Cấm Đình

Chương 40: 40: Xuất Cung





Mỗi năm Tết Thượng Nguyên trước sau tổng cộng có ba ngày, là ba ngày mà nữ tử tông thất Đại Đường mỗi năm hi vọng nhất.

Chỉ vì ba ngày này Trường An giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm, nữ tử tông thất có thể ra ngoài, cùng vạn dân suốt đêm chung vui.
Chạng vạng ngày mười bốn tháng Giêng, Thái Bình đã sớm thay viên khâm bào màu đỏ rực, đội lên khăn vấn đầu, dẫm lên ủng da hươu đứng chờ ở cổng hậu điện, chờ Uyển Nhi trang điểm xong, cùng nhau xuất cung chơi đùa.
Nàng vốn có thể mặc một thân nữ trang ra ngoài, nhưng nghĩ đến mặc nữ trang còn phải mang mũ có mạng che, đi đường còn phải hết sức chú ý người xung quanh, chẳng may không cẩn thận sẽ đụng phải mấy bả vai cao to, thật khó chịu.

Cho nên nàng đơn giản thay một thân nam trang, hiện nay nàng cũng chỉ mới mười lăm, sau khi buộc ngực, không nhìn kỹ vành tai nàng, không thấy xỏ khuyên, liền sẽ không cảm thấy đây là một cô nương.

Thậm chí, nàng mặc một thân bào sam màu đỏ này thật sự rất đẹp, chỉ đơn giản quét mắt một cái, còn tưởng rằng là tiểu lang quân tuấn tiếu nhà ai chạy ra ngoài chơi, môi hồng răng trắng làm người khác muốn tới gần trêu chọc mấy câu.
"Uyển Nhi, nàng thay xong chưa?" Thái Bình nhìn sắc trời càng tối, nàng nôn nóng mà thúc giục Uyển Nhi.
"Rồi đây." Uyển Nhi một bên trả lời, một bên cầm mũ mạng từ bên trong đi ra.

Hôm nay nàng xuyên một thân váy dài vàng nhạt, bởi vì bên ngoài còn một ít bông tuyết bay bay, cho nên bên ngoài khoác thêm một kiện áo choàng đen.
Thái Bình còn chưa kịp nhìn kỹ trang dung của nàng, Uyển Nhi đã đem mũ mạng đội lên.
"Đừng nhúc nhích, ta nhìn một chút!" Thái Bình không cho phép nàng ấy lừa gạt nàng như vậy, ngón trỏ vén lên tấm lụa trắng rũ xuống, tiến sát vào cẩn thận nhìn xem.
Hôm nay hoa điền vẫn là hoa mai, lại cực kỳ mỹ lệ.

Khó có được chính là, son môi của Uyển Nhi hôm nay so với ngày xưa lại diễm hơn không ít, vốn là cánh môi ôn nhuận nhưng Thái Bình lúc này nhìn thấy, hận không thể ngậm lấy mút đến sưng mới bỏ qua.
Cảm thấy Thái Bình càng đến gần hơn, Uyển Nhi gấp giọng nhắc nhở, "Điện hạ còn không nhìn rõ sao?"
"Trời nhanh tối, tự nhiên nhìn không rõ lắm." Thái Bình nghiêm trang nói, dư quang nhìn lướt qua ánh nến cung đình sáng rỡ, "Ánh sáng trong điện của nàng tốt hơn, đi, đi vào nhìn cho rõ, miễn cho vẽ giống như mèo con, ra ngoài sẽ bị người khác chê cười!"
Uyển Nhi làm sao không biết nàng ấy có chủ ý gì, lập tức nắm chặt tay nàng ấy, "Còn không xuất cung, cửa cung sẽ đóng." Lý do này thật sự làm cho Thái Bình phải nhìn lại, Thái Bình thở dài, nắm chặt tay nàng, giương giọng nói: "Xuân Hạ, mang đèn, chúng ta xuất phát."

"Vâng."
Xuân Hạ cầm đèn lồng chiếu sáng bậc thang, chờ đợi công chúa cùng tài tử đi xuống.
Hồng Nhụy cũng cầm đèn đuổi theo, hai người một trái một phải, đèn lồng chiếu sáng, một đường dẫn hai vị chủ tử đi tới trước cổng Đan Phượng.

Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ mà Võ Hậu chuẩn bị để hộ tống Thái Bình đã chờ ở đó từ lâu, tối nay không thể bận áo giáp làm người ngoài nhận ra tiểu lang quân được hộ tống là quý nhân trong cung, cho nên bốn người này đều đổi sang thường phục màu đen.
"Đi thôi." Thái Bình tự nhiên không thể để bốn người họ qua loa lấy lệ, đi theo bảo hộ các nàng cũng được, dù sao không quấy rầy nàng nắm tay Uyển Nhi dạo quanh thành Trường An là tốt rồi.
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên ngày đầu tiên, sắc trời mới chập tối, Trường An đã nhà nhà thắp đèn, đường phố rực rỡ.

Ngày thường đủ loại tộc người cùng cảnh sắc chỉ thấy qua trong thi văn, hôm nay tại đầu đường đều có thể thấy tận mắt.

Đêm nay náo nhiệt nhất không gì hơn ngoài hẻm pháo hoa cùng tửu lầu, thỉnh thoảng từ lầu các phát ra một câu thơ mà người nào đó say sưa tùy tiện nghĩ ra, rơi vào trong tai Uyển Nhi, nàng nghe hiểu mà nhịn không được nở nụ cười.
Thơ văn kỵ nhất là khoa trương, loại ngữ điệu tùy tính này, lại so với văn chương mỹ miều còn muốn đánh thẳng vào nhân tâm.
Uyển Nhi nhớ rõ đời trước lần đầu tiên nàng ra cung ngắm nhìn cảnh Tết Thượng Nguyên, nàng như chim tước bị giam giữ đã lâu, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi lồng giam.

Nàng tùy tiện đi lại trên đường phố Trường An, ánh đèn dưới hiên đem ngũ sắc rực rỡ chiếu trên người nàng, mỗi bước nàng đi, đều cảm thấy phá lệ nhẹ nhõm.
Khi đó, nàng cao hứng cực kỳ, đã từng lặng lẽ nghiêng mặt nhìn về phía công chúa bên cạnh.
Công chúa cũng giống như công chúa ngày hôm nay, một thân nam trang, nhưng không phải viên khâm bào đỏ thẫm, chỉ là một kiện viên khâm bào màu trắng.

Nếu hôm nay Thái Bình có phần lộng lẫy, đời trước Thái Bình lại có phần thư sinh hơn.
Đời trước công chúa không có nắm tay nàng, cảm thấy nàng nhìn quanh, nàng ấy mỉm cười nghiêng mặt, cũng không nói ra, chỉ là không kiêng nể gì mà mong mỏi nhìn nàng.


Uyển Nhi không dám đối diện với ánh mắt nàng ấy, bất động thanh sắc mà nhìn thẳng phía trước, mượn mũ có mạng mà che khuất ánh mắt nhiệt liệt của Thái Bình.
Tim đập cuồng loạn, khi đó nàng cùng Thái Bình trong lòng đều hiểu rõ, lại không dám nói ra lưỡng tình tương duyệt.
Mà ngày hôm nay, Thái Bình đã sớm gắt gao nắm chặt tay nàng, đâu quan tâm gì ánh mắt của người khác, nhìn đến màn xiếc mới lạ, liền chỉ Uyển Nhi xem, "Uyển Nhi, nàng xem! Phun lửa kìa!"
Đời trước mấy chục năm sau đó, Uyển Nhi đã xem qua vô số lần gánh xiếc như vậy, cho nên đêm nay đối với nàng mà nói, phong cảnh thành Trường An thật đẹp, cũng không đẹp bằng công chúa điện hạ.
Trước kia nàng mượn mũ mạng tránh né ánh mắt Thái Bình đưa tới, đêm nay nàng mượn mũ mạng che đậy ánh mắt không kiêng nể nhìn về phía Thái Bình.
Nàng cùng nàng ấy, cũng có thể tay trong tay đi trên đường xá Trường An như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, trái tim Uyển Nhi liền đong đầy ấm áp.

Nàng cầm lòng không đậu mà nắm thật chặt tay Thái Bình, nhắc nhở nàng ấy, "Điện hạ còn muốn chiết liễu không?"
"Muốn!" Thái Bình nhìn nhìn trái phải, bất đắc dĩ biển người tấp nập, nàng cùng Uyển Nhi đều không cao, nhất thời cũng không phân biệt rõ ràng phương hướng.

Thái Bình nhíu mày quay đầu lại, nói với Vũ Lâm tướng sĩ phía sau: "Ta muốn đến Bá Kiều! Các ngươi dẫn đường!"
Vũ Lâm tướng sĩ vội vàng khuyên nhủ: "Cổng thành Trường An sáng mai mới có thể mở, Bá Kiều ở ngoại ô, chúng ta đêm nay không đến được."
"Vậy......"
"Bên cạnh phóng sinh trì hẳn là có cây liễu."
Uyển Nhi sợ Thái Bình nổi lên tính tình, làm ầm ĩ một hai phải ra khỏi thành chiết liễu, tranh thủ đề nghị trước, "Điện hạ, được không?" Ngữ khí nàng ôn nhu, Thái Bình làm sao có thể nói "không được" chứ?
"Cũng được!" Thái Bình tiếp nhận đề nghị của Uyển Nhi, "Liền đến phóng sinh trì."
Thành Trường An có rất nhiều phóng sinh trì, gần với cổng Đan Phượng nhất, không khác ngoài phóng sinh trì ở chợ phía Đông.

Vũ Lâm tướng sĩ cao nhất phân biệt phương hướng, liền tuân mệnh mang theo công chúa một đường đến chợ phía Đông.
Bước vào chợ phía Đông, ập vào trước mặt đó là mùi hương hỗn tạp không thể phân biệt được.

Nơi này người Hồ bày quán bán thịt nướng, bán bánh ven đường, cũng có người Hồ mở quán rượu mời Hồ cơ đứng trước cửa quán khiêu vũ mời chào khách vào uống rượu.
Bộ dáng Thái Bình thật sự quá tuấn tiếu, lúc đi qua mấy quán rượu của người Hồ trên đường, Hồ cơ nhịn không được nhảy múa đến gần Thái Bình.
Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ vừa muốn quát Hồ cơ lui xuống, Hồ cơ kia lại cực kỳ có chừng mực mà dừng ở địa phương cách Thái Bình một bước, dùng tất cả vũ mị để nhảy múa.
Đôi mắt gắt gao mà chăm chú nhìn vào Thái Bình, chỉ muốn tiểu lang quân tuấn tiếu này nghiêng mặt nhìn một cái.
Thái Bình vốn định liếc mắt nhìn một chút, chưa quay đầu, liền nghe thấy Uyển Nhi nhỏ giọng nhắc nhở, "Chiết liễu." Cách mạng che, Thái Bình nhìn không rõ biểu tình của Uyển Nhi lúc này, nhưng từ trong thanh âm của Uyển Nhi mà nàng nghe được, hiển nhiên nhiều thêm một chút vị chua.
Thái Bình vốn dĩ cũng không thích thú nhìn Hồ cơ khiêu vũ gì đó, nàng ở trong cung muốn nhìn Hồ cơ khiêu vũ cũng chỉ là một chuyện nhỏ.

Có thể nghe được một câu ghen tuông của Uyển Nhi, lại là chuyện lớn khó như lên trời.
Khó được Uyển Nhi có phản ứng như vậy, Thái Bình sao có thể bỏ lỡ?
"Liền xem một chút." Thái Bình cố ý thả vào trong giọng nói nhiều thêm một tia ngả ngớn.
Uyển Nhi hiển nhiên là không vui, quăng tay nàng đi.
Thái Bình vội vàng bắt lại, cười làm lành: "Nếu Uyển Nhi không cao hứng, ta liền không xem!"
"Ngươi cao hứng là được, quản ta làm gì?" Uyển Nhi lại lần nữa ném tay nàng đi, lần này Thái Bình bắt được trong nháy mắt, phát ra một chuỗi cười to như chuông bạc khi thực hiện được chuyện xấu.
Uyển Nhi tự biết đã đi quá giới hạn, lập tức hai má nóng lên, cắn răng thấp giọng giận dỗi: "Ngươi cố ý kích ta!"
"Lần này ta mới thật sự cao hứng!" Thái Bình tươi cười rơi vào đáy mắt Hồ cơ, Hồ cơ chỉ cảm thấy đã nhìn thấy công tử tuấn tiếu nhất thành Trường An mỉm cười, lúc này nơi nào còn phân rõ là nghe nhiều mùi rượu trong quán nên say, hay là đắm chìm trong tuấn tiếu của tiểu lang quân mà say? Nàng bất giác dừng lại khiêu vũ, si ngốc mà nhìn sườn mặt của Thái Bình.
Thái Bình mỉm cười quay lại, nắm tay Uyển Nhi quơ quơ trước mặt Hồ cơ, trầm giọng xuống, nghiêm túc nói: "Cô nương còn nhìn tại hạ như vậy, thê tử của tại hạ sẽ tức giận."
Hồ cơ bị nói trúng tâm tư, lập tức hổ thẹn mà cúi đầu lui về cửa quán rượu.
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình dám ở trước mắt bao người nói một câu như vậy, nàng nghe được tim không khỏi nóng lên, lại hoảng loạn mà vội vàng liếc nhìn Vũ Lâm tướng sĩ, Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ bên cạnh.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ đã sớm quen công chúa cùng tài tử hồ nháo, hai người chớp mắt cười khẽ, ra vẻ cái gì cũng không nghe thấy mà nhìn trái nhìn phải.
Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi theo đã sớm biết công chúa kiêu căng, lá gan còn lớn hơn nữ tử trong tông thất, hôm nay xuyên nam trang ra ngoài, ngẫu nhiên sẽ tinh nghịch, muốn trêu chọc Hồ cơ một chút, cũng có khả năng.

Bọn họ tự nhiên biết lời nói nào phải coi là thật, lời nói nào chỉ có thể xem như vui đùa.
Uyển Nhi thấy sáu người này cũng không có ánh mắt khác thường, quay đầu, nhỏ giọng nói: "Điện hạ còn nói bậy, ta liền......"
"Được, tuân mệnh nương tử." Thái Bình biết rằng người đi theo đều sẽ không coi là thật, nàng được một tấc lại muốn tiến một thước mà đoạt lấy lời Uyển Nhi, nắm tay Uyển Nhi xâm nhập vào sâu trong hàng người, ném lại một câu cho người phía sau, "Hồ cơ đó nhảy rất đẹp, thưởng cho ta!"
Hồ cơ vốn tưởng rằng hôm nay tự tìm chế nhạo, nào biết tiểu lang quân này lại có tâm.

Xuân Hạ lấy ra túi tiền đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một chuỗi đồng tiền, đưa cho Hồ cơ, "Lấy đi, công tử hôm nay cao hứng, có thưởng!"
"Xuân Hạ, mau lên, các nàng đã đi xa!" Mới nói xong, liền nghe thấy Hồng Nhụy ở trong đám người gọi nàng, Xuân Hạ nào dám tụt lại phía sau, lập tức hơi nhấc góc váy, chạy về phía Hồng Nhụy.
Phóng sinh trì còn sót lại băng sương chưa tan, Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, gạt ra đám người đi tới bên cạnh ao.
Vũ Lâm tướng sĩ sợ Thái Bình chiết liễu không cẩn thận sẽ ngã vào trong ao, liền hai người trái phải hộ vệ, để Thái Bình cùng Uyển Nhi mở ra một không gian thoáng hơn.
"Điện......!Công tử cẩn thận chút." Vũ Lâm tướng sĩ vốn định nhắc nhở, cuối cùng chỉ phải thay đổi xưng hô.
"Chiết liễu chỉ là chuyện nhỏ, yên tâm, ta sẽ không ngã xuống đâu." Nói, Thái Bình ngẩng đầu lên, duỗi cánh tay nắm lấy một cành liễu còn đọng tuyết, chưa dùng sức, mu bàn tay liền bị Uyển Nhi phủ lên.
"Cùng nhau." Uyển Nhi nhàn nhạt nói hai chữ, cùng Thái Bình cùng nhau dùng sức, kéo cành liễu này xuống.

Nào biết, cành liễu khác lại bắn lên trên, làm chấn động khiến cho tuyết đọng rơi xuống.
Trên đầu Uyển Nhi có mũ mạng, vẫn còn ổn.
Nhưng Thái Bình đội khăn vấn đầu, thoáng chốc một tầng tuyết đọng rơi xuống trên vai, nàng nhịn không được cười ha ha, lại thò đầu qua, "Uyển Nhi nàng vỗ vỗ cho ta."
Uyển Nhi giơ tay, ôn nhu giúp nàng ấy phất hết tuyết đọng.

Nàng vốn định nhìn một cái, trên khăn vấn đầu của Thái Bình còn tuyết đọng hay không, miễn cho lát nữa tuyết tan ra, thấm vào khăn vấn, làm Thái Bình cảm lạnh.
Nàng nhìn thật cẩn thận, một bên nhẹ phẩy, một bên tầm mắt dời xuống, vừa lúc cùng ánh mắt Thái Bình đan xen.
Công chúa điện hạ của nàng dưới cành liễu nhẹ nhàng cười khẽ, nụ cười như một mũi tên mang theo ngọn lửa nhỏ bắn trúng tâm khảm của nàng, làm nàng ấm áp lại trầm mê.
Giờ khắc này, nàng cuối cùng đã hiểu.
Đêm nay vì tiểu công chúa tuấn tiếu này làm cho khuynh đảo, không chỉ có Hồ cơ kia, còn có nàng, Thượng Quan Uyển Nhi.
_____
Chú giải
Viên khâm bào: Trang phục thời Đường đã từng được nhắc đến trước đó (lúc Thái Bình đánh mã cầu), thường được nam nhi mặc
Phóng sinh trì: ao nước dùng để phóng sinh
Xưng hô mình sẽ thay đổi tùy tình huống, Thái Bình đang mặc nam trang ở ngoài cũng không thể gọi là nàng.