phụ phòng bên đang giương nanh múa vuốt, giống như đang nhìn một con thú sắp bị giết.

“Lạc Lạc, tiểu… tiểu… tiểu cô nương gia… gia, không nên nghe những lời lão… lão bà kia làm ầm ĩ.” Lý Mặc đỏ mặt vừa nói vừa nhìn Lạc Lạc, liếc mắt nhìn lại vội dời đi tầm mắt, một bộ tiểu chính thái thuần khiết thẹn thùng. “Mấy ngày sau, thì tốt rồi, nương của Trương bộ đầu sẽ bị áp đi lưu… lưu đày, đến lúc đó sẽ không ngày…ngày nào cũng làm ầm lên.”

“Lưu đày, vậy là không bị chém đầu?” Lạc Lạc chứng thực.

“Đúng thế, đương kim tân hoàng lên ngôi, đại… đại… đại xá thiên hạ, trừ tham quan bị phán tội chết là không tha, đám người còn lại đều… đều… được tha.” Lý Mặc phấn khích xoa xoa tay nói qua.

Lạc Lạc rũ mi mắt nhìn xuống dưới mặt đất ngẫm nghĩ.

“Lạc Lạc, muội sao thế?” Lý Mặc ân cần hỏi.

“Ha ha, không có gì, muội chỉ suy nghĩ, buổi tối chỉ có một mình Mai ca ca làm nhiệm vụ, phạm nhân trốn thì thế nào? Có người cướp ngục thì làm sao?” Lạc Lạc cười một tiếng lộ ra hai cái răng khểnh.

“Chuyện này muội yên tâm, quan chỗ này không có tội nhân vụ án lớn nào, làm sao chạy được. Còn nữa, buổi tối còn dùng khóa to... to, muốn phá cũng phải tốn… tốn công sức, người trong nha môn mà nghe được những âm thanh này, đến con ruồi muốn bay ra cũng không được.” Trong lời nói Lý Mặc chứa đầy sự ung dung.

“Chía khóa của khóa to để ở chỗ nào?” Lạc Lạc chớp chớp mắt.

Lý Mặc há miệng, cúi thấp đầu khó xử.

“Thôi, Lý Mặc ca ca nếu như huynh cảm thấy khó nói coi như muội chưa từng hỏi. Muội chỉ là hiếu kỳ muốn biết, nghe xong cũng chẳng biết để làm gì, muội cũng không đi cướp ngục.” Lạc Lạc lại nhe ra hai chiếc răng khểnh.

“Ở đây, trong vách tường phía sau giá bách bảo*.” Lý Mặc bị kích thích chiến thắng đạo đức nghề nghiệp, lại gần thì thầm vào tai Lạc Lạc chỗ cất chìa khóa, thuận tiện còn trộm ít hương thiếu nữ thơm ngát làm tinh thần nhộn nhạo.

(Giá bách bảo: giá để đồ quý giá.)

“Vẫn rất bí ẩn, ha ha, Lý Mặc ca ca vẫn chưa về nhà sao, mẹ huynh, khụ khụ, nương ngươi ở nhà đang chờ cơm huynh đó.” Lạc Lạc mới vừa cảm nhận được hơi thở của Lý Mặc bên tai mình, có chút không vui.

Lý Mặc sững sờ, ngay sau đó xấu hổ cười cười, nhanh chóng quay đầu chuẩn bị rời đi, không nghĩ đụng vào một người. Lạc Lạc thấy Trương bộ đầu từ góc tường đi tới, thiếu niên tiểu tử này đã vội vã xoay người lại, muốn nhắc nhở cũng không kịp.

“Tr… Trương bộ đầu!” Lý Mặc lắp bắp, Trương bộ đầu không được bình tĩnh cắt đứt lời hắn, hỏi: “Ở bên trong sao?”

Lý Mặc gật đầu một cái, Trương bộ đầu thản nhiên đi vào giống như đi dạo chợ bán thức ăn, Lý Mặc không dám bám theo, cười cười với Lạc Lạc rồi bỏ đi.

Con ngươi Lạc Lạc chuyển một cái, theo góc tường chạy vào phòng giam nữ, đứng ở cửa lớn nín thở tập trung, bởi vì bên trong ít người nên trống trải, cũng nghe được đứt quãng. Chỉ nghe Trương bộ đầu quát Trương lão nương đang lảm nhảm, sau đó rống giận với Trương đại tỷ: “Ngươi điên rồi sao! Cẩn thận đứa bé trong bụng.”

Trương đại tỷ giống như hừ lạnh một tiếng: “Đứa bé? Ngươi còn muốn đứa bé? Ngươi xứng sao?”

“Tóm lại ngươi thông mình thì thả ta ra, đứa bé không có ngươi cũng đừng hòng sống!” Đột nhiên Trương đại tỷ bật cười, giống như Trương bộ đầu đang nói một chuyện hết sức buồn cười, ngừng cười một chút, từng chữ từng câu nói: “Ta mà chết, cũng sẽ có người biết chuyện của ngươi, muội muội của quản ngục, tiểu cô nương đó ngươi biết chứ? Ha ha, ta không cẩn thận nói cho nàng nghe, chỉ sợ đứa bé không giữ được miệng, nói ra ngoài, thế này làm sao sinh tốt được.”