Boss Là Nữ Phụ

Chương 560: Nhân yêu thù đồ (25)




Huyền Phong bên kia có lẽ là sợ đến choáng váng, thật lâu cũng không phản ứng kịp.

Mãnh thú cứ như vậy liền không còn nữa rồi à?

Chém dễ dàng như chém củ cải vậy… mà đã mất rồi à!

Chúng yêu quả thật không thể tin được.

Nhưng mà lúc bọn họ tỏ ra mình không thể tin được, thì yêu bên kia đã xông tới.

Thời Sênh nhớ tới một từ rất kinh điển.

Bầy yêu loạn vũ.

Trong lòng Thời Sênh vốn đã không tốt, bây giờ có thể đại khai sát giới, vậy sao không nắm chặt cơ hội.

Thời Sênh ra sân, chỉ cần không phải là nam nữ chính, cơ bản đều là giết trong nháy mắt.

Có lẽ Huyền Phong biết tình hình không ổn, dặn dò người rút quân.

"Đi ngăn cản con nhóc kia lại!" Hồ Vương thấy Thời Sênh còn muốn xông về phía trước, lập tức sai yêu quái ở bên cạnh đi ngăn Thời Sênh lại.

Phía sau là địa bàn của Huyền Phong, bọn họ mà đuổi theo là không sáng suốt.

Thời Sênh bị ép dừng lại, khuôn mặt nuối tiếc.

Chạy trốn nhanh thật.

...

Sau đó hai bên lại xảy ra vài lần xung đột, nhưng mà có sát yêu Thời Sênh này ở đây, bên Huyền Phong cơ bản không chiếm được cái gì tốt.

"Vương, Ngu Y kia..." Thư sinh không biết phải hình dung như thế nào.

Chỉ cần là bị cô để mắt tới, tuyệt đối sẽ là một con đường chết.

Đặc biệt là thanh kiếm trên tay của cô kia.

Nghe nói gọi là kiếm chém yêu.

Bản thân cô cũng là yêu, lại dùng thanh kiếm gọi là kiếm chém yêu.

"Vương, thanh kiếm kia trong tay nàng…” Đáy mắt của nữ nhân xinh đẹp có chút tham lam.

Thanh kiếm kia chính là một thanh kiếm tốt.

Nàng quan sát nhiều ngày như vậy, phát hiện nữ nhân kia cũng chỉ là dựa vào thanh kiếm đó mới lợi hại như vậy, lúc không dùng kiếm, lực chiến đấu của nàng rõ ràng giảm xuống rất nhiều.

"Các ngươi có nghe qua về kiếm chém yêu không?" Tiếng nói của Huyền Phong hơi trầm xuống.

Hai người đều lắc đầu, chưa từng nghe qua cái kiếm chém yêu nào cả.

"Vương, bên ngoài có người cầu kiến."

Một tên yêu nhỏ vội vàng từ bên ngoài chạy vào.

Người?

Tại sao bây giờ lại có người cầu kiến?

Huyền Phong còn không có lên tiếng, một bóng người đã chậm rãi xuất hiện ở cửa đại điện.

...

Huyền Phong và Hồ Vương đánh nhau bừng bừng khí thế, thỉnh thoảng Thời Sênh sẽ đi lên chém chém yêu, còn đa phần là chỉ huy một đám yêu tinh nhỏ, quét sạch chiến trường.

Đối phương bố trí chiến thuật, một mình cô tiến lên đấu đá lung tung, hoặc là trực tiếp chém, hoặc là ném quả cầu nhỏ ra nổ, chiến thuật có tác dụng rắm gì đâu.

Hồ Vương rất sốt ruột.

Rốt cuộc con bé gặp phải cái người kỳ kỳ quái quái nào ở bên ngoài, mà lại trở nên bạo lực như vậy.

Thế này làm sao gả đi được.

"Vương, không hay rồi!"

Đúng là không tốt thật, không ai thèm lấy con nhóc kia, có thể tốt ở chỗ nào.

"Vương!"

Hồ Vương hoàn hồn, nhìn về phía tiểu yêu đang lo lắng kia, "Không tốt chỗ nào?"

"Bên Xà Vương xuất hiện một thanh kiếm kỳ lạ, chúng ta không đánh lại được."

Kiếm kỳ lạ? Có thể kỳ lạ như thanh kiếm kia của nữ nhi nhà hắn không?

"Rất lợi hại." Tiểu yêu nghiêm túc gật đầu, đáy mắt còn có một tia sợ hãi.

Hồ Vương theo tiểu yêu vừa mới nói đi ra chiến trường.

Phía trước cách đó không xa, Huyền Phong giơ lên một thanh kiếm đang hiện ra ánh sáng màu đỏ, quang ảnh trên không trung kéo ra một cái đuôi thật dài.

Mặc dù là cách thật xa, cũng có thể cảm giác được uy lực của thanh kiếm kia.

Những yêu quái nhỏ ở trước mặt ông, không có chút sức đánh trả nào.

"Vương..." Thanh kiếm trước kia của tiểu thư đã đủ kỳ dị, bây giờ Huyền Phong cũng có một thanh.

Loại trâu bò này, lại là một thần khí không biết tên, cũng không đáng giá như vậy à, mà khắp nơi cũng có thể thấy được thế?

"Con nhóc kia đâu rồi?" Hồ Vương nhìn quanh bốn phía, vùng giữa hai lông mày tràn đầy ngưng trọng.

Yêu quái bốn phía cũng nhìn xung quanh theo, cuối cùng một con yêu quái chỉ vào chiến trường, "Tiểu thư ở chỗ kia."

Hồ Vương nhìn sang theo, thiếu chút nữa không thở ra hơi.

Thời Sênh giống như một tia chớp xông về phía Huyền Phong, lúc ông nhìn sang, hai người đúng lúc đang đối diện nhau.

Ông chỉ sợ nó tiến lên, kết quả là nó vẫn xông lên.

"Còn ngẩn ra đó làm cái gì, còn không đi hỗ trợ à!" Hồ Vương vừa tức vừa giận, quát to về phía những yêu quái ở bên người.

...

Thời Sênh rất tò mò về thanh kiếm trên tay Huyền Phong, thiết kiếm điên cuồng chém về phía thanh kiếm kia.

Sự thật chứng minh thanh kiếm này cũng không phải là nước, Thời Sênh chém xuống nhiều như vậy, cũng không có bất kỳ dấu vết rạn nứt nào.

Hai thanh kiếm giao nhau, kéo ra một đống tia lửa, thân hình hai người kề sát lại.

"Ngu Y, ngươi rất thú vị."

Trong nháy mắt khi thân hình hai người tách ra, Huyền Phong bỗng nhiên mở miệng.

Thú vị cái ông nội nhà ngươi ấy!

Thời Sênh xoay người lại chém thêm lần nữa, động tác giản đơn thô bạo.

Huyền Phong nâng kiếm lên trên đỉnh đầu, ngăn cản thiết kiếm.

Vẻ mặt Thời Sênh âm trầm, "Cho nên ngươi coi trọng ta hả?"

Ánh mắt Huyền Phong lạnh lùng, "Ngươi chỉ có tư cách giao thủ với ta mà thôi."

Thời Sênh: "..." Nam chính đại nhân nếu ngươi mà còn ra vẻ như thế, thì sẽ bị lão tử đánh đấy!

Thời Sênh giảm lực xuống, thiết kiếm lấy một góc độ xảo quyệt, vòng qua thanh kiếm kia, đâm từ phía dưới về phía Huyền Phong.

Đầu ngón chân Huyền Phong điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình trượt về phía sau.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, thiết kiếm lại đột nhiên phát ra một đạo kiếm khí.

Lúc Huyền Phong né tránh không kịp, bị kiếm khí cắt mất một dúm tóc, trên mặt cũng bị thương chảy máu.

"Lão tử giao thủ với ngươi, đó là phúc mà ngươi đã tu luyện mấy đời mới có được."

Vẻ mặt của thiếu nữ rất đường hoàng tự tin, giọng nói kiêu ngạo cuồng vọng.

Nhìn chỉ làm cho người khác muốn đánh nàng.

Huyền Phong giơ tay lên lau vết máu trên mặt, máu trong cơ thể bị kích thích ra ngoài, con ngươi âm ngoan nhìn chằm chằm Thời Sênh, giống như một con chim dữ ngủ đông nhiều năm, sắp được thức tỉnh.

Kiếm và kiếm giao nhau.

Trời đất đột nhiên biến sắc, gió nổi mây vần, sấm chớp rền vang.

Thiết kiếm có thể đưa tới dị tượng của trời đất, điểm này cô đã sớm biết.

Nhưng thanh kiếm kia của Huyền Phong, vậy mà cũng có thể.

Thật thú vị

Vào lúc sấm chớp rền vang, thân hình hai người qua lại ở trong ánh chớp, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn lại có tàn ảnh.

Tình cảnh chấn động lòng người, chúng yêu đều dừng lại, mong ngóng nhìn về phía hai người.

"Ai sẽ thắng?"

"Vậy mà còn cần phải nói sao, nhất định là tiểu thư của chúng ta."

"Đúng, nhất định là tiểu thư!"

Yêu quái hồ tộc bên này sùng bái nói, vô cùng tin tưởng vững chắc, tiểu thư của bọn họ sẽ thắng.

Sắc mặt của Hồ Vương âm trầm nhìn chằm chằm vào giữa không trung, tia chớp hiện lên từ trong con ngươi ông, chiếu lên đáy mắt lo lắng của ông.

"Coong!"

Trên trời có người rơi xuống.

Khoảng cách quá xa, bọn họ không thấy rõ là ai.

Mọi người rướn cổ lên nhìn xung quanh bên kia, sau một lúc lâu mây đen trên bầu trời tản ra, lộ ra bóng người bị che.

Hồ tộc bên này lập tức hoan hô lên.

"Là tiểu thư!"

"Tiểu thư thắng!"

Thời Sênh từ không trung hạ xuống, đi về phía Huyền Phong đang lảo đảo lắc lư từ dưới đất đứng lên.

Tóc đen tung bay ở trong không khí, tà váy đen đung đưa, hoa văn trên làn váy như ẩn như hiện, như Hồng Liên nở rộ ở trong vực sâu, bóng tối và máu tươi đan vào nhau.

Thời Sênh dừng lại ở chỗ cách hắn một thước.

Ánh mắt bình tĩnh rơi xuống thân kiếm đang cắm ở trên mặt đất, kéo khóe miệng cười, "Thanh kiếm này quả thật rất lợi hại, tiếc là, ngươi không thể phát huy thực lực của nó."

Huyền Phong che ngực, cả người quanh quẩn một loại áp suất thấp, ánh mắt u ám.

Hắn lại thua bởi một nữ nhân.

Còn là hai lần!

Thua ở trên tay của cùng một nữ nhân!