Cấm Đình

Chương 41: 41: Pháo Hoa





Nhìn thấy đáy mắt Uyển Nhi phun trào tình tố nồng đậm, Thái Bình dằn xuống đáy lòng tràn đầy vui mừng.

Đời trước nàng cầu lưỡng tình tương duyệt một đời một kiếp, cuối cùng hôm nay đã hái được quả ngọt.
Tết Thượng Nguyên này, nàng nhất định phải làm cho Uyển Nhi suốt đời khó quên.
"Xuân Hạ, trước tiên cầm cho ta, không được ném!" Thái Bình đem cành liễu trong tay đưa cho Xuân Hạ, cười nói với Uyển Nhi: "Đi! Đến địa phương tiếp theo!"
"Đi đâu......" Uyển Nhi còn chưa kịp hỏi xong, Thái Bình đã nắm tay nàng hòa vào dòng người.
Mấy người theo hầu chỉ phải theo sát công chúa cùng tài tử, đi theo hai người cùng nhau xuyên qua con phố dài, xuyên qua đám người, một đường đi đến cổng chùa Đại Từ Ân.
Hôm nay chùa Đại Từ Ân còn náo nhiệt hơn so với trước đó, không bị lệnh cấm đi lại ban đêm hạn chế, đêm nay không ít người mang theo hương khói chờ ở bên ngoài đại điện, chờ đoạt thanh hương đầu tiên của ngày mười lăm.

Cách đó không xa, Đại Nhạn Tháp đứng sừng sững ở giữa đèn đuốc, từ ngày kiến thành đến nay, đã là một đạo phong cảnh không thể thiếu của thành Trường An.

Đêm nay nhìn lại, càng lộ ra vẻ trang nghiêm.
"Xuân Hạ, chuẩn bị hương khói." Thái Bình nghĩ, đêm nay hẳn còn phải trả lại cái nguyện kia.

Tuy là đời trước trước khi chết, nàng cũng không phải hứa nguyện trước tượng Phật được cung phụng trong chùa Đại Từ Ân này, nhưng chỉ cần thành kính lễ tạ, đêm nay cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Uyển Nhi không biết vì sao Thái Bình lại muốn đến nơi này cầu nguyện, khi nàng nhìn về phía Thái Bình, phát hiện biểu tình của Thái Bình so vừa nãy thành kính nghiêm túc hơn nhiều.
Thái Bình nắm tay nàng, đi vào Đại Hùng Bảo Điện.
Bất kể đêm nay thành Trường An có bao nhiêu huyên náo, chỉ cần bước vào đại điện, mọi người đều không hẹn mà cùng mà lựa chọn lặng im cầu nguyện.
Thái Bình thả lỏng tay Uyển Nhi, tiếp nhận thanh hương từ trong tay Xuân Hạ, thành kính quỳ xuống, khép mắt cầu nguyện.
Nhất nguyện, kiếp này trời không phụ lòng, nàng có thể cho Uyển Nhi thái bình, trường an chân chính.
Nhị nguyện, tuổi thọ không ngắn, nàng có thể cùng Uyển Nhi bên nhau nhiều mấy năm.
Tam nguyện......
Thái Bình híp mắt nhìn Uyển Nhi, chỉ thấy nàng ấy quỳ gối ở bên cạnh nàng, đang nhắm mắt cầu nguyện.

Thái Bình giãn mi cười khẽ, nàng hy vọng Uyển Nhi cũng giống như nàng —— nguyện cùng nàng không phụ tình thâm, năm tháng bình yên.
Thái Bình lễ bái ba lần, đứng dậy tự tay đem thanh hương cắm vào trong lư hương.

Nàng kiên nhẫn chờ Uyển Nhi cầu nguyện xong, cũng đem thanh hương cắm vào lư hương.
Uyển Nhi biết Thái Bình muốn hỏi, liền mở miệng trước, "Nguyện không thể nói."
Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, "Dù sao ta cũng biết!"

"Biết cũng không thể nói!" Uyển Nhi nhắc nhở Thái Bình, chợt cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, thì ra Thái Bình đã nắm lấy tay nàng, nàng nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, "Nơi này là Phật đường......"
"Ta biết." Thái Bình cười khẽ, biết nàng ấy muốn tránh, lại càng ra sức nắm chặt thêm, "Nơi này gần Khúc Giang, đêm nay nghe nói bên đó có hội đèn lồng, rất nhiều văn nhân mặc khách đều sẽ đến!"
Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên, kinh ngạc nhận ra Thái Bình đến thật gần nàng, khẩn trương mà nhỏ giọng giận dỗi: "Không được làm bậy!"
"Nơi này không thể, vậy thì......" Ánh mắt Thái Bình lưu chuyển, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để Uyển Nhi nghe được rõ ràng, "Đổi đến địa phương có thể làm bậy!"
"Ngươi!" Uyển Nhi nghe được bên tai nóng lên, nếu không phải chung quanh có hạ nhân, nàng nhất định phải căng mặt lên rồi nhẹ mắng nàng ấy một câu "Điện hạ càn rỡ!"
"Ha ha!" Thái Bình cười to, nắm tay nàng rời khỏi đại điện.
Tuyết đã ngừng rơi, khi đoàn người Thái Bình một hàng đi vào Phù Dung Viên, đã gần đến giờ Tý.

Thái Bình thúc giục Vũ Lâm tướng sĩ mở đường, mang theo Uyển Nhi đi đến một lầu cao bên trong Phù Dung Viên.
"Bốn người các ngươi, thủ ở nơi này, lát nữa bổn cung muốn lên trên ngắm pháo hoa, đừng để người không liên quan tiến vào quấy rầy bổn cung!" Thái Bình nghiêm mặt hạ lệnh, trước tiên an bài cho bốn người này.
Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ lập tức lĩnh mệnh.

Đầu tiên, trái phải lầu các này đều là hành lang dài, trong hành lang không ít người đến đề thơ ngắm đèn, nếu không trông chừng nơi này, xác thật sẽ có người đi lên quấy rầy công chúa; thứ hai, lầu các tuy có ba tầng cao, lại không rộng lắm, một lần cũng chỉ có thể có ba đến bốn người ở cùng tầng nhìn về nơi xa, bọn họ cũng không thể cùng công chúa leo lên.
Sau khi Thái Bình tiến vào các, liền mệnh cho Xuân Hạ Hồng Nhụy đem cửa khóa lại.
Uyển Nhi dường như ý thức được chuyện gì, chỉ cảm thấy hai má nóng đến lợi hại.

Coi như bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đã lui lại, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lại vẫn luôn đi theo, nàng sợ Thái Bình trong lát nữa động tình quá mức càn rỡ, làm kinh động đến Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy tới phá vỡ các nàng, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Điện hạ, đêm nay quy củ vẫn là tốt hơn."
"Uyển Nhi nghĩ đi đâu rồi?" Thái Bình nhịn không được nở nụ cười, ánh sáng làm nổi bật lên mặt mày như họa, "Ta chỉ muốn lẳng lặng cùng nàng ngắm nhìn pháo hoa, trò chuyện."
Vẫn là nàng không quy củ mà suy nghĩ nhiều?
Uyển Nhi chỉ cảm thấy xấu hổ buồn bực, nhưng nàng lại còn không thể trách cứ Thái Bình một câu.

Đều do nàng suy nghĩ nhiều, nói lời không nên nói.

Lần này, hai má dường như bị cái gì in dấu, nàng không cần nhìn cũng biết sắc mặt của mình có bao nhiêu hồng.

Nàng bất động thanh sắc mà cúi đầu xuống, chỉnh chỉnh lại mạng che, không nghĩ bị Thái Bình nhìn thấu nàng đang mất tự nhiên.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đi theo hai vị chủ tử đến tầng hai tiểu các, lúc chuẩn bị lên tầng ba, Thái Bình lạnh mặt ngăn cản các nàng, "Mặt trên càng chật hẹp.

Sao? Là muốn bổn cung cùng tài tử muốn ngồi cũng ngồi không được?"
Hồng Nhụy khẩn trương, cúi đầu nói: "Nô tỳ biết tội!"

"Vâng." Xuân Hạ lặng yên kéo kéo tay áo Hồng Nhụy, thanh âm hơi lớn hơn, "Bọn nô tỳ liền ở chỗ này chờ, nhất định sẽ không cho bất luận kẻ nào rảnh rỗi đi lên quấy rầy điện hạ cùng tài tử."
"À, hiểu chuyện." Thái Bình làm sao còn nhịn được ý cười, "Trở về thưởng cho các ngươi!"
"Tạ điện hạ!" Xuân Hạ lại bái.
Hồng Nhụy chớp chớp mắt, còn không biết đây là chuyện gì, mới vừa rồi rõ ràng còn hung hăng như vậy, lúc này lại muốn thưởng.
Chờ Thái Bình cùng Uyển Nhi đi lên đỉnh các, Xuân Hạ lôi kéo Hồng Nhụy đi đến bên cửa sổ, cười trộm nhắc nhở: "Ngươi không nhìn ra sao, điện hạ thích tài tử đó?"
Đôi mắt Hồng Nhụy bỗng chốc mở ra cực to, "A?"
"A cái gì?" Xuân Hạ không nghĩ tới Hồng Nhụy lại có phản ứng như vậy, nói thầm: "Cũng không biết vì sao tài tử lại lưu ngươi hầu hạ, đầu gỗ, ngay cả cái này cũng nhìn không ra."
Công chúa thích tài tử, Hồng Nhụy đương nhiên biết, nhưng hôm nay Xuân Hạ đặc biệt nhắc nhở, nàng ngược lại cảm thấy sự tình nghiêm trọng.
Hồng Nhụy đè thấp thanh âm hỏi: "Là......!Thích kiểu kia sao?"
"Thích chính là thích, còn phân loại sao?" Xuân Hạ trợn mắt liếc nàng một cái, "Giống như nếu ta thích ngươi, có đôi khi cũng muốn lôi kéo ngươi nói mấy lời riêng tư, cái này ngươi cũng không hiểu?"
"Ngươi......!thích ta?" Cái này làm cho Hồng Nhụy triệt để phát ngốc.
Lần này đến lượt đôi mắt Xuân Hạ mở ra cực to, "Không thích ngươi, sẽ nhắc nhở ngươi như vậy?!"
"Ta nói chính là cái loại thích kia......" Hồng Nhụy luôn cảm thấy "thích" trong lời nói của Xuân Hạ, cùng với loại nàng đang nghĩ đến là không giống nhau.
Xuân Hạ rốt cuộc cũng phản ứng lại, hai má tức khắc bùng lên hai đóa đỏ ửng, bực mình nói: "Hồng Nhụy, ta không nghĩ ngươi lại có tâm tư như vậy! Ta nói công chúa thích tài tử, chính là......! Chính là thích giữa tỷ muội! Ta nói thích ngươi, cũng là thích giữa tỷ muội như vậy! Ngươi......" Nói đến một nửa, nàng cảm thấy tâm cũng rối loạn, bang bang nhảy lên làm nàng nói chuyện cũng nói lắp, "Ngươi......! Nghĩ cũng đừng nghĩ......!Ta thích lang quân!"
Hồng Nhụy thấy nàng gấp đến đỏ mặt, vội vàng khuyên nhủ: "Xuân Hạ ngươi đừng vội, ta cũng không có ý tứ đó."
Nghe được lời này, Xuân Hạ vốn dĩ gấp gáp, đột nhiên lại nhiều thêm một mạt cảm giác mất mát không nói rõ được, nàng cũng không biết chính mình tức giận cái gì, xoay đầu đi, "Ta cũng không có!"
Tầng hai tiểu các một chốc rơi vào lặng im, nổi bật lên hoan thanh tiếu ngữ cực kỳ huyên náo bên ngoài.
"Tỷ tỷ tốt, không giận ta, có được không?" Hồng Nhụy kéo kéo ống tay áo của nàng, "Ngươi bồi ta trò chuyện." Bằng không, cứ luôn tĩnh chờ như vậy, thật sự buồn chán.
Xuân Hạ vốn dĩ cũng không biết giận nàng cái gì, nghe nàng mềm giọng xin tha, liền xoay mặt lại, "Về sau không được nói mấy lời mê sảng đó với ta!"
"Được!" Hồng Nhụy đáp xong, bỗng nhiên lại mơ hồ, Xuân Hạ không cho nàng nói, là câu "thích" kia, hay là câu "không thích" kia?
Cùng lúc đó, Thái Bình cùng Uyển Nhi đi lên đỉnh các.

Thừa dịp Thái Bình buông lỏng tay, Uyển Nhi xoay người đóng lại cửa tiểu các, lại cẩn thận mà buộc then cài.
Thái Bình quay đầu lại nhìn thấy ở trong mắt, lại không nói ra.

Vốn dĩ nàng xác thật không có nghĩ lung tung, nhưng sau khi thấy động tác này của Uyển Nhi, nàng đã có thể xác nhận, đêm nay người loạn tưởng nhiều nhất đó là Uyển Nhi.
Cửa là Uyển Nhi khóa, cũng là Uyển Nhi nhắc nhở nàng, nơi này là địa phương có thể làm càn.
Trái tim Thái Bình nở rộ, chỉ cảm thấy có vài phần kích động, nàng đi đến bên cửa sổ nhỏ, như thường mà khẽ gọi: "Uyển Nhi, mau lại đây!"
Thời điểm Uyển Nhi buộc then cài, nàng liền ý thức được chính mình giống như đã làm cái gì không nên làm.


Nhưng nếu muốn nàng thanh thản ổn định mà cùng Thái Bình đến bên cửa sổ ngắm pháo hoa, nàng nhất định phải đóng kỹ cánh cửa này.

Đó là sự cẩn thận mà năm này tháng nọ đã dưỡng ra, nàng không nghĩ khi không chú ý, bị người khác tập kích quấy rối từ phía sau, mặc dù biết bên dưới có thủ vệ, nàng vẫn cảm thấy đóng cửa thì an tâm hơn.
Nàng thề, tuyệt đối không phải muốn cùng Thái Bình ở chỗ này mà phát sinh cái gì.
Uyển Nhi đến gần bên cửa sổ, nàng nghĩ hay là nên cùng Thái Bình giải thích một câu, "Điện hạ, ta chỉ là muốn an tâm ngắm nhìn pháo hoa."
"À." Thái Bình ý vị sâu xa mà lên tiếng, hiển nhiên là không tin.
Uyển Nhi nhìn khuôn mặt Thái Bình mang theo nét tinh nghịch như hồ ly, biết hiện nay có giải thích cũng đã là dư thừa, dứt khoát không giải thích nữa, dò ra nửa người hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lướt qua, nhắc nhở Thái Bình, "Người bên dưới rất nhiều, nếu điện hạ không tuân thủ quy củ, sẽ bị người khác nghe......" Lời nói còn chưa dứt, mũ có mạng che đã bị Thái Bình tách ra.
Mặt Thái Bình đến gần trong gang tấc, một đôi đồng tử tươi đẹp như xuân quang, "Uyển Nhi không phát ra tiếng, bọn họ sẽ không nghe được."
Uyển Nhi hoảng loạn mà chống lại bả vai Thái Bình, cảm thấy Thái Bình nghiêng người đến gần sát, chống cự của nàng tựa hồ có chút lực bất tòng tâm.
"Điện hạ......" Nàng muốn khuyên can Thái Bình càn rỡ, nếu thật sự tại nơi chật hẹp này mặc kệ Thái Bình, đến lúc đó không thể kiềm chế không biết là Thái Bình, hay là chính nàng.
"Điện hạ là ai?" Thái Bình chỉ nhẹ nhàng nâng tay, mũ mạng trên đầu nàng bị công chúa cầm xuống, ném ở dưới chân, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thái Bình đang cười, hoàn toàn không có chút bi thương tuyệt vọng khi hỏi câu này như đời trước, thậm chí còn nhiều thêm một mạt ý cười bỡn cợt.
Uyển Nhi bức chính mình phải thật lạnh lùng, "Điện hạ chính là điện hạ!"
Đời trước nghe được câu này, Thái Bình chỉ cảm thấy tim cũng chảy máu, gọi nàng một tiếng "Thái Bình", lại còn khó hơn lên trời.

Nhưng hiện nay, nàng cũng không nên để nàng ấy gọi nàng là Thái Bình, nàng muốn nàng ấy phải nói câu khác, "Vậy......"
Uyển Nhi càng thêm khẩn trương, biểu tình liền càng mất tự nhiên.

Nàng biết Thái Bình muốn nàng gọi cái gì, dứt khoát giành nói: "Nếu thiếp gọi điện hạ, có phải điện hạ liền chịu quy củ hay không?" Khi nói chuyện, cảm thấy Thái Bình lại tiến gần một bước, Uyển Nhi theo bản năng lui về phía sau, lưng dựa vào trụ giữa tiểu các, lui đã không thể lui.
"Vậy không được, bổn cung lại không muốn nàng gọi tên của ta." Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, thuận thế đem Uyển Nhi vây giữa hai tay.
Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn nàng ấy, nàng lại đoán sai tâm tư của Thái Bình sao?
"Trả lời thật tốt một câu, ta liền quy củ." Thái Bình cười cười, tuy rằng ngữ khí chân thành, nhưng ánh mắt lại lộ ra nhiệt ý, cực kỳ giống một con tiểu hồ ly thèm muốn cắn người.
Uyển Nhi bị ánh mắt nóng bỏng của nàng làm cho tâm loạn, "Điện hạ xin hỏi."
"Điện hạ là điện hạ của ai?" Hơi thở Thái Bình gần trong gang tấc, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Uyển Nhi, chờ mong nàng ấy trả lời.
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình lại hỏi một câu như vậy, hơi hơi hé miệng, phát hiện hai chữ "của ta", so với hai chữ "Thái Bình" còn khó mở miệng hơn.
"Xem ra, cần phải giáo huấn thật tốt." Trong thanh âm của Thái Bình rõ ràng nhiều một tia khàn khàn.
Nghe được hai chữ "giáo huấn", Uyển Nhi theo bản năng mà căng chặt, phản ứng của thân thể so với lời nói của nàng còn thành thật hơn.
"Điện hạ!" Uyển Nhi nhíu mày, lúc này khẽ gọi lại nhiều thêm một tia xấu hổ giận dỗi.
Thái Bình thực hiện được mà cười ha hả, lui về sau một bước, đem nàng buông lỏng ra.
Uyển Nhi còn chưa kịp thoải mái, liền bị Thái Bình một phen kéo vào trong lòng, từ phía sau ôm chặt, vùi đầu ở bên cổ nàng, tham luyến mà hấp thu độ ấm trên người nàng.
"Không nói cũng không sao, dù sao ta đều biết tất cả." Thái Bình không hề giống như đời trước, một hai bắt nàng phải chính miệng nói ra mới có cảm giác an tâm, "Để ta ôm nàng trong chốc lát, chỉ một lát thôi." Nói là ôm một lát, cánh môi lại lưu luyến trên vành tai Uyển Nhi, từng chút từng chút làm nàng ngứa ngáy khó chịu.
Thân mình Uyển Nhi hơi hơi rụt lại, lại rúc vào sâu vào trong ôm ấp của Thái Bình.
Tay phải của Thái Bình dán lên ngực nàng, khàn giọng cười nói: "Tim đập nhanh như vậy......!Là sợ sao? Hay là......" Đầu ngón tay chợt nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.
Uyển Nhi vội gọi, "Điện......!Ưm......"

Thái Bình hơi hơi tăng thêm lực đạo trên đầu ngón tay, nụ hôn này mãnh liệt lại tàn nhẫn, hận không thể ăn sạch sẽ son môi của nàng.
Làm sao để trốn?
Vì sao phải trốn?
Tình niệm của Uyển Nhi tựa như tinh hỏa giấu trong cỏ dại, hơi thở Thái Bình lướt qua, trong chớp mắt liền thổi bùng lên tất cả, đem lý trí của nàng thiêu đến sạch sẽ.
Nàng nhớ nàng ấy!
Mặc dù không muốn thừa nhận, nàng vẫn ý thức được rõ ràng, nàng nhớ nhung những "giáo huấn" mà Thái Bình cho nàng.
Tình niệm như hồng thủy vỡ đê, không thể vãn hồi.
Rõ ràng bên dưới còn có tiếng cười nhiệt liệt của người đi lại, rõ ràng biết nơi này căn bản không phải chỗ an toàn, nhưng lúc này hai người chỉ có thể nghe thấy hơi thở hỗn loạn của nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng của nhau.
Thái Bình sẽ không nói ra, bắt đầu từ hoàng hôn khi nhìn thấy son môi diễm lệ trên môi nàng ấy, nàng đã bị Uyển Nhi câu trúng.

Cái móc kia vững vàng móc vào ngực nàng, Uyển Nhi cười, nàng cảm thấy tâm ngứa, Uyển Nhi nói chuyện, nàng cũng cảm thấy tâm nhiệt.

Thật vất vả mới tìm được một chỗ đơn độc, không tháo cái móc này ra, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Môi hôn tách ra, bên trong ánh mắt lẫn nhau hòa tan nhiều thêm mật ý.
Bên ngoài tiểu các, thành Trường An bước vào đông, bên trong tiểu các, là các nàng hoa nở xuân về.
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, vốn định thò người ra đem cửa sổ nhỏ đóng lại, nhưng tay vừa đụng vào cửa sổ nhỏ, liền chỉ có thể gắt gao mà nắm chặt khung cửa sổ, "Thái Bình!" Nàng cuối cùng đã gọi tên nàng ấy, một tay kia phủ lên bàn tay Thái Bình đang nắm lấy eo nàng, len vào giữa khe hở ngón tay, gắt gao chế trụ.
"Xuy ——" Bên ngoài vang lên thanh âm của mũi tên bắn lên, trên nền trời đêm âm trầm nháy mắt nở rộ mấy trăm pháo hoa.
Nàng ở bên cửa sổ, bị pháo hoa sáng lạn chiếu đến hai má đỏ bừng.

Gắt gao cắn lấy môi dưới, sợ phát ra âm thanh, sẽ làm người người bên dưới đang nhao nhao ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời nhận ra manh mối gì.
Thái Bình vùi đầu phía sau Uyển Nhi, ở nơi chật chội tối tăm, nhấm nháp đóa hoa mai mà nàng muốn thưởng thức nhất.
Không đếm được đêm nay Trường An rốt cuộc phóng bao nhiêu pháo hoa, cũng không biết màn pháo hoa rực rỡ này sẽ liên tục bao lâu, hai người trên tiểu các đã sa vào bên trong pháo hoa mộng mị.
"Thật đẹp!"
Người bên dưới ngắm pháo hoa hưng phấn bừng bừng mà chỉ nhìn về bầu trời lộng lẫy, ánh sáng lần lượt tản ra, sáng lạn lại lóa mắt.

Những vầng sáng đó dừng ở đáy mắt Uyển Nhi, khóe mắt nàng tràn đầy ý xuân, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.
"Không được! Ta......" Uyển Nhi giật mình, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay Thái Bình, pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ trở thành cảnh nền đẹp nhất của Uyển Nhi, nàng mềm nhũn xoay người lại.
Thái Bình ngẩng đầu lên, đối diện khuôn mặt xấu hổ của Uyển Nhi, đứng dậy, đem nàng ôm vào trong ngực, ở bên tai nỉ non, "Ôm chặt ta......"
"Nàng......" Uyển Nhi xấu hổ gọi, chỉ vì cảm thấy độ ấm từ lòng bàn tay Thái Bình.
Thái Bình cười khẽ, đêm nay có đóa hoa mai, sẽ nở rộ lộng lẫy trên lòng bàn tay nàng, "Ta sẽ nhẹ nhàng."
_____
Chú giải
Văn nhân mặc khách: người có thơ phú văn chương, nhà thơ, nhà văn
Giờ Tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng hôm sau.