Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 38: Tình cảm khó kiềm chế




Ngươi nói cái xoa xoa* ấy! Lạc Lạc nghe cũng biết ác phụ này đang dùng độc kế, như vậy Trương bộ đầu có bí mật không thể để cho ai biết, nếu như hắn thực sự tin câu nói vừa rồi của Trương đại tỷ, chẳng phải tự biến bản thân thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Trương bộ đầu rồi hay sao! Lạc Lạc hận tới nghiến răng nghiến lợi nắm chặt thành quả đấm, trong lòng nghĩ quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm*.

(Xoa xoa: XX. Nguyên là OOXX để chỉ chuyện nam nữ. Trong câu này mình đoán là một câu chửi bậy.

Độc nhất phụ nhân tâm: thâm hiểm nhất là lòng dạ đàn bà.)

Quả nhiên Trương bộ đầu không nói tiếng nào, có lẽ đang quan sát biểu tình của Trương đại tỷ, muốn đoán xem lời nàng nói là thật hay giả, qua hồi lâu, đè nén giọng nói: “Ta sẽ nhanh chóng đưa nàng ra ngoài, đứa bé sống, nàng sống.” Nói xong liền rời khỏi.

Lạc Lạc nhẹ mũi chân chạy ra ngoài, sau khi quay trở về phòng, mới phát hiện trong lòng vẫn còn hoảng loạn. Đứng trong phòng, Lạc Lạc lơ đễnh quay đầu lại, phát hiện Trương bộ đầu đã đứng ở ngoài cửa sổ từ bao giờ, đang nhìn mình chằm chằm. Tóc gáy Lạc Lạc dựng đứng lên, vội trấn định miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Trương bộ đầu, người yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Trương lão nương và Trương đại tỷ. Mặc dù họ đều không nói chuyện với ta, nhưng ta đưa đồ ăn, họ vẫn sẽ ăn thôi.” Nói đùa, Trương đại tỷ ngươi có Liêu Âm Thủ, ta có Hộ Đang Quyền, cứ thử so chiêu xem sao.

Trương Bộ đầu nghe vậy cũng cười gượng một cái, nhìn Lạc lạc một chút, có lẽ muốn quan sát nét mặt của nàng để đoán lời thật giả. Kể chuyện cười sao, Lạc Lạc ta là ai, chơi trò đoán biểu cảm với tổ tiên ở chỗ này, ngươi muốn vẻ mặt như nào cũng đều cực kỳ hài lòng. “Vậy làm phiền rồi.” Trương bộ đầu nói xong liền rời đi vội.

Lạc Lạc khẽ thở ra một hơi, cả người mềm nhũn giống như không xương, ngây người đặt mông xuống ghế. Rốt cuộc Trương đại tỷ có mục đích gì? Trong lao tù này có thứ gì khiến nàng chú ý sao? Cố ý làm hại chính mình để khiến Trương bộ đầu tức giận? Ở nhà tự mình đấm bụng có khi còn hiệu quả hơn. Tức giận Trương lão nương? Muốn giết Trương lão nương! Ánh mắt đó, chính là ánh mắt cực kì căm hận! Nghĩ tới đây Lạc Lạc hít một hơi lạnh, nếu như trong nhà lao xảy ra chuyện, Mai ca ca của mình khó mà thoát tội, nói không chừng còn bị bắt tội vì quản giam không có năng lực! 

Không được, nhất định không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Lạc Lạc đứng vọt lên, lúc này mới phát hiện chân mình đang run rẩy, rõ ràng là vừa bị dọa sợ. Trương bộ đầu không giống Từ Kiêu Đình có chút tùy ý thân mật mà làm bậy, không giống Lý Thừa Khoan trẻ con ngây thơ ương ngạnh phách lối, hắn âm hiểm xảo trá. Lạc Lạc nhìn bức tường phía sau giá bách bảo, mím chặt miệng nhỏ. 

Tiếng Mai Vô Quá truyền đến, Lạc Lạc giống như tìm được bến cảng để tránh gió xông ra ngoài, nàng muốn nhào vào ngực hắn, tạm quên đi ánh mắt âm lãnh làm người ta sợ hãi của Trương bộ đầu. “Mai ca ca” của Lạc Lạc chợt sững lại, bởi vì sau lưng Mai Vô Quá còn đi theo một người râu quai nón mặc tù phục. 

“Có việc gì gấp sao?” Mai Vô Quá ngăn tên râu quai nón lại phía sau, hỏi.

“Không vội.” Lạc Lạc có rất nhiều điều muốn nói, chẳng biết vì sao, lại chỉ nói câu này.

“Cứ về phòng trước, chờ huynh làm xong việc sẽ nói chuyện.” Mai Vô Quá phẩy tay một cái, ý bảo Lạc Lạc l*eq'w'y>Đ<ô,,n nhanh vào phòng.

Lạc Lạc gật đầu rồi nhanh chóng quay về phòng, nàng ghét nhất là râu quai nón, cảm giác thật dơ bẩn.

Lạc Lạc chờ Mai Vô Quá đi khỏi, ghé đầu nhìn, thấy tên râu quai nón sau lưng Mai Vô Quá quay đầu nhìn về phía mình, trong đôi mắt tràn đầy ý đồ không tốt, Lạc Lạc giật thót mình.

Mai Vô Quá chờ ở sau đại đường, mới giao Sa Hổ cho người bên tạo ban, báo sẽ nhanh chóng giao trả lại, nên cùng Tống tạo đầu nói chuyện phiếm, sau đó tiện thể áp giải Sa Hổ về.

“Tiểu huynh đệ, không nghĩ tới Nhất Hào Diêm Vương trong thành Nguyên Bắc cũng bị người quy phục, thực sự có tài! Ta có thể ăn không ít chút thua thiệt của tên khốn khiếp đấy, xem như ngươi cho ca ca ta xả cục tức trong lòng!" Tống tạo đầu là người nóng tính, nói chuyện cũng thẳng thắn dứt khoát.

“Diêm vương còn cần tiểu quỷ ta đây đối phó, Tống đại ca người là Nhị Lang Thần trên trời, tất nhiên không dễ dàng bắt được tên vô lại này.” Mai Vô Quá %l.e^quwy'd4o>n vỗ vai Tống tạo đầu, tùy ý nói.

“Tiểu tử ngươi, cơ thể tốt như vậy, hay là, đến tạo ban chỗ ta đi, đừng ở bên trong cái nơi lao ngục âm u đầy tử khí kia nữa, không hay ho chút nào, đến con kiến cũng bị xích chân.” Tống tạo đầu hăng hái khua cái cuốc đào góc tường.

“Tạo ban các người uy phong, người muốn vào đâu đến lượt ta!" Hai người đang đùa cợt, một nha dịch đã dẫn Sa Hổ đi ra.

Bởi vì tường phía sau công đường và Mai Vô Quá bị ngăn cách bởi tường xây làm bình phong cổng, Sa Hổ không hay biết Mai Vô Quá vẫn còn ở nơi này, tưởng hắn đã quay về phòng giam chờ rồi, vì vậy không chút kiêng dè nói: “Hừ, thượng đường hôm nay cũng sẽ không có cớ bắt ta, nếu ngày mai không tìm được nhân chứng, phải thả lão tử về nhà.”

“Đúng vậy đúng vậy, Cát đại gia là người hiền sẽ được trời phù hộ, vừa xong trên công đường ta đánh hai gậy không hề dùng sức, sau này vẫn còn cần chăm sóc hai huynh đệ chúng ta nhiều hơn.” Một nha dịch nói.

“Hừ, yên tâm, ta có ân báo ân có thù báo thù, tên họ Mai dám chỉnh đốn ta, ta không cưỡng bức muội muội hắn đến chết ta sẽ không mang họ Sa!” Sa Hổ nóng giận nghĩ mà tức, mặc dù đã đè ép giọng nói, nhưng có thể nghe ra vẻ quyết tâm.

Mai Vô Quá nghe không sót một chữ, ánh mắt bỗng lạnh lẽo nghiến chặt hai hàm răng, nụ cười trên mặt cũng biến thành âm u quỷ dị, ngón tay chống cằm mạnh mẽ nắm chặt lại, chặt đến nỗi khớp xương kêu to răng rắc.

Tống tạo đầu liếc Mai Vô Quá, nhìn ra d'''đ){l}:;q?d.co>mpa< sau bức tường xây làm bình phong ở cổng thấy Sa Hổ đi ra, há miệng muốn nói gì, lại bị Mai Vô Quá cắt ngang: “Tống tạo đầu, ta về đây.” 

Tống tạo đầu vỗ vỗ vai Mai Vô Quá, ý bảo hắn đừng để ý. Mai Vô Quá cười cười, xoay người nhìn về phía Sa Hổ. Sa Hổ không nghĩ tới hắn ở chỗ này, bước chân hơi chậm lại, đang suy nghĩ lời mình mới nói vừa xong có bị hắn nghe thấy không. Sau khi trấn định lại, ngược lại có thêm tinh thần, coi như nghe thấy thì sao? Cũng chỉ thêm một đêm, mai sẽ được ra ngoài. Nghĩ tới đây ưỡn thẳng lưng, đón nhận nụ cười của Mai Vô Quá nhưng ánh mắt lại như ngọn lửa nơi địa ngục tăm tối. 

“Đi thôi.” Mai Vô Quá quay đầu lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, đổi lại là khuôn mặt đủ để khiến người sợ đến phát run.

Có lẽ trên công đường bị gậy đánh không tự chủ được phóng uế ra ngoài, còn phòng giam Sa Hổ thì bị mấy người tội tù ở cùng làm cho một bãi đầy đất chưa kịp dọn dẹp, tanh hôi không chịu nổi. Mai Vô Quá nhíu mày nhìn lướt qua Sa Hổ, cười cười nói: “Thế nào, để ta đổi buồng khác cho Sa đại gia nhé.”

Sa Hổ vừa xong còn có chút đề phòng, nghe giọng Mai Vô Quá chân thành, chỉ có thể là hắn sợ mình sau khi ra tù sẽ quay lại trả thù, cho nên tạm thời mới ôm chân phật lấy lòng, vì vậy hách dịch nói: “Ngươi cứ theo đó mà làm thôi.”

Mai Vô Quá cười cười, dẫn Sa Hổ tới phòng giam bên kia, cách một khoảng với các phòng giam khác, mà các phòng giam trái phải cũng không có những tù nhân khác. 

Bước chân Mai Vô Quá nặng nề trở về phòng, tiểu nha đầu đã đun nóng nước tắm, bàn tay nhỏ bé linh hoạt cởi áo ngoài của mình, cởi ra dải lụa. Mai Vô Quá cảm thấy một ngày cực khổ đều xứng đáng, ngồi trong thùng tắm, nghe tiểu nhân nhi bên ngoài tất bật trải chăn nệm xếp y phục, Mai Vô Quá không nhúc nhích, chỉ sợ phá hỏng bức tranh yên tĩnh tốt đẹp này.

Nàng tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến nỗi mình lê=qu**y(đ+ô-n không dám hủy hoại, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào chà đạp nàng. Mai Vô Quá xuyên qua đám hơi nước hư ảo bốc lên trong thùng tắm nhìn về phía trước, tưởng tượng tiểu nha đầu mặc bộ y phục mới đeo trang sức cùng dáng vẻ vô tư lự, khóe miệng nâng lên. Mai Vô Quá nhìn vách tường phía sau giá bách bảo, hạ quyết định.

Bên ngoài Lạc Lạc cũng nặng trĩu tâm sự, hai người cùng yên lặng làm chuyện của riêng mình, trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng. Tuyệt đối không thể khiến Mai ca ca xảy ra chuyện, Lạc Lạc dừng công việc trong tay lại, liếc nhìn vách tường phía sau giá bách bảo, mới vừa thử kiểm tra qua, nơi để chìa khóa ở mặt tường phía sau có một khối gạch nổi lên. 

Sau khi tắm hai người ôm nhau nằm trên giường, mặc dù Mai Vô Quá đã ra quyết định, nhưng cuối cùng do quá đột ngột, rất nhiều chi tiết còn chưa nghĩ ra, kết quả sau đó cũng không có cách nào dự liệu. Có lẽ, sự tình khó có thể khống chế, liệu rằng mình và tiểu nha đầu cứ cách xa nhau như trời với đất mãi sao? Nghĩ tới đây Mai Vô Quá chợt thấy đau lòng vô cùng, cảm giác này rất mãnh liệt, so với cảm giác rời núi bị người đời ruồng bỏ trong đêm lẻ loi còn đau lòng hơn.

“Lạc Lạc, muội từng nói, muốn làm nương tử của Mai ca ca.” Mai Vô Quá ôm chặt Lạc Lạc, hắn hiểu, đây chính là yêu, đây đích thực là yêu, đúng vậy. Từ nhỏ đến lớn, bản thân không có tình thương của nương, không có tình thương của cha, thậm chí ngay cả người giống bằng hữu cũng không có, nhưng mà, bây giờ lại có được tình yêu. Hắn nghĩ, hắn thực hạnh phúc quá rồi. 

“Đúng vậy, muội muốn làm nương tử của Mai ca ca.” Lạc Lạc cũng mang tâm sự nặng nề, nếu như mình không có cách nào ngăn nổi Trương đại tỷ, Mai ca ca sẽ phải chịu xử phạt như nào đây? Nàng vốn định nói vụ này cho Mai Vô Quá, nhưng nghĩ lại, nếu như Mai Vô Quá biết chuyện Trương đại tỷ lại không ngăn cản được, có thể bị trách phạt nặng hơn không? Cho nên, nếu dưới tình huống không hề hay biết việc gì, sẽ dễ đối phó hơn. Huống hồ dđ..leq-u?yd<o>n.com mình vẫn chưa xác định được mục đích thực sự cùng ý muốn, cách làm của Trương đại tỷ. 

“Tại sao, lại muốn làm nương tử của huynh?” Mai Vô Quá khẩn trương hỏi.

“Bởi vì, muội thích cùng Mai ca ca ăn cơm.” Lạc Lạc rối rắm nửa buổi, cân nhắc từng từ nhiều lần, thầm nghĩ nếu như mình trả lời là bởi vì ‘huynh lớn lên vô cùng đẹp trai, muốn sinh con cho huynh’, có tổn hại đến hình tượng thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần, khiến Mai Vô Quá hoài nghi độ tuổi thực sự của mình, cho nên tiếp tục sử dụng câu trả lời lúc trước để trả lời.

“A, muội vẫn còn nhỏ, chờ muội trưởng thành có lẽ muốn ăn cơm chung với người khác.” Giọng nói Mai Vô Quá có chút cô đơn, có chút đau buồn.

“Muội không nhỏ, cái gì muội cũng hiểu hết.” Lạc Lạc nóng nảy, tự nhủ lúc nãy khéo quá hóa vụng, lúc này xem ra phải moi tim Minh Chí* rồi. “Muội thích Mai ca ca, muội, muốn giống như Mã đại tỷ vậy. Muội, muội muốn sinh con cho huynh.”
(Moi tim Minh Chí: đoán có thể nghĩa là nói huỵch toẹt )

Lạc Lạc nói xong cũng không kiên trì nổi nữa, đâm đầu vào ngực Mai Vô Quá, ngũ quan lúng túng tập trung vào một chỗ, bàn tay bé nhỏ giống như móng chim nắm vào, thán phục bản thân có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy, nhất thời không tự kiềm chế được.

Mai Vô Quá nghe những lời này thân thể cứng đờ, cảm thấy đầu óc trống rỗng không nghĩ được điều gì, chỉ còn câu nói ‘muốn sinh con cho huynh’ quanh quẩn bên tai, trêu chọc tại trong lòng. Mai Vô Quá chưa từng trải qua cảm giác có gia đình, cho đến khi tiểu nha đầu xuất hiện, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh, căn nhà lưng chạm núi kề biển xuân về hoa nở chỉ thuộc về hai người, bản thân đang một tay ôm đứa bé một tay ôm tiểu nha đầu, cùng nhau ngồi trong sân phơi nắng. 

Đột nhiên Mai Vô Quá nhận ra Lạc Lạc hiểu chuyện chứ không như bản thân suy đoán, ít nhất, yêu hay không yêu nàng vẫn có thể phân rõ. Như thế, vậy hắn cũng như thế với bản thân, đã không thể rời bỏ đối phương. Nghĩ tới đây, trong lòng Mai Vô Quá trở nên ấm áp, không kìm lòng được đưa môi lên trên đỉnh đầu Lạc Lạc, nhẹ nhàng hôn xuống.

Lúc này Lạc Lạc tâm tình kích động thoáng l3^q>w<yd0.on bình phục, từ từ ngẩng đầu lên, hơi xấu hổ mang theo chút chờ mong nhìn về gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc.

Hô hấp Mai Vô Quá càng lúc càng dồn dập, ánh mắt nhìn Lạc Lạc càng ngày càng trìu mến, cuối cùng, môi hắn nhẹ nhàng chạm vào cái trán trơn nhẵn của Lạc Lạc. Thân thể Lạc Lạc run khẽ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước của Mai Vô Quá.

Mai Vô Quá không muốn suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cố gắng hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này, thời khắc tốt đẹp chỉ có hai người. Môi của Mai Vô Quá một đường đi xuống, lướt qua cái trán trơn nhẵn, lướt qua hàng mi khẽ động, lướt qua sống mũi nhỏ xinh, lướt đến phía trên cánh môi đáng yêu khép hờ mới dùng lại. 

“Lạc Lạc, nếu như, nếu như…”