Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 52




Nếu không phải bảo vệ vọt vào, Kha Thiếu Úc thực tin tưởng Ân Thứ sẽ trình diễn một màn H trước mặt mình. Làm những chuyện như vậy với Tề Dịch cũng là điều anh muốn làm. Hai người không coi ai ra gì mà thân thiết, làm cả người anh đều sung huyết. Nếu không phải bảo vệ đúng lúc xuất hiện, nói không chừng anh sẽ mất mặt trước mặt mọi người.

Tề Dịch như vậy anh chưa từng thấy qua, ngượng ngùng mà nhiệt tình, gợi cảm mà quỷ mị, hệt như một bé mèo con mềm nũng dán vào lòng người ta, ngẫu nhiên bị đau đớn thì còn vươn vuốt không nặng không nhẹ cào một chút.

Kia hệt như cào lên trái tim Kha Thiếu Úc, ngứa ngáy khó chịu, hận không thể xông lên đoạt lấy.

Hoàn hảo bảo vệ đúng lúc chạy tới, đánh vỡ cục diện xấu hổ này. Ân Thứ buông Tề Dịch ra, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm quăng cho Kha Thiếu Úc, dẫn theo người của mình nghênh ngang bỏ đi.

Kha Thiếu Úc nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt lóe ra tia sáng…

Ân Thứ chở Tề Dịch, một người lao đi nhanh như chớp.

Xe dừng lại trước tiểu khu, Tề Dịch định xuống xe thì phát hiện cửa đã bị khóa.

Ân Thứ tắt đèn xe, bên trong lập tức chìm vào một mảnh tối đen. Xuyên thấu qua ánh sáng từ đèn đường, Tề Dịch miễn cưỡng nhìn thấy đường nét chứ không nhìn rõ vẻ mặt anh. Nhưng theo quỷ khí biến hóa thì có thể cảm giác được tâm tình anh lúc này cực kém.

“Ân Thứ.” Tề Dịch chủ động phá vỡ trầm mặc, giải thích: “Tôi cùng Kha Thiếu Úc không có gì cả.”

“Hôm nay sinh nhật cậu ta?” Ân Thứ hỏi.

“Ừ.” Tề Dịch đoán hẳn là anh nhìn thấy bánh gato ngoài phòng khách, quả nhiên câu tiếp theo là: “Em tự tay làm bánh ngọt cho cậu ta?”

Tề Dịch châm chước một chút, trả lời: “Thực xin lỗi, về sau sẽ không.”

“Cậu ta thích em.” Giọng điệu Ân Thứ không tốt.”

“Tôi có anh rồi.”

Bốn chữ đơn giản thoáng chốc dập tắt lửa giận của Ân Thứ.

Tề Dịch nghiêng người, đưa tay ôm lấy eo Ân Thứ, dán mặt lên ngực anh, lại nói: “Tôi chỉ muốn anh thôi.”

Ân Thứ trong lòng nóng cháy, đây là lần đầu tiên Tề Dịch bộc lộ rõ ràng như vậy. Cơn giận ban nãy đã tan thành mây khói, chỉ còn lại vui sướng tràn đầy.

Ân Thứ xoay người áp Tề Dịch lên ghế ngồi, không cho phép cự tuyệt chiếm lấy hô hấp cậu.

Hai người trong không gian chật hẹp ôm hôn giao triền, tiếng thở dốc cùng âm thanh quần áo ma xát như có như không vang lên trong không gian u ám.

“Đừng, đừng ở đây.” Tề Dịch lên tiếng ngăn cản Ân Thứ tiếp tục xâm nhập.

“Đây là trừng phạt, em không thể cự tuyệt.” Ân Thứ nâng chân Tề Dịch lên, gặm cắn tai cậu.

“Nơi này không có…”

“Yên tâm, có.” Ân Thứ không biết từ đâu lôi ra một cái áo mưa.

Tề Dịch vô ngôn chống đỡ, thật sự là nơi nơi đều chuẩn bị áo mưa. Giãy dụa một lát, Tề Dịch cuối cùng vẫn từ bỏ chống cự, mặc Ân Thứ làm loạn…

Lúc này chỉ mới hơn chín giờ, dừng xe ở đây vẫn còn người qua lại, Ân Thứ không dám làm quá mức, một lúc sau thì đỡ Tề Dịch bước chân mềm nhũn cấp tốc về nhà, tiếp tục trầm luân.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, hai thân thể chặt chẽ giao triền.

Ân Thứ vùi dục vọng của mình vào thật sâu trong cơ thể Tề Dịch, khàn khàn nói: “Về sau không được lui tới với Kha Thiếu Úc nữa.”

“Ưm, ừm.” Tề Dịch nắm chặt gối đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

“Em là của tôi, chỉ có tôi có thể làm vậy với em.” Tiếng va chạm liên tục vang lên, một lần so với một lần lại càng kịch liệt hơn.

“Ân Thứ, đủ rồi… tôi chịu không được…”

“Còn chưa đủ, chưa đủ.”

“A, anh…”

Đêm đó, Tề Dịch bị gây sức ép tới tận cùng, cuối cùng hoàn toàn vô thức tùy ý để Ân Thứ đùa nghịch.

Sáng hôm sau, Tề Dịch lại phát sốt. Không cần nghĩ cũng biết, vài lần tình cảm quá mãnh liệt, Ân Thứ đã quên đeo bao. Cứ việc sau đó đã rửa sạch nhưng quỷ khí vẫn ảnh hưởng tới cậu.

Ân Thứ ngồi ở bên giường, buồn bã không lên tiếng.

Tiề Dịch vừa uống cháo vừa đánh giá anh, hỏi: “Hết giận chưa?”

“Thực xin lỗi.” Ân Thứ nghiêm túc nhận sai.

“Ân Thứ.” Tề Dịch đặt chén xuống, nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Nếu tôi đã đáp ứng ở cùng một chỗ với anh thì sẽ không thích người khác. Anh yên tâm, về sau tôi sẽ bảo trì khoảng cách với Kha Thiếu Úc. Tôi là người yêu của anh, đến chết vẫn vậy.”

Nghe tới từ ‘chết’, mi tâm Ân Thứ nảy lên, đưa tay ôm lấy Tề Dịch, lại nói một tiếng: “Thực xin lỗi.”

Tề Dịch nhắm mắt lại, cảm thụ nhịp tim cùng độ ấm của đối phương. Nên xin lỗi là cậu, cậu tự biết sinh mệnh mình ngắn ngủi nhưng vẫn tham luyến đoạn tình cảm này, để người này càng lúc càng lún sâu. Cậu thích Ân Thứ, cho dù vẫn kém so với tình yêu của anh. Cậu hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, có được hết thảy tốt đẹp trên đời, cũng phung phí tình cảm của người ta dành cho cậu.

Cuộc đời quá may mắn làm mọi chuyện trôi chảy, thế nên đối với bất cứ thứ gì cậu vẫn luôn ôm ba phần lạnh nhạt, nó giúp cậu không có vướng bận, một khi mất đi, bản thân chắc chắn sẽ thống khổ.

Phương diện này, người Tề gia vẫn thực ích kỷ, tình nguyện để người còn sống kẻ loi thừa nhận còn hơn đánh vỡ phút an bình cuối cùng. Cho nên bọn họ luôn bao dung với người bên cạnh, nguyện ý chia sẻ hết thảy của mình, duy chỉ có tình cảm là ngoại lệ.

Tình tự ưu thương không tồn tại quá lâu, Tề Dịch rất nhanh đã khôi phục tinh thần.

Cậu bảo Ân Thứ: “Đi, lấy laptop của tôi tới đây, tôi muốn lên mạng.”

Ân Thứ lấy laptop cho cậu.

Tề Dịch lại nói: “Thêm một ly nước trái cây.”

Ân Thứ liền đi rót nước.

Mười phút sau, anh bưng tới một ly nước trái cây có màu sắc thục quỷ dị.

“Đây là cái gì?” Tề Dịch hỏi.

“Nước trái cây kỳ dị.” Tề Dịch hớp một ngụm, cảm giác thực quái.

“Sao nước trái cây kỳ dị lại có cái màu xanh xanh đỏ đỏ lại vàng vàng này?” Anh là đèn giao thông à?

“Tôi còn bỏ thêm vài thứ khác, cam, táo, dưa leo, ô mai với sữa.”

“…có phải chỉ cần trong tủ lạnh có thứ gì, anh đều dùng hết đúng không?”

“Tôi là người ngu ngốc vậy sao?” Ân Thứ ổn trọng biểu thị: “Ớt, đậu hủ, khổ qua này nọ, tôi không dùng tới.”

Thật sự cảm ơn trời đất a! Đậu hủ cùng khổ qua không nói đi, nếu bỏ thêm ớt thì hương vị khẳng định sẽ thực đặc sắc.

Cậu đưa nửa ly còn lại cho Ân Thứ: “Anh cũng uống đi.”

Ân Thứ vui vẻ nhận lấy, hớp một ngụm. Lập tức chỉ thấy thân thể anh cứng còng vài giây, sau đó đặt ly xuống, đứng dậy bình tĩnh nói: “Em chơi đi, anh đi toilet một chút.”

Nói xong, vội vàng đi nhanh tới phòng tắm, thật lâu vẫn không thấy đi ra.

Tề Dịch phốc một tiếng bật cười, cậu biết Ân Thứ khẳng định không chịu nổi hương vị này.

Nghỉ ngơi nửa ngày, Tề Dịch đứng dậy duỗi người, thuận tiện chuẩn bị cơm tối.

Nào ngờ mới vừa bước ra phòng khách liền nhìn thấy ảnh chụp của mình bị đặt ngay ngắn trên bàn cơm, bên cạnh còn có một bó cúc.

Người kia cư nhiên thật sự làm theo! Tề Dịch đen mặt cầm lấy khung hình, nghĩ nghĩ, lấy ảnh Ân Thứ ra thay đi, ảnh của người này chẳng khác gì hình thờ, nếu đặt ở đây thì nhất định có không khí hơn ảnh của cậu.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng chuông, Tề Dịch mở cửa ra thì thấy một nhân viên chuyển phát, người nọ đưa qua một kiện hàng, mỉm cười nói: “Là cậu Tề sao? Đây là hàng của cậu, xin kí nhận.”

“Tốt, cám ơn.” Tề Dịch nhận bút ký tên.

Qua khe hở, nhân viên chuyển phát nhìn thấy ảnh chụp cùng bó cúc trên bàn, thầm tiếc hận, người đàn ông trong hình trẻ thế đã qua đời, thực đáng tiếc mà. Nào ngờ giây tiếp theo, anh lơ đãng nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen vô thanh vô tức từ bên kia đi tới, sau đó biểu tình chăm chú nhìn ‘di ảnh’.

Nhân viên chuyển phát trợn to mắt, người đàn ông kia giống hệt cái người trong ‘di ảnh’.

Anh chỉ về phía Ân Thứ, run rẩy nói: “Cậu nhìn nơi đó.”

Tề Dịch quay đầu nhìn lại, kỳ quái hỏi: “Có gì à?”

“Cậu, cậu không thấy?” Biểu tình anh nhân viên càng khủng hoảng hơn.

“Không thấy cái gì?” Tề Dịch cẩn thận nhìn nhìn, nhà mình sáng ngời sạch sẽ, có chỗ nào không đúng sao?

Tề Dịch quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nhân viên chuyển phát. Cùng lúc đó, Ân Thứ cũng quay đầu nhìn về phía bên này. Anh đứng đưa lưng về phía ánh sáng, xung quanh thân thể hình thành một vòng sương đen như ẩn như hiện, dị thường đáng sợ.

Một trận gió lạnh thổi qua, sắc mặt nhân viên chuyển phát trắng bệch, vội vàng giựt lại phiếu giao hàng, chạy như trối chết ra hành lang, thoáng chốc biến mất ở góc quanh.

“Này, viết của…” Tề Dịch gọi một tiếng, sau đó ôm kiện hàng, biểu tình nghi hoặc đóng cửa vào nhà.

Đi được vài bước thì đột nhiên nhìn thấy khung ảnh trên bàn cùng Ân Thứ đang đứng kế bên, quét mắt nhìn qua nhìn lại vài lần, nhịn không được bật cười thành tiếng.

“Ha ha ha…”

Ân Thứ: “…”

Cười đủ, Tề Dịch đặt gói đồ qua một bên, sau đó ôm tâm tình sung sướng đi làm cơm.

Thừa dịp lúc Tề Dịch vào bếp, Ân Thứ sáng suốt lấy ảnh mình đi, thuận tay nhét tuốt xuống ngăn kéo cuối cùng.

Lúc Tề Dịch dọn đồ ăn lên thì phát hiện ảnh chụp trên bàn lại có biến hóa, ‘di ảnh’ của Ân Thứ không thấy đâu, thế vào đó là ảnh chụp chung của hai người, lớn lớn nhỏ nhỏ cả chục tấm.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, ôm hôn, vui vẻ đùa giỡn hoặc im lặng ngắm cảnh… từng bức đều khắc sâu trong kí ức, lắng đọng lại lên men, cuối cùng trở thành một loại hạnh phúc thản nhiên.

“Về sau, chúng ta có thể cùng nhau nhận cúng bái.” Ân Thứ đi tới bên cạnh Tề Dịch, từ phía sau ôm lấy công, áp sát bên tai thì thầm.

Tề Dịch cảm thấy hốc mắt cay cay, cười nói: “Tốt.”

Cậu ôm lại Ân Thứ, ôn nhu nói: “Ân Thứ, tôi hi vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi.”

“Chỉ cần em ở, ngàn tuổi cũng có thể.” Ân Thứ hôn lên trán cậu.

“Nếu… tôi mất đi thì sao?” Tề Dịch thử hỏi.

“Vậy giảm thọ đi.” Ân Thứ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Dùng tuổi già đổi lấy em và tôi cùng tồn tại cũng thực đáng giá.”

Tề Dịch trong lòng chấn động, ngón tay run nhè nhẹ.

“Làm sao vậy?” Ân Thứ sờ mặt cậu, lòng bàn tay truyền tới cảm xúc ấm áp: “Em vẫn chưa hết sốt, cơm nước xong nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Tề Dịch gật gật đầu, chuyên chú nhìn Ân Thứ.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Ân Thứ.” Tề Dịch nâng tay ôm lấy cổ anh, cười nói: “Về sau làm tình có dùng bao hay không cứ tùy ý anh.”

Ánh mắt Ân Thứ nóng lên, trầm giọng nói: “Thời điểm này còn quyến rũ tôi?”

Tề Dịch cười hắc hắc, giống như vừa gỡ bỏ gánh nặng, thoải mái vô cùng.

Hôn chụt một cái lên mặt anh, sau đó rời khỏi vòng tay anh, vui vẻ hô lớn: “Ăn cơm!”