Buổi Chiều Ấy, Gặp Được Em Là Định Mệnh

Chương 12




Được, tôi cũng không thích ép buộc ai. Cô có thể nghỉ phép từ hôm nay.

- Cảm ơn giám đốc

Tiểu Như lịch sự cúi đầu chào chị rồi đi ra ngoài.

Trở về nhà cô.

- Tiểu Niệm, mai mẹ sẽ dẫn con đi chơi được không.

- Mẹ không lừa Tiểu Niệm chứ, lần trước cũng bảo vậy nhưng cuối cùng lại là dì Mạt Mạt dẫn Tiểu Niệm đi chơi.

- Tiểu Niệm ngoan, mai mẹ được nghỉ làm, mẹ hứa sẽ dẫn Tiểu Niệm đi chơi.

- Zê, Tiểu Niệm rất yêu mẹ!

- Vậy bây giờ Tiểu Niệm đi ngủ để mai còn đi chơi nữa nhé.

- Dạ

Cô ôm Tiểu Niệm vào lòng khẽ mỉm cười, đứa bé này vốn là động lực giúp cô có thể sống đến bây giờ. Từ từ chìm vào giấc ngủ đâu ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Buổi sớm, khi mặt trời đã lên cao, những tia nắng đã trải dài trên con đường, cơn gió nhẹ ru mát tâm hồn, thời tiết hôm nay thật là biết chiều lòng người

- Tiểu Niệm, hôm nay mình sẽ đi công viên nước nhé.

- Dạ, Tiểu Niệm rất thích công viên nước

- Ba à, ba ở nhà nghỉ ngơi, con đưa Tiểu Niệm đi chơi lát về sẽ đi chợ luôn.

- Tiểu Niệm chào gia gia

- Được rồi, đi đi không lại muộn (Ông Hùng mỉn cười rồi khoát tay)

Cô cùng Tiểu Niệm bắt 1 chiếc taxi đi đến công viên nước ABERFA.

- Tiểu Niệm, đợi mẹ trả tiền đã, con không được tự ý sang đường

- Mẹ, mẹ mua bimbim cho Tiểu Niệm

Cô trả tiền taxi xong liền nắm tay Tiểu Niệm đi sang hàng tạp hoá bên cạnh mua cho thằng bé 1 gói bimbim, Tiểu Niệm thích cười hít cả mắt:

- Mẹ bên kia là công viên nước sao, thật là đẹp.

- Phải rồi Tiểu Niệm, giờ mẹ sẽ dẫn con sang. Sao hôm nay đường đông thế nhỉ.

Cô ngó trước ngó sau rồi nắm tay Tiểu Niệm bước sang, Bỗng từ xa 1 chiếc xe moto phân khối lớn lao đến với vận tốc chóng mặt, cô hốt hoảng kéo Tiểu Niệm lại

"RẦM" 1 tiếng nổ vang lên, gói bimbim vỡ nát vung vãi trên đường, tên lái moto vội vàng quay đầu xe lao đi mất hút, trên gương mặt nở 1 nụ cười đắc ý. Tiểu Như lồm cồm dậy, máu từ trên đầu đã chảy xuống gò má:

- Tiểu Niệm, Tiểu Niệm...

Cô sợ hãi bò đến bên đứa bé, Tiểu Niệm ở đấy nằm bất động trên vũng máu. Bàn tay run rẩy chạm vào nó, nước mắt đã hoà vào máu mà trôi dạt trên gương mặt cô:

- Tiểu Niệm, tỉnh lại đi...Ai đó...làm ơn...giúp tôi...làm ơn cứu con tôi...

Cô gào lên, nước mắt ồ ạt chảy ra. Người dân xung quanh xúm lại xì xào nhưng chẳng ai dám bước đến gần. Cô hốt hoảng lôi điện thoại ra, vô thức mà bấm 1 dãy số:

- Thiên Vương, làm ơn giúp em.

Giọng cô nghẹn lại không rõ lời.

- Tiểu Như, em làm sao vậy. Em đang ở đâu

- Công viên nước ABERFA

Tắt máy, hắn liền bỏ dở cuộc họp ra xe mà lao đến với vật tốc kinh người. Thấy đám đông xúm lại hắn cố chen người vào, khung cảnh thật đáng sợ:

- Tiểu Như, Tiểu Như

- Thiên Vương, làm ơn cứu lấy đứa bé, em xin anh

Hắn hốt hoảng cúi xuống bế Tiểu Niệm lên, đi ra xe. Tiểu Như cungz gạt nước mắt mà đi theo sau.

Tại bệnh viện, đèn phòng cấp cứu bật sáng. Hắn quay sang nhìn cô:

- Tiểu Như, em bị thương rồi, anh sẽ bảo bác sỹ kiểm tra cho em

- Không Thiên Vương, em muốn ở đây với Tiểu Niệm, em không thể bỏ nó vào lúc này.

Cô nhìn hắn mà khóc nức nở làm hắn không khỏi đau lòng.

- Tiểu Như, bình tĩnh, hãy nói anh nghe là đã xảy ra chuyện gì

Cô thất thần mà bắt đầu nhớ lại, hô hấp khó khăn, giọng run run:

- Em...em cùng Tiểu Niệm đến công viên nước...khi bước sang đường...có 1 chiếc xe lao tới...Thiên Vương...em đã cố...kéo Tiểu Niệm lại...nhưng...chiếc xe ấy cứ lao thẳng...về phía em...Thiên Vương...là tại em...là tại em...

- Tiểu Như, bình tĩnh không phải lỗi tại em, Tiểu Niệm sẽ không sao.

Cửa phòng cấp cứu bật ra, cô y tá hốt hoảng:

- Bệnh nhân bị mất máu khá nhiều, cần tiếp máu ngay bây giờ. Nhưng đứa bé có nhóm máu hiếm kho dự trữ của bệnh viện không đủ.

- Mẹ kiếp, tại sao cả cái bệnh viện lớn như vậy lại không dự trữ đủ máu cho bệnh nhân (Hắn thấy cô gần như sụp đổ liền gắt gỏng)

Tiểu Như túm lấy tay hắn nước mắt đầm đìa:

- Thiên Vương, anh phải cứu nó, cũng chỉ có anh mới có thể cứu được nó...bởi vì...bởi vì nó là con anh (đến nước này cô không còn quan tâm gì cả chỉ cần cứu được Tiểu Niệm điều gì cô cũng làm)

- Tiểu Niệm là con anh?

Tiểu Như chưa kịp trả lời liền thấy trước mặt tối sầm lại, chỉ nghe được loáng thoáng tiếng gọi của anh.

- ------/---///////---

- Tiểu Niệm, đợi mẹ, con đi đâu vậy?

- Mẹ, mẹ đi nhanh lên.

- Tiểu Niệm, đừng chạy, chờ mẹ.

Bỗng 1 chiếc xe lao tới hướng của thằng bé "RẦM", máu chảy lênh láng 1 vùng

- Tiểu Niệm

Cô bật dậy hét lên.

- Tiểu Như, em tỉnh rồi? (Hắn nghe thấy tiếng cô hét liền vội vàng chạy vào)

- Thiên Vương, đứa bé...Tiểu Niệm làm sao rồi?

- Tiểu Như, em yên tâm. Ca phẫu thuật đã thành công rồi, Mạt Mạt đang chăm sóc nó.

- Thiên Vương, em muốn sang với Tiểu Niệm

Cô vội vàng ngồi dậy giật hết giây truyền bước xuống giường:

- Tiểu Như, em bình tĩnh đã, anh sẽ đưa em sang. Nhưng trước hết hãy để bác sĩ kiểm tra cho em đã, được không?

Cô nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nghe bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng hắn liền thở phào nhẹ nhõm, đi ra lấy 1 chiếc xe lăn dìu cô ngồi lên rồi đẩy đi. Bước vào phòng đã thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm trên giường, hơi thở đều đặn. Hắn đẩy cô lại gần rồi nhẹ nhàng đi ra đóng cửa lại. Tiểu Niệm nằm đấy, trên đầu quấn băng màu trắng, gương mặt mũm mĩm ấy đã có nhiều vết xước và thâm tím. Cô xót xa bước tới nắm lấy bàn tay bé nhỏ:

- Tiểu Niệm, mẹ xin lôi, là tại mẹ đã không giữ chặt con.

Mạt Mạt thấy vậy đua lòng đi đến vỗ vai cô an ủi:

- Tiểu Như, bác sĩ bảo ca phẫu thuật rất thành công, cậu đừng lo nữa. Tiểu Niệm sẽ rất nhanh mà tỉnh lại.

- Mạt Mạt, mình đã nói cho Thiên Vương biết chuyện rồi.

- Mình biết, Tiểu Như dù sao đứa bé cũng là con của hắn nên để hắn có chút trách nhiệm. Với lại Tiểu Niệm nó cũng rất khao khát có 1 người ba.

Ở ngoài phòng chờ, Lăng Hy và Nam Cung cũng đã tới, hắn lôi 1 điếu thuốc ra châm lên rồi từ từ bước đến ngồi xuống:

- Lăng Hy, chuyện đứa bé là con mình cậu đã biết từ đầu?

- Phải. (Lăng Hy lạnh lùng mà trả lời)

Nam Cung thấy không khí bắt đầu có chuý căng thẳng liền chen vào:

- Các cậu thôi đi, Thiên Vương giờ cậu cũng biết rõ rồi, giờ chuyện đấy không còn quan trọng nữa. Bây giờ phải điều tra ra kẻ lái chiếc moto đó. Theo lời người qua đường kể thì chiếc xe đó là cố tình đâm vào mẹ con Tiểu Như.

Hắn nghe thấy vậy liền nhíu mày tức giận:

- Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai.

- Đã cho điều tra rồi nhưng vẫn chưa có kết quả. Tên đó dường như đã tính toán rất kỹ. (Lăng Hy mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế, từ lúc nghe tin đến giờ anh chưa thèm chợp mắt lấy 1 giây nào)

- Bây giờ phải điều tra thông tin tất cả chiếc xe moto có cùng mẫu mã với chiếc đó, loại xe đấy phải là dân chuyên mới có thể điểu khiển được nên cũng cần điều tra những tay đua xe. Lăng Hy, cậu bây giờ hãy xâm nhập vào hệ thống camera thành phố xe lại đoạn đường xảy ra tai nạn có điều gì khác thường không. Nam Cung về vấn đề mấy tên đua xe mình nghĩ với độ chơi của cậu chắc sẽ không có gì khó. Còn mình sẽ thu thập thông tin về loại xe moto đấy xem gần đây có ai mua hoặc thuê 1 chiếc giống nó không.

- Được, vậy giờ mình sẽ đi điều tra ngay (Nam Cung nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài)

Lăng Hy chẳng buồn nói gì cũng đứng dậy bước theo sau.

- Lăng Hy, thật sự cảm ơn cậu thời gian qua đã chăm sóc Tiểu Như và con mình. (Thanh âm của hắn điềm đạm mà chân thành)

Bước chân của anh chợt dừng, nhưng vẫn không quay đầu lại, Lăng Hy thở dài mà nói:

- Bây giờ, trách nhiệm này là của cậu.

Dứt lời, Lăng Hy liền bước ra cửa, hắn ở đấy lặng lẽ dõi theo bóng lưng đó cho tới khi khuất hẳn:

- Lăng Hy, thật biết ơn khi được làm bạn của cậu.

* * * * *

Hôm sau, Tiểu Niệm tỉnh lại trong sự mong chờ của mọi người. Bác sĩ đến kiểm tra và chẩn đoán mọi thứ đều ổn và sẽ không để lại biến chứng gì, nghe vậy ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cô dịu dàng bước đến ngồi xuống bên thành giường, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên ôm lấy mặt Đứa bé:

- Tiểu Niệm, thật mừng vì con không sao.

- Mẹ, gia gia, gì Mạt Mạt cả thúc thúc nữa sao mọi người lại khóc vậy, Tiểu Niệm làm gì sai sao?

- Tiểu Niệm, con không làm gì sai cả mọi người chỉ là vui mừng quá thôi.

- Mẹ, Tiểu Niệm thấy đói bụng, Tiểu Niệm muốn ăn piza

- Được, Tiểu Niệm mẹ sẽ đi mua cho con

Hắn nhẹ nhàng bước tới đặt tay lên vai cô:

- Tiểu Như, em ở lại với Tiểu Niệm, anh sẽ đi mua.

Cô khẽ gật đầu rồi quay sang ba mình:

- Ba à, người chắc cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi. Mạt Mạt, cậu giúp mình đưa ba về nhé.

- Được rồi, Tiểu Niệm đã không sao ba cũng bớt lo. Tiểu Như, con cũng nên để ý sức khoẻ của mình nữa. Ba về đây

- Tiểu Như, mình đưa bác về, có gì chiều mình lại vào (Mạt Mạt bước tới vỗ vai cô rồi quay sang đỡ ông Hùng ra về)

Tiểu Như tiễn họ ra cửa rồi quay lại với Tiểu Niệm:

- Tiểu Niệm, con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không.

- Bụng Tiểu Niệm vì đói nên rất khó chịu ( thằng bé ủ rũ nhìn xuống cái bụng)

Cô khẽ phì cười vì hành động của nó, cách cửa mở ra hắn bước vào:

- Tiểu Niệm, piza của con đây.

- Zê, cảm ơn thúc thúc (thằng bé đang ủ rũ là thế vậy mà thấy đồ ăn liềng sáng mắt)

Hắn từ từ lấy bánh ra cắt nhỏ cho vào đĩa rồi đưa cho Tiểu Niệm, quay sang cô:

- Tiểu Như, em cũng ăn chút gì đó đi.

- Thiên Vương, mấy ngày qua anh đã ở đây rồi cũng nên về nghỉ ngơi còn việc ở công ty nữa.

- Được rồi, việc của anh anh biết sắp xếp, bây giờ việc của anh là chăm sóc em và Tiểu Niệm.

Cũng may bác sĩ bảo không cần phải ăn kiêng lắm chỉ trừ những đồ ăn gây mưng mủ và để lại sẹo thì tất cả đều có thể ăn bình thường, vì vậy Tiểu Niệm rất nhanh được bình phục.

- Tiểu Như, khi nào thì em mới để Tiểu Niệm nhận anh?

Cô ngước lên nhìn hắn thật lâu rồi khẽ thở dài:

- Thiên Vương,em vốn cả đời này cũng sẽ không nói cho anh biết sự tồn tại của đứa bé. Còn nhớ năm đó khi em nói sẽ tặng anh 1 món quà, chờ ròng rã cả 1 đêm, anh hình như lại không có thành ý muốn nhận nó. Em vẫn ôm hi vọng có thể nói cho anh biết nhưng chính ngày sau đó lại tự tay anh suýt giết chết con của mình. Thiên Vương, lúc ấy em thật sự rất hận anh. Năm tháng trôi qua, vết thương cũng đã trở thành sẹo, mọi chuyện sẽ chỉ là quá khứ nhưng hôm nay chuyện đã xảy ra như vậy rồi em cũng không còn cách nào khác, dù sao anh cũng có trách nhiệm với nó, chỉ là Tiểu Niệm, em cần tìm thời gian thích hợp sẽ nói với nó.

- Tiểu Như, còn em thì sao? Em vẫn không thể cho anh 1 cơ hội?

- Người ta thường nói bất kỳ một mối quan hệ nào tồn tại thì chắc chắn đó là duyên, nhưng ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận. Thiên Vương, mọi chuyện vẫn nên là thuận theo tự nhiên đi.

Vài ngày sau, khi thấy Tiểu Niệm đã hoàn toàn bình phục, cô liền đưa thănfg bé trở về nhà. Buổi chiều ấy, khi Tiểu Niệm đang nô đùa với ba cô ở trong sân:

- Tiểu Niệm, lại đây mẹ bảo!

Thằng bé lon ton chạy đến chỗ mẹ, gương mặt còn chưa tắt nụ:

- Mẹ, thúc thúc sao vậy ah?

Tiểu Như nhẹ nhàng ngồi xuống cầm tay thằng bé, hai hốc mắt đã đỏ ngàu:

- Tiểu Niệm, con trước giờ vẫn luôn hỏi mẹ ba con là ai, vì có 1 chút chuyện mẹ không muốn nhắc đến nên đã không nói cho con biết, Tiểu Niệm vụ tai nạn vừa qua vị thúc thúc này đã cứu con cũng chính là bà của con. Tiệu Niệm, con hãy đến gọi ba đi.

Giọng cô đã bắt đầu sụt sùi, thằng bé nhìn cô rồi lại ngước lên nhìn hắn đôi mắt ngây ngô loé lên chút vui mừng nhưng bỗng chợt rũ mắt xuống:

- Tiểu Niệm không cần ba, bởi vì mỗi khi Tiểu Niệm nhắc đến ba là mẹ lại khóc. Dì Mạt Mạt bảo khi sinh Tiểu Niệm ra mẹ đã rất đau đớn, còn nguy hiểm đến tính mạng vậy mà vẫn chỉ có mình mẹ cố gắng chịu đựng. Mẹ đã từng nói cả đời này chỉ cần mình Tiểu Niệm là đủ, vì vậy Tiểu Niệm cả đời này cũng chỉ cần mình mẹ là đủ.

Tiểu Như ngỡ ngàng nhìn đứa bé, 2 hàng nước mắt đã chảy dài, cô không ngờ Tiểu Niệm còn bé như vậy mà lại nói được những lời như thế, bàn tay run run đưa lên chạm nhẹ vào má nó:

- Tiểu Niệm, con...

Lời còn chưa kịp nói đã thấy 1 bàn tay ấm áp đặt lên vai cô. Hắn nhẹ nhàng bước tới:

- Tiểu Như, để anh.

Dịu dàng nhất có thể, hắn từ từ ngồi xuống khẽ xoay người thằng bé về phía mình:

- Tiểu Niệm, thời gian qua đã để 2 mẹ con chịu khổ là lỗi của ba. Giữa ba và mẹ là có chút hiểm lầm, vì 1 lý do nào đó mà ba đã không được biết đến sự có mặt của con đó cũng là lỗi của ba nhưng bây giờ mọi chuyện đã không còn như vậy nữa, Tiểu Niệm có thể để cho ba bù đắp lại quãng thời vất vả đó không? Ba sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để chăm sóc cho mẹ và Tiểu Niệm. Tiểu Niệm, nếu con đồng ý thì cả đời này ba cũng chỉ cần con và mẹ là đủ.

Thằng bé chăm chú nhìn hắn rồi khẽ nhìn sang cô, chỉ thấy cô mỉm cười mà gật đầu, Tiểu Niệm liền nở nụ cười thật tươi:

- Ba!

Chỉ 1 từ "ba" của Tiểu Niệm cũng khiến hắn vui đến không ngờ, hắn nhẹ nhành đưa tay ra ôm lấy đứa bé:

- Tiểu Niệm, thật cảm ơn con!

- Ba, vậy từ sau này sẽ không có ai có thể nói Tiểu Niệm là "đồ con hoang" được nữa vì Tiểu Niệm đã có ba rồi.

Cô ở ngoài nhìn hai cha con họ nhận nhau mừng đến phát khóc. Tuy cô và hắn không thể cùng hạnh phúc vậy thì cũng nên để cho đứa bé được hạnh phúc. Cách đấy không xa, Lăng Hy đã trông thấy cảnh gia đình xum họp lòng cũng khẽ mừng thầm nhưng lại xen chút xót xa:

- Tiểu Như, chỉ cần em và Tiểu Niệm được hạnh phúc anh bằng lòng chấp nhận làm kẻ đến sau.

Lời nói của anh mang 1 chút bi ai, anh khẽ cười rồi quay lưng bước đi. Để ý 1 chút sẽ thấy, trong ánh mắt của anh không còn mang vẻ tà mị mà thay vào đó là 1 đoá tường vy nở rộ.

Ngày hôm sau, tại nhà của Nam Cung, sau khi nhận được điện thoại Lăng Hy và Thiên Vương liền có mặt tại đó:

- Đưa hắn lên đây (Nam Cung hướng mặt vào 1 tên áo đen rồi nói)

Tên áo đen gật đầu 1 cái rồi bước ra ngoài, 1 lúc sau trở lại liền dẫn theo 1 tên thanh niên đầu tóc rậm rạp.

- Tên này cũng là 1 tay đua xe chính hiệu, do ham cá độ mà sinh ra nợ nần, nhưng không hiểu sao dạo gần đây tài khoản của hắn có rất nhiều tiền. Sau khi nhờ Lăng Hy lấy đoạn video hôm sảy ra tai nạn, mình đã đem đi đối chiếu chiếc xe của hắn và chiếc xe hôm sảy ra tai nạn chính là một.

Hắn nghe vậy 2 mắt đã hằn lên tia đỏ:

- Mẹ kiếp! Nói, rốt cuộc ai sai ngươi làm, nếu có nửa lời dấu diếm ta nhất định sẽ nghiền nát ngươi dưới bánh xe.

Tên thanh niên kia nghe vậy liền run rẩy, 3 con người ngồi trước mặt hắn, hắn đâu phải là không biết: 1 người là cao cao tại thượng, 1 người lại là "Diêm Vương Sát" và tất nhiên người còn lại chắc chắn không phải dạng vừa. 3 người 3 khí thế đáng sợ:

- Tôi...tôi...không biết...là cách đây vài ngày có 1 cô gái đến cho tôi 1 xấp tiền và bảo tôi trong 1 ngày phải dạy cô ấy lái được chiếc xe đó. Tất nhiên có tiền thì tôi sẽ làm nhưng đến hôm sau cô ta lại tới và đòi thuê xe của tôi nửa ngày với giá cao ngất ngưởng, tôi liền đồng ý. Đúng giờ cô ta trả lại xe và đi mất, đến tên cô ta tôi cũng không biết. Hôm sảy ra tai nạn tôi vốn không có lái chiếc xe đó, các anh có thể điều tra hôm ấy tôi cùng đám bạn đi cá cược.

Lăng Hy nãy giờ im lặng liền lên tiếng:

- Mình điều tra rồi, quả thật hôm đó hắn không có điểu khiển chiếc xe cũng không thể có mặt ở vụ tai nạn.

- Mẹ kiếp, vậy rốt cuộc là ai.

Tên thanh niên kia dường như nhớ ra được điều gì, liền gấp gáp nói:

- Trông cô ta ăn mặc cũng biết là tiểu thư con nhà đại gia nhưng mà để ý kỹ thi thoảng lại thấy cô ta chóp chép ngáp tôi nghĩ cô ta là con nghiện nặng.

Lời hắn vừa dứt, trong đầu cả 3 người cùng hiện lên 1 hình ảnh, không hẹn mà nói:

- LÂM TỐ QUYÊN!

* * * * *

Tại bar DIAMOND.

Nam Cung vứt 1 xấp giấy lên bàn, rồi ngồi xuống thở dài:

- Đấy là thông tin về Tố Quyên thời gian qua. Từ sau vụ lần đó cô ta vẫn liên tục dùng đến thuốc nhưng ông Lâm lại không hề hay biết. Cô ta còn có qua lại với 1 băng nhóm chuyên buôn bán và tàng trữ heroin, nghe nói cô ta nhập của bọn họ về rồi đem bán cho các con nghiện đây. Ả cũng khôn khéo leo lên giường của 1 tên đội trưởng vậy nên đến giờ vẫn chưa bị công an sờ gáy. Ha...thật không ngờ 5 năm qua cô ta lại có một lịch sử vĩ đại như thế, không biết khi ông Lâm nghe được điều này sẽ vui như thế nào.

Thiên Vương cầm xấp giấy lên lật qua vài tờ toàn là hình ảnh những cuộc giao dịch bất hợp pháp, những lần thác loạn của ả, kể cả lúc dâm đang ở trên giường tên khác cũng có, hắn không khỏi nhíu mày, đường đường là 1 đại tiểu thư vậy mà lại xa đoạ đến mức độ này thật ra 1 phần cũng là do hắn, chỉ là bây giờ ả đã chạm đến giới hạn của hắn nên chắc chắn phải gánh lấy hậu quả, vứt xấp giấy lên bàn, dựa lưng vào thành ghế, lạnh nhạt nói:

- Thu thập hết tất cả chứng cứ về cô ta, chuẩn bị để công bố. Nhưng trước hết, phải mời cô ta đến nhà uống chén trà ôn lại chuyện cũ đã.

Nam Cung nhìn hắn lắc đầu thở dài, hắn vốn là 1 con gấu ngủ đông trông không có gì nguy hiểm nhưng 1 khi đã cố đánh thức nó dậy thì bất kể là ai nó sẽ tấn công không xét tình nghĩa. Lăng Hy nghe hắn nói vậy liền bật cười:

- Thiên Vương, đối với phụ nữ cũng phải nên biết "thương hoa tiếc ngọc".

- Vậy sao, đối với mình phụ nữ chỉ có 1 người là Tiểu Như. (Hắn nở nụ cười mê hoặc, ánh mắt đã chất chứa cả 1 người con gái)

- Thiên Vương, sến sẩm như vậy thật không giống cậu chút nào (Nam Cung phì cười cầm ly rượu nhấp 1 ngụm)

- Thay đổi khẩu vị đôi khi cũng là điều nên làm (Lăng Hy hút 1 hơi thuốc sâu rồi từ từ nhả khói ra là đang nói hắn hay là ám chỉ anh, chẳng phải từ sau khi gặp cô anh cũng chẳng còn giống anh ngày trước sao)

Bắt một người đối với hắn không khó, vậy nên ngay hôm sau Tố Quyên đã có mặt ở nhà Nam Cung đúng nghĩa là "uống chén trà ôn lại chuyện cũ".

- Các người đưa tôi đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? (Ả lo sợ nhìn 3 người đàn ông trước mặt)

Thiên Vương vẫn bình thản hút tàn điếu thuốc, vứt xuống đất rồi lãnh đạm nói:

- Tố Quyên, lâu rồi không gặp chỉ muốn biết cuộc sống cô giờ thế nào, nghe nói cô dạo này lại có sở thích đua xe moto.

Ả nghe hắn nói vật liền giật mình, bàn tay run rẩy mà bấu chặt vào nhau:

- Thiên Vương, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?

Hắn thấy cô sợ đến mức mặt không còn giọt máu liền phì cười, rót một chén trà đẩy sang cho cô:

- Tố Quyên, uống chén trà rồi từ từ nói vậy.

Ả ta nhìn chằm chằm vào ly trà, ánh mắt loé lên tia kinh hãi:

- Tôi không uống, có chuyện gì anh nói luôn đi.

- Trịnh Thiên Vương tôi rất ít khi rót trà mời ai, vậy nên cô vẫn là nên nhận lấy. Tố Quyên cũng chỉ là 1 ly trà, không cần phải khẩn trương như thế. Hay là để tôi giúp cô.

- Không cần.

Ả sợ hãi cầm ly trà lên, tròng mắt căng thẳng mà khoét sâu tận xuống đáy chén, đôi tay run rẩy đến mức làm trà trong ly cũng bắn ra ngoài. Nam Cung và Lăng Hy nhìn cảnh tượng này phải quay đi hướng khác để bật cười. Hắn thật là biết cách doạ người, chỉ đơn giản là một ly trà thôi mà cũng khiến người ta khiếp sợ đến như vậy, giờ mới hiểu thế nào là "uống chén trà ôn lại chuyện cũ". Ả ta đưaj ly trà lên miệng, do dự một chút rồi ngửa cổ lên nhắm mắt uống 1 hơi. 1 giây, 2 giây, 3 giây rồi đến 1 phút ả thấy mình vẫn bình yên liền thở phào nhẹ nhõm:

- Hahaa...Tố Quyên, chỉ là uống 1 chén trà thôi cô có cần phải khoa trương vậy không. (Hắn thấy ả như vậy liền phá lên cười.)

- Thiên Vương, trà tôi cũng đã uống, anh có chuyện gì thì nói đi.

- À có 1 người muốn gặp cô

Nói rồi hắn khoát tay ra hiệu cho 1 tên áo đen đưa người đó lên. 1 lúc sau tên áo đen quay lại mang đến sự sợ hãi cho ả. Lần này Tố Quyên bị doạ cho đến sợ mất cả hồn vía, trước mặt là tên thanh niên mà ả đã bỏ tiền ra thuê, ả biết sự xuất hiện của tên đó ở đây cũng đồng nghĩa với việc mọi chuyện đã bị hắn phát hiện, 2 tay nắm chặt vào tà váy, trên gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, ả lấy hết can đảm nói:

- Thiên Vương, thì ra anh đã sớm biết, vậy từ này tới giờ tốn công tiếp tôi như vậy là có ý gì.

- Tiếp cô? Haha...Tố Quyên, cô đề cao bản thân mình quá. Hôm nay, mất công mời cô đến đây chỉ là muốn cùng cô chơi 1 trò chơi.

- Trò chơi? (Ả trố mắt lên nhìn hắn)

- Phải, chẳng phải cô rất thích đua xe moto phân khối lớn sao? Hôm nay ta cùng chơi vậy.

Hắn nói xong liền ra hiệu cho 2 tên áo