Boss Là Nữ Phụ

Chương 594: Ranh giới (27)




Đám người Hạ Thư cũng chưa đi xa, nhận được đạn tín hiệu liền nhanh chóng đuổi trở về sau đó hội hợp cùng Thời Sênh.

“Cảnh thiếu, đã xảy ra chuyện gì?”

“Các cậu xem bên phía kia.” Cảnh Chỉ chỉ về phía đám xác sống không đầu.

Một đám người không khỏi hít khí lạnh, xác sống mất đầu sẽ không thể hoạt động, nhưng đám dưới kia dù không đầu vẫn di chuyển như thường.

Đây là tình huống gì?

“Đây là…”

Thời Sênh nhìn chằm chằm vào đám xác sống đó, biểu tình thay đổi liên tục, nhưng không có ai hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Đúng lúc mọi người đang trầm mặc thì từ xa, lại thấy một nhóm người khác tiến vào.

Đúng là đám người nam nữ chính.

Bên cạnh Mộc Hâm chỉ có một đứa bé, không thấy ông Mộc đâu, vẻ mặt cô ta rất kém.

Đội ngũ đó dừng lại ở tòa nhà đối diện chỗ nhóm Thời Sênh đứng, có người đi phá cửa tòa nhà, một đám người rồng rắn tiến vào.

Giữ lại hai vệ binh đứng gác ở cửa.

“Hôm nay cứ nghỉ ngơi tại đây đã. Hôm nay cũng không kịp ra khỏi thị trấn đâu.” Cảnh Chỉ lên tiếng, bọn họ đang ở chỗ cao nhất, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ biết đầu tiên.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, họ biết sắp xếp này là hợp lý, hiện tại không có nơi nào an toàn cả, tốt nhất là tìm nơi có lợi cho mình nhất.

Những người bắt đầu báo cáo cho Hạ Thư những gì mình tìm được, Hạ Thư làm thống kê xong mới thu vào không gian.

Sắc trời dần tối, đêm nay không có trăng, cũng không thấy có sao, chỉ có một màn đen thăm thẳm.

Cảnh Chỉ đi tới bên cạnh Thời Sênh. “Xuống dưới đi, trên này rất nguy hiểm.”

Thời Sênh nhảy xuống, Cảnh Chỉ vỗ vỗ bụi bặm trên người cô: “Đang nghĩ cái gì?”

Thời Sênh vò đầu, “Em đang nghĩ… về thứ đi theo chúng ta.”

“Đi theo chúng ta?” Cảnh Chỉ nhíu mày, “Ý của em là thứ ở thôn kia cũng là nó?”

“Thế giới này những điều trùng hợp là có điều kiện cả, ví dụ như hai người không biết nhau, cùng trú mưa ở một chỗ, sau đó quen nhau rồi yêu nhau, vậy trận mưa chính là điều kiện.” Thanh âm của Thời Sênh rất nhẹ, như muốn tan vào màn đêm.

Chuyện người ở trong thôn kia lập tức hóa xác sống sau khi bị cắn, còn xác sống ở nơi này dù bị mất đầu nhưng vẫn có thể hoạt động, hai chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhau.

Vẻ mặt Cảnh Chỉ liền trở nên ngưng trọng: “Sáng mai chúng ta sẽ rời đi.”

Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt bình tĩnh có một chút ý cười, “Sao anh lại ngây thơ như thế?”

Thứ kia theo họ tới đây thì chắc chắn sẽ còn tiếp tục đi theo nữa.

Cảnh Chỉ cũng nghĩ tới điều này, lại trịnh trọng nói: “Anh sẽ bảo vệ tốt cho em.”

“Cảnh Chỉ.” Thời Sênh đột nhiên cầm lấy tay hắn, “Đừng bao giờ rời xa em nhé.”

Cảnh Chỉ kinh ngạc, sao có cảm giác chủ đề chuyển nhanh quá vậy?

“Ừ.” Cảnh Chỉ xoa tóc cô.

“Ý em nói là không được rời khỏi tầm mắt của em, tốt nhất là đừng bao giờ rời khỏi em một phút nào.” Thời Sênh giải thích.

Cô không cho phép chuyện lần trước xảy ra lần thứ hai.

“Ừ.” Giờ nguy hiểm như thế, hắn cũng không muốn cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.

Đêm càng lúc càng sâu, Thời Sênh không muốn ngủ, Cảnh Chỉ liền thức cùng cô, thuận tiện gác đêm.

Thời Sênh một tay chống cằm nhìn về đêm đen bên dưới, ngón tay nhẹ nhàng miết miết trong lòng bàn tay Cảnh Chỉ.

Cảnh Chỉ bất đắc dĩ tóm lấy ngón tay đang cào loạn của cô, “Không buồn ngủ à?”

Thời Sênh quay đầu, ghé sát vào hắn. Cảnh Chỉ nghĩ Thời Sênh định hôn mình nên tim đập nhanh hẳn, nhưng mà không hề có nụ hôn nào, cô chỉ ghé lại gần mà thôi.

“Anh ngủ một chút đi, em trông đêm giúp anh.”

“Làm gì có chuyện để con gái gác đêm.” Cảnh Chỉ bật cười, “Anh vô dụng thế à?”

“Không biết, còn chưa thử qua.” Thời Sênh bắt đầu đen tối.

Lúc đầu Cảnh Chỉ không hiểu, mất vài giây mới phản ứng lại, đen mặt kéo cô vào lòng, chủ động hôn lên môi cô.

Thời Sênh đang định ôm lấy cổ hắn, nhưng vừa đúng lúc nhìn xuống bên dưới, cô lập tức đẩy hắn ra, thò đầu ra nhìn.

Cô nhoài người ra rất xa dọa cho Cảnh Chỉ sợ tới mức vội vàng kéo cô lại.

Phía dưới rất tối, Thời Sênh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng đen, một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà, nhìn động tác của hai người họ thì hẳn là con người.

“Có thể nhìn rõ ai không?” Thời Sênh buồn bực nhìn Cảnh Chỉ.

“Là cái người…” Cảnh Chỉ nhíu mày, suy nghĩ một hồi. “Là đứa con gái hay đi theo Hàn Dự đấy, người đằng sau anh không biết, tuổi hơi lớn.”

“Mộc Hâm?”

Cảnh Chỉ nhìn Thời Sênh với vẻ mặt vô tội, làm sao hắn biết được người đó tên là gì chứ.

Muộn thế này rồi, nữ chính còn ra ngoài làm gì? Lại còn có người đi theo phía sau nữa.

Thời Sênh nhảy tới mặt sau tòa nhà rồi cúi xuống nhìn, vừa vặn Mộc Hâm và bóng đen kia đi tới, dừng lại ngay bên dưới chân tòa nhà.

Hai người hình như nói gì đó, bóng đen kia đột nhiên đẩy Mộc Hâm một cái. Mộc Hâm liền túm lấy tóc của bóng đen đó, mạnh mẽ kéo đầu người đó đập mạnh vào cây cột điện gãy bên cạnh.

Mộc Hâm bịt chặt miệng người kia nên không có âm thanh nào phát ra cả. Cô ta đập liên tục mấy cái, sau đó buông tay, bóng đen kia liền ngã xuống đất.

Mộc Hâm đứng hít thở một hồi, nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chóng rời đi.

“Em xuống xem xem.” Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, muốn trực tiếp đi xuống.

“Anh đi cùng em.” Cảnh Chỉ đánh thức Hạ Thư dậy, sau đó cùng cô nhảy lên thiết kiếm.

Ngõ nhỏ bên dưới là ngõ cụt, tối đen như mực, có chút dọa người. Thời Sênh nhảy xuống cạnh bóng đen kia, dùng thiết kiếm lật người đó lên.

“Là cô ta.”

Cảnh Chỉ không biết nhưng Thời Sênh nhận ra, người này là thím Lý.

Mộc Hâm đã giết cô ta.

Vừa rồi lúc bọn họ tới đây cô không nhìn thấy ông Mộc, xem ra là đã có chuyện xảy ra trên đường, hơn nữa gần như chắc chắn có liên quan tới bà thím họ Lý này, thế nên Mộc Hâm mới lựa chọn giết cô ta.

Thời Sênh không dừng lại lâu, lập tức quay lại sân thượng tòa nhà.

Hạ Thư và Chúc Phong đều đã tỉnh, hai người không biết đã nói gì mà nhìn Chúc Phong có vẻ xấu hổ, vẻ mặt Hạ Thư lại rất thản nhiên.

“Có chuyện gì xảy ra thế?” Chúc Phong hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.

Cảnh Chỉ lắc đầu, ôm Thời Sênh tới một góc.

Chúc Phong: “…”

Hắn cọ cọ nửa ngày, cuối cùng lại ngồi về cạnh Hạ Thư, “Vừa rồi… Chuyện kia là ngoài ý muốn, cậu… cậu đừng để trong lòng.”

“Ừ.”

“Cậu… Không có gì muốn nói à?” Chúc Phong trừng mắt.

“Không phải cậu bảo tôi đừng để trong lòng sao?”

Chúc Phong bị nghẹn, một chữ cũng không thốt ra nổi, hắn chỉ hận không thể có một cái lỗ để chui vào.

Chúc Phong quyết định bỏ lại Hạ Thư, đi sang một góc tiếp tục ngủ.

Hạ Thư đưa tay sờ sờ môi, khóe miệng hơi cong lên, lông mi cụp xuống, ngăn trở ý cười ở trong đáy mắt.



Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, Thời Sênh nghe thấy tiếng cực kỳ ầm ĩ bên dưới. Chú Lý quát tháo gì đó rất lớn, chỉ hận như không thể kéo toàn bộ xác sống xung quanh lại.

Thời Sênh bật dậy khỏi lòng Cảnh Chỉ, bên cạnh đã có vài người vây xem náo nhiệt, thấy cô tới liền nhường ra một vị trí.

“Mộc Hâm, con khốn nạn này, có phải là mày không, có phải mày giết vợ tao không? Mày nói đi! Có phải mày đã giết vợ tao rồi không?”