Bổ Thiên Ký

Chương 219: Yêu tu phạm pháp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tông chủ trầm ngâm một lát rồi nói: “Mỗi một đệ từ bằng lòng đi sẽ được cho một vạn linh thạch hạ phẩm, mặt khác, mở ra tầng một của của Tàng Bảo Các, để cho đệ tử nhận nhiệm vụ tùy ý chọn pháp bảo, ai đến trước thì chọn trước.”

Một vạn linh thạch hạ phẩm...

Bảng giá này đúng là không thấp.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh cũng hiểu được, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí. Linh thạch cho càng nhiều thì càng chứng minh nhiệm vụ càng khó. Cô chỉ muốn kiếm muốn chút linh thạch để luyện đan mà thôi, không đáng để liều mạng.

Cô đang muốn từ chối khéo thì Lỗ đại trưởng lão lại nói: “Lần này cho nhiều3linh thạch và pháp bảo như vậy cũng vì nghe đâu nước Đại Sở chẳng những có yêu thú tàn sát bừa bãi, mà ngay cả yêu tu cũng có dính líu trong đó. Một số còn là yêu tu Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực sánh với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, cho nên tông môn tam cấp mới cầu viện tông môn nhị cấp chúng ta. Lần này, chúng ta có tu sĩ Lục Kỳ Hoằng vừa mới thăng cấp Kết Đan dẫn đội, còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ và hậu kỳ. Vinh Trận Pháp Sư mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ thôi nhỉ? Không muốn đi cũng chẳng sao.”

Yêu tu vốn là hậu duệ của đại0yêu thượng cổ, sinh ra đã có hình người, không cần giống như yêu thú, sau khi Trúc Cơ mới có thể làm người. Yêu tu tu luyện cũng không giống với tu sĩ bình thường, hơn nữa từ nhỏ thân xác của họ đã vô cùng mãnh mẽ, ngay cả ma tu luyện thể cũng chưa chắc có thể đánh thắng được yêu tu đồng cấp bậc.

Bạo loạn yêu thú của nước Đại Sở có yêu tu tham dự vào, tình huống lập tức đảo ngược hoàn toàn.

Các đại trưởng lão của Thanh Vân Tông cũng có phần lo lắng vì chuyện này, tụm năm tụm ba mà bàn tán, đang thảo luận xem có nên phái một tu sĩ Nguyên Anh ra trấn thủ5hay không, có thể sẽ làm đám yêu tu bụng dạ khó lường này biết sợ một chút.

Vinh Tuệ Khanh vừa nghe được hai chữ “yêu tu” là lập tức dựng lỗ tai lên nghe, lời chối từ đến trên miệng lại nuốt xuống.

Ở nước Đại Sở có phố Hồ Lô, mà ở phố Hồ Lô có bạn bè mà cô quan tâm.

Trước mắt Vinh Tuệ Khanh hiện lên một màn sáng đỏ, trong đầu cô hiện ra những đoạn tình tiết ngắn mà đại cương cho cô xem.

Ánh lửa ngập trời ấy, giết chóc khắp nơi, máu tươi chảy tràn trên đất, yêu tu kêu khóc, còn có Mão Tam Lang ngừng thở trong ngực cô...

“... Xin hỏi Tông chủ, không phải các yêu tu4đã ký kết hiệp nghị đồng minh với tu sĩ Nhân giới hay sao? Nếu có yêu tu phạm pháp tàn sát bừa bãi thì hẳn là nên báo cáo cho các tu sĩ cao giai của yêu tu, để cho bọn họ tự mình xử lý chứ? Vả lại ở Nhân giới, yêu tu chỉ có ba điểm định cư, lấy đâu ra nhiều yêu tu phạm pháp như vậy, còn phải cần các tông môn nhị cấp đến tham gia hành động săn yêu của nước Đại Sở?” Vinh Tuệ Khanh không kìm được mà hỏi ra.

Tông chủ Thanh Vân Tông có hơi ngoài ý muốn. Không ngờ Vinh Tuệ Khanh tuổi còn trẻ nhưng lại biết được không ít chuyện về yêu tu.

Thông9thường thì đối với yêu tu, tu sĩ vẫn luôn là nghe tiếng chứ không thấy bao giờ.

Mà Vinh Tuệ Khanh ngay cả ba điểm định cư của yêu tu cũng biết được.

Trong lúc giật mình, Tông chủ nhớ đến con trai Phác Cung Doanh của mình đã từng nói cho ông ta nghe, năm đó Vinh Tuệ Khanh đã từng được yêu tu phố Hồ Lô che chở...

“Chuyện này nói thì dễ, thế nhưng làm lại có không ít khó khăn phức tạp. Đầu tiên, người thường hay truy nã kẻ ác trong yêu tu là Vương nữ Đồ Sơn đã đột nhiên mất tích hơn một năm trước, tu sĩ Nhân giới chúng ta không liên lạc được ngài ấy, mới để cho đám yêu tu phạm pháp này càng ngày càng ngông cuồng. Thứ hai, tu sĩ Nhân giới chúng ta không cách nào đi vào nơi định cư của yêu tu, con đường liên lạc với họ cũng lúc có lúc không. Nước Đại Sở gửi tin tức đến, có vài yêu tu thậm chí hợp thành liên minh, tổ chức các yêu thú lại, đi qua nơi nào nơi ấy ngọn cỏ cũng không còn. Nhiều nơi ở nước Đại Sở bị chúng nó sát hại đến mười phần chết chín, thật sự là vô cùng thê thảm.” Tông chủ Thanh Vân Tông thở dài, chắp tay sau lưng, bước đến cửa đại sảnh, nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh bỗng chốc tái nhợt không còn màu máu, dự cảm chẳng lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.

“Tông chủ, ta đi. Ta muốn tham gia tiểu đội săn yêu mà Thanh Vân Tông phái đi lần này.” Vinh Tuệ Khanh cắn răng. Nếu như chuyện này thực sự sẽ liên lụy đến các yêu tu phố Hồ Lô, cô muốn sớm báo trước cho họ, đồng thời phải giúp họ kiểm tra trận pháp phố Hồ Lô lại một lần nữa, ngay cả bên trong phố Hồ Lô cũng phải bố trí lại một chút.

Tông chủ Thanh Vân Tông hơi kinh ngạc, quay đầu lại nói: “Thực ra ngươi không cần đi. Nhiệm vụ lần này tương đối nguy hiểm, ngươi còn là một trong ba Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông chúng ta. Nếu như ngươi có sơ suất gì, vậy chẳng phải là thiệt hại lớn cho Thanh Vân Tông chúng ta sao?”

Vinh Tuệ Khanh lấy lại bình tĩnh: “Ta đã chữa trị xong trận pháp của Thanh Vân Tông rồi. Hai vị Trận Pháp Sư chỉ cần có thể duy trì trận pháp vận hành bình thường là được. Vả lại ta cũng là tu sĩ, ngày nào cũng trốn trong động phủ tu hành, tu vi rất khó tăng lên. Ta muốn đi xem thử.”

Lỗ đại trưởng lão vội vàng vỗ tay nói: “Nói rất hay! Vinh Trận Pháp Sư đã có chí nguyện vĩ đại như vậy, Tông chủ ngài cũng đừng ngăn cản người ta lòng hướng về đạo nữa. Đến đây, ta sẽ cho ngươi một vạn linh thạch hạ phẩm, coi như là chút lòng thành. Mong rằng Vinh Trận Pháp Sư có thể bình an trở về, tiếp tục ra sức cho Thanh Vân Tông chúng ta!”

Các đại trưởng lão ở đây đều là phú hào, nghe vậy cũng rộng rãi mở hầu bao, tặng cho Vinh Tuệ Khanh một khoản “lộ phí”.

Chờ Vinh Tuệ Khanh rời khỏi đại sảnh chính điện Thanh Vân Tông, quay về động phủ của mình, trong túi càn khôn của cô đã có thêm gần mười vạn linh thạch hạ phẩm.

“Vậy cũng không tệ. Ta tranh thủ luyện chút đan dược cho Thần thúc. Ngoài ra còn chuẩn bị một ít đan dược, tiếp đó là có thể cùng xuất phát theo đệ tử của Thanh Vân Tông.” Vinh Tuệ Khanh dự tính xong, lại đi đến Tàng Bảo Các nhận vài món pháp bảo có thể chạy trốn cấp tốc, sau đó lập tức đi đến phòng luyện đan.

Đệ tử canh giữ phòng luyện đan biết Vinh Tuệ Khanh là Trận Pháp Sư, chắc chắn có không ít linh thạch, nhưng nhìn thấy cô vừa ra tay là hơn một vạn linh thạch thì cũng không khỏi sững sờ, sau đó mới nhận lấy.

“Mua bốn canh giờ luyện đan, còn lại đổi dược thảo cho ta, đây là danh sách dược thảo mà ta cần.” Vinh Tuệ Khanh đưa cho đệ tử trông giữ phòng luyện đan một tờ danh sách.

Đệ tử kia nhìn qua đều là dược thảo thông thường, hẳn là cũng chỉ luyện đan dược sơ cấp, bèn cười thu linh thạch, chuẩn bị phòng và địa hỏa cho Vinh Tuệ Khanh, sau đó xách đến cho cô một túi dược thảo.

“Vinh Trận Pháp Sư thong thả luyện đan đi ạ.”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu, chờ sau khi người nọ đi khỏi thì lấy ra tám cây trận kỳ, cắm xuống tám phương vị trong phòng luyện đan, bố trí thêm một trận pháp nữa.

Thực ra trong phòng luyện đan cũng có trận pháp, là để phòng ngừa người ngoài rình trộm.

Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh lo lắng, cảm thấy mình vẫn nên bố trí một cái khác mới thoả đáng.

Trận kỳ lấp loáng ánh sáng trắng một hồi, sau đó biến mất.

Trận pháp che giấu bắt đầu có hiệu lực.

Trong một gian phòng phía xa xa, một người đột nhiên che mắt, hét thảm thiết rồi lăn lộn xuống mặt đất.

Buông tay ra, hai mắt của y đóng chặt, có máu chảy ra từ bên trong.

Người này run lẩy bẩy lấy ra từ trong ngực một lọ đan dược, ném hết một nửa vào miệng mà nuốt, phân nửa còn lại thì thoa lên mắt.

Qua một hồi lâu, cơn đau mới thoáng giảm bớt, thế nhưng khi mở mắt ra, hai mắt của y chỉ có thể thấy mờ mờ ảo ảo, nhìn cái gì cũng mơ hồ.

“... Là đứa khốn nạn nào ác độc như vậy! Lại còn bày trận pháp trong phòng luyện đan! Lại còn dùng bí thuật làm bị thương người ta! Lão tử không đội trời chung với ngươi!” Người nọ nghiến răng nghiến lợi mắng, quay ra ngoài cửa hô lên một tiếng: “Đi ra ngoài điều tra xem thử, là ai đang luyện đan trong phòng chữ Giáp?!”

Người này là Luyện Đan Sư của Thanh Vân Tông, ngày thường quản lý phòng luyện đan, thích nhất là ở động phủ của mình rình trộm xem bí thuật luyện đan của người khác, học lén được không ít thứ, bản lĩnh càng ngày càng cao, cũng định sang năm đi tham gia cuộc thi đấu bình xét cấp bậc Luyện Đan Sư của Ngũ Châu Đại Lục.

Thế nhưng bị trận pháp không biết tên kia tấn công, mắt của y đã bị tổn thương rất lớn.

Việc cấp bách là phải tranh thủ thời gian luyện vài lò đan dược trị vết thương ở mắt.

“Chờ ta biết ngươi là ai, ngươi nhất định phải chết!” Người nọ hung tợn thề trong lòng, mò mẫm đứng lên, cầm lấy một cây gậy gỗ trong góc tường, gõ gõ dò đường mà đi ra ngoài cửa.

“Thưa sư phụ, là Vinh Trận Pháp Sư thuê phòng luyện đan chữ Giáp.” Đồ đệ của y đã nhanh chóng điều tra ra tin tức. Bọn họ vốn quản lý phòng luyện đan, muốn điều tra thông tin đăng ký một chút là dễ như trở bàn tay.

Nghe thấy là Vinh Tuệ Khanh, người chống gậy gỗ nọ suýt nữa ngã xuống đất.

“... Ả đàn bà đê tiện này, chọc không nổi mà tránh cũng không xong. Cứ chờ xem!”

Vinh Tuệ Khanh cũng không biết có người thực sự đang rình coi phòng luyện đan. Cô chỉ là bị gài bẫy nhiều lần rồi, cho nên tự mình bảo vệ theo bản năng mà thôi. Cô thiết lập trận pháp che giấu này sẽ phản xạ linh lực, phàm là tu sĩ dùng linh lực liếc nhìn phòng luyện đan của cô đều sẽ bị linh lực của chính bản thân công kích lại, hơn nữa sẽ công kích thẳng vào hai mắt. Chẳng phải là người thích rình trộm hay sao? Không có mắt, cho ngươi chỉ có thể dùng “tâm nhãn” nhìn thế giới, đó chẳng phải là giúp vui cho người hay sao?

Sau bốn canh giờ, Vinh Tuệ Khanh đi ra khỏi phòng luyện đan, gương mặt đầy vẻ hài lòng.

Có lẽ là cuối cùng cô cũng Trúc Cơ rồi, cho nên lần này cô mở lò luyện đan lại có xác suất thành đan đến tám phần mười, trong đó có một nửa là đan dược thất phẩm!

Cô nhớ Luyện Đan Sư tứ phẩm của Long Hổ Môn là Chu Hào Thiện từng nói với cô, đan dược thất phẩm chỉ có thần điện Quang Minh mới lấy ra được!

Vui mừng khấp khởi trở lại động phủ của mình, Vinh Tuệ Khanh vội vàng giao Tụ Linh Đan thất phẩm mình luyện ra được cho Khẳng Khẳng, dặn dò nó: “Ngươi canh chừng bên cạnh Thần thúc, nhớ kĩ mỗi bảy ngày thì cho thúc ấy uống một viên Tụ Linh Đan này, đồng thời chú ý xoa bóp cánh tay và chân cho thúc ấy.”

Khẳng Khẳng gật đầu, nhận lấy đan dược, hỏi cô: “Cô không dẫn Xích Báo và Lang Thất đi cùng sao? Hai chúng nó đều là yêu thú Trúc Cơ, có thể giúp sức được.”

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Ta tự có cách bảo vệ mình mà. Chúng nó phải ở lại động phủ, cùng chăm sóc Thần thúc với ngươi. Lúc ta không có mặt, ai kêu cũng không được ra mở cửa, không được để cho bất cứ ai tiến vào, có biết không?”