Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 53




Ăn cơm xong, Tề Dịch bắt đầu xem xét kiện hàng vừa nhận khi nãy, mở ra thì thấy hai cây đèn cầy cùng sáu cây nhanh.

“Đây là cái gì?” Ân Thứ cầm đèn cầy lên, phát hiện trên đó khắc một vòng phù chú kỳ quái, hoàn toàn bất đồng với cây kia.

Tề Dịch đáp: “Trước đó tôi có hỏi Vô Định đại sư phương pháp hoàn oán, hiện giờ thầy ấy gửi tới số nhang đèn này, phỏng chừng muốn để chúng ta thử xem.” Dừng một chút, cậu lại nói: “Phù chú trên nến chính là chú ngữ mà Triệu Tùng nói với chúng ta, chẳng qua dùng tiến Phạn khắc lại.”

“Ra là vậy.” Ân Thứ nhìn đèn cầy trong tay nói: “Tôi đã tìm được mộ địa của vài tổ tiên Triệu gia, gần nhất là ở ngay Lâm thành, qua hai ngày nữa chúng ta qua đó xem thử.”

“Ừ.” Tề Dịch gật gật đầu.

Ân Thứ lại hỏi: “Chúng ta cần chuẩn bị gì nữa?”

Tề Dịch nắm lấy tay Ân Thứ, cười nói: “Máu của anh.”

Hai ngày sau, Ân Thứ cùng Tề Dịch khởi thành tới mộ địa của tổ tiên Triệu gia ở Lâm thành, vị này có thể xem là ông tổ của Ân Thứ, đã qua đời hơn trăm năm. Tề Dịch cảm thấy thời gian đã quá lâu, chỉ sợ không còn lưu lại quỷ hồn.

Hai người thuận lợi tìm tới mộ địa, nhưng giống như Tề Dịch đoán, linh hồn quỷ khí của vị tổ tiên này đã tiêu tán. Nếu không có quỷ khí dẫn dắt thì hoàn oán sẽ không có hiệu quả. Bất quá may mắn là bên cạnh là huyệt mộ của lớp con cháu, xem bia mộ thì là con trai của ông, tên là ‘Triệu Tiềm Tâm’. Ngoài ra, vợ, con gái cùng các vị chú cháu anh em khác cũng đều mai táng ở gần đó.

Tấm bia trước mặt ghi lại một thời huy hoàng cùng suy kiệt của Triệu gia. Thời gian tử vong của bọn họ đều cách nhau không quá mười năm, trừ bỏ vị tổ tiên xa xưa kia, những người còn lại đều chết ở độ tuổi tráng niên.

Ân Thứ nghiêm nghị đứng thẳng, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tề Dịch.

Tề Dịch chỉ chỉ mộ Triệu Tiềm Tâm: “Lần này liền phiền toái ông cụ này đi.”

Ân Thứ cũng không dị nghị, lấy hột quẹt châm nhang đèn, phù chú trên đó đã được bôi máu của anh.

Tề Dịch thấy Ân Thứ đốt xong thì liền kéo tay anh, lẳng lặng quan sát biến hóa của quỷ khí xung quanh. Nhanh khói phiêu phiêu trong gió, phù chú từng chút bị thiêu đốt, quỷ khí giống như có ý thức bắt đầu vây quanh nhang đèn. Quỷ khí trên người Ân Thứ cùng quỷ khí Triệu Tiềm Tâm dần dần đan xen vào nhau, bắt đầu dung nhập vào trong nhang khói.

Triệu gia năm đó sử dụng phương thức tế linh để di dời oán khí, là một phương thức nghịch thiên, cũng có thể xem là một loại nghiệp chướng khác. Hiện giờ Ân Thứ thuận theo hoàn oán, trả lại những oan trái trên người mình cho những người đáng ra phải tiếp nhận nó.

Bất quá quỷ khí của Ân Thứ quá nồng đậm, cần tìm nhiều thành viên Triệu gia để cùng anh chia sẻ. Nhưng quỷ hồn của tổ tiên Triệu gia lưu lại khẳng định không nhiều. Tựa như ông cụ này, giúp Ân Thứ  hóa giải không tới một phần trăm quỷ khí.

Đương nhiên, Tề Dịch không tính toán nói chuyện này cho Ân Thứ, vô luận cuối cùng kết quả thế nào, chỉ cần Ân Thứ tin tưởng quỷ khí đã được hóa giải, với tâm tính cùng ý chí của anh, muốn hoàn toàn áp chế số quỷ khí còn thừa lại không phải không có khả năng.

Huống chi còn có cậu ở, số mệnh hai người điều hòa cũng là một phương pháp hóa giải quỷ khí.

Nhang đèn cháy hết, Ân Thứ cũng không có cảm giác gì đặc biệt, Tề Dịch cười nói: “Rất thành công.”

Ánh mắt Ân Thứ lấp lánh sáng rọi, cùng Tề Dịch mười ngón đan xen, vẻ mặt bình thản. Những năm gần đây, Ân Thứ kỳ thực đã quen với việc bị Ân Thứ mang tới đủ loại phiền phức, cho dù gặp phải thất bại thì anh cũng không để ý. Bởi vì, anh có được Tề Dịch.

“Tốt lắm, chúng ta trở về đi?” Tề Dịch nói.

“Ừ.” Ân Thứ nắm tay cậu, cùng nhau rời đi.

Phía sau sương khói lượn lờ, giấy tiền vàng bạc bay tán loạn, mà chút quỷ hồn còn sót lại của Triệu Tiềm Tâm hoàn toàn tiêu tán trong gió thu lành lạnh…

Xác nhận là có hiệu quả, Tề Dịch cuối cùng cũng an tâm, hưng trí bừng bừng lôi kéo Ân Thứ đi ăn hải sản.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán vé số, Ân Thứ tâm huyết dâng trào nói muốn thử một phen.

Tề Dịch trầm mặc.

“Chúng ta mỗi người mua một tờ.” Ân Thứ hướng cậu bảo.

Vì thế Tề Dịch cũng mua một tờ, sau đó hai người cất vé số đi ăn hải sản.

Ân Thứ không ăn những món có xương, Tề Dịch liền kiên nhẫn giúp anh bỏ xương, người này bình thường vốn đã kén ăn rồi, lại thêm vài loại rõ ràng rất thích nhưng lại không dám ăn, quả thực có chút đáng thương.

Ân Thứ ăn không nhanh không chậm, mặt mày lộ rõ thỏa mãn. Ăn được một nửa thì Ân Thứ cởi áo khoác đi Wc một chuyến.

Tề Dịch lấy tờ vé số của mình ra, bỏ vào trong túi Ân Thứ, sau đó lấy tờ của anh nhét vào lòng mình.

Ân Thứ quay lại, không phát hiện chút dị trạng nào, hai người ăn thực no, còn đóng gói bốn con cua lớn mới mỹ mãn rời khỏi khu thức ăn hải sản.

Hơn tám giờ tối, Ân Thứ ôm Tề Dịch thoải mái ngồi trên sô pha, đợi xổ số mở thưởng.

Ân Thứ nói: “Tề Dịch, chúng ta đánh cược đi?”

“Cược gì?” Tề Dịch tựa vào lòng anh, lười biếng hỏi.

“Nếu tôi trúng, buổi tối em phải chủ động, nếu em trúng thì tôi chủ động.”

“…anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý một trận cá cược không có chút ưu đãi nào như vậy à?”

“Tôi cảm thấy sẽ.” Ân Thứ khẳng định nói: “Nếu em không đáp ứng, buổi tối sẽ không có cơ hội xoay người.”

Cậu có thể cầm lại tờ vé số vừa đổi ban nãy không? Tề Dịch cảm thấy mình không nên để Ân Thứ có cơ hội đắc ý.

Từng quả bóng chầm chậm lăn ra, Ân Thứ nhéo nhéo vành tai Tề Dịch: “Em không nói gì, tôi liền xem là đồng ý.”

“Ừ, tùy tiện.” Cậu từ bỏ chống cự.

Chờ tất cả các giải đều mở, Ân Thứ liền rút tờ vé số của mình ra dò.

Tề Dịch cũng tùy tay cầm tấm vé trong túi, không ngoài dự đoán, năm đồng cũng không trúng.

Ân Thứ nửa ngày cũng không lên tiếng, Tề Dịch nhịn không được quay đầu nhìn qua phía anh: “Sao?”

“Hình như trúng.” Ân Thứ bình tĩnh nói: “Năm quả đỏ với một quả xanh lam.”

“Ồ? Này là giải ba.” Tề Dịch thấy anh tuy cố gắng tỏ ra thờ ơ nhưng khóe miệng co rúm đã làm anh bại lộ.

“Giải ba là bao nhiêu tiền?”

“Ba ngàn.”

“Ừm, đủ cho chúng ta ăn một bữa tiệc lớn.” Ân Thứ cất vé số vào túi tiền, bất quá một chốc lại lấy ra nhìn, lại cất, lại lấy ra…

“Được rồi.” Tề Dịch không đành lòng nhìn: “Cảm thấy vui thì cứ cười đi, giả vờ đứng đắn gì a?”

Ân Thứ nhếch môi, kéo đầu Tề Dịch qua hung hăng hôn một cái: “Tề Dịch, đây là lần đầu tiên tôi trúng số!”

“Ừ.” Tề Dịch đáp có lệ.

“Em nói xem chúng ta có nên chúc mừng một chút không?” Ân Thứ lại ôm cậu hôn một cái.

“Ừ.” Tề Dịch thấy anh cao hứng, gương mặt cũng lộ ra ý cười.

“Thật tốt quá!” Ân Thứ một tay bế bổng cậu: “Đi thôi.”

Thân thể đột nhiên nhẹ bổng, Tề Dịch nhịn không được ‘a’ một tiếng.

Ân Thứ khiêng cậu về phòng.

“Từ từ! Từ từ!”

“Chờ không được.” Ân Thứ thả Tề Dịch xuống giường, xé toạt quần áo nhào tới.

Tề Dịch hô to: “Cứu mạng!”

Kêu cứu không có hiệu quả, chỉ một chốc sau đã bị Ân Thứ khống chế, sau đó bị ăn sạch sẽ.

Sau vài lần, Ân Thứ đột nhiên phát giác: “Vừa nãy chúng ta đã cá cược rồi mà, nếu tôi trúng, em phải chủ động!”

Tề Dịch chôn đầu trong gối, kêu lên một tiếng đau đớn: “Anh cảm thấy bây giờ tôi còn khí lực để chủ động à?”

Ân Thứ dũng mãnh tiến tới, thấp giọng cười nói: “Vậy lưu lại cho lần sau đi.”

“Này anh…” Tiếng hô nhỏ lập tức bị những tiếng rên khe khẽ thay thế…

Thật sự là làm bậy không thể sống mà, Tề Dịch hung hăng đấm ngực dậm chân trong lòng.

Hôm sau, Tề Dịch vừa mở mắt liền nhìn thấy Ân Thứ ngồi xổm bên giường, tay chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.

“Sao vậy?”

Ân Thứ im lặng đưa thứ mình đang cầm trong tay qua.

Tề Dịch nhìn nhìn, nhận ra thứ kia chính là tờ vé số trúng thưởng, chính là không biết phía trên dính gì đó, vàng vàng trắng trắng, thế này hiển nhiên là không thể mang đi đổi thưởng.

Ân Thứ trầm thấp nói: “Nó rớt xuống đất, bị bao dùng rồi ném trúng, sau đó còn bị tôi giẫm một cước.”

“…” Lập tức quẳng đi.

Ân Thứ quyến luyến vuốt tờ vé số, cảm xúc tuột xuống.

Tề Dịch: “…” Có chút tự giác mình là tổng giám đốc được không? Có cần ngốc manh tới vậy không?

Bất quá vài giây sau, Ân Thứ lập tức lấy lại tinh thần, phút chốc bật dậy—– Tề Dịch lúc này mời phát hiện anh không mặc quần áo, trần truồng lướt qua trước mặt cậu. Anh đi tới trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo, từ bên trong lôi ra một khung hình trống, sau đó vuốt phẳng tờ vé số, trân trọng lồng nó vào.

Tề Dịch cứng họng, anh muốn lồng khung cái tờ vé số dính tinh dịch cùng dấu chân kia? !

No!

Ân Thứ không hề hay biết nội tâm rung động của Tề Dịch, còn cầm khung hình tới khoe: “Không thể lĩnh thưởng tuy khá đáng tiếc, bất quá thế này cũng có ý nghĩa. Lần đầu tiên trúng số trong đời, tôi phải lưu lại làm kỉ niệm.”

Tề Dịch ôm mặt, thực không muốn đả kích anh. Vận xui của anh căn bản không hề thay đổi, vé số cho anh rồi, không muốn đổi thưởng cũng không sao. Nhưng đáng nói chính là anh lại muốn lồng khung nó! Ai tới kéo cái người này ra ngoài tẩy não đi a!

Ân Thứ đặt khung hình lên đầu giường, song song với ảnh chụp hai người.

Tề Dịch vô lực nói: “Có thể để xa một chút không? Tôi sợ về sau sẽ ảnh hưởng chất lượng làm tình.”

“Có à?”

“Khẳng định có!” Tề Dịch dùng sức gật đầu.

“Vậy được rồi.” Ân Thứ cầm lấy khung hình, mang ra khỏi phòng.

Dùng xong bữa sáng, Tề Dịch chuẩn bị lái xe đưa Ân Thứ tới công ty thì phát hiện trong tay anh có một cái túi nhỏ, liền thuận miệng hỏi: “Anh cầm cái gì đó?”

Ân Thứ đáp thực hiển nhiên: “Vé số của tôi.”

Động tác của Tề Dịch khựng lại một chút, do dự hỏi: “Anh định…”

“Đúng a, tôi muốn để nó lên bàn làm việc, nói không chừng nó sẽ mang tới tài vận. Ngay cả tên cũng đặt rồi, là ‘vé số kì dị’.”

Không… Tề Dịch cúi đầu, hít sâu: a a a a, cứu mạng, ai tới thu thập cái tên này đi! Cái người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc ngày xưa đâu rồi? ! Trả Ân Thứ bình thường trước kia lại cho cậu!

Nếu trời cho cậu một cơ hội làm lại, cậu nhất định sẽ không đổi tờ vé số kia!

Tề Dịch lần đầu tiên nếm được mùi vị hối hận, quả thực là không thích thú chút nào…