Cẩm Đường Quy Yến

Chương 129: - Chương 129SẤM NỔ BÊN TAI




"Không phải bản quan thì còn là ai?” Liêm Thịnh Tiệp đáp, mặc dù giọng nói mạnh mẽ, nhưng nghe kỹ liền nhận ra giọng lão rất gượng gạo.



Bàng Kiêu liếc nhìn vẻ mặt miệng hùm gan sứa của lão, cười nhạo một tiếng, không thèm để ý tới.



Hắn vừa đưa bàn tay với những ngón tay thon dài, rõ ràng từng đốt, bưng chung rượu sứ trắng mạ vàng tinh xảo lên, lập tức có nữ tỳ xinh đẹp tươi cười như hoa cầm bình rượu châm cho hắn.



Rượu ngon màu hổ phách rót vào chung rượu, màu sắc óng ánh, tinh khiết và thơm nồng.



Đôi môi đỏ mọng của nữ tỳ hơi cong lên, ánh mắt dè dặt lưu luyến trên khuôn mặt anh tuấn của Bàng Kiêu, hai gò má lập tức đỏ ửng lên, ngượng ngùng cụp mắt xuống.



Nhìn thấy cảnh đó, Liêm Thịnh Tiệp vô cùng hâm mộ, không cầm lòng được nuốt nước bọt một cái, bước nhanh về phía trước vài bước.



Nhưng Bàng Kiêu không thèm để ý, ngửa đầu uống một hơi cạn ly rượu, yết hầu nhấp nhô, đường nét của chiếc cằm kiên nghị càng tăng thêm vài phần khí phách cho hắn.



Gương mặt của nữ tỳ càng đỏ lên, còn định châm rượu tiếp, nhưng Bàng Kiêu đã đưa mấy ngón tay thon dài úp lên miệng chung rượu, xua tay ra hiệu cho người lui ra, rồi liếc nhìn Liêm Thịnh Tiệp, uể oải nói:



“Nhất định là Liêm đại nhân đã nhận được ý chỉ của Thánh thượng, bằng không đã không có dũng khí gặp mặt, thấy bản Vương lại không hành lễ.”



Lúc này Liêm Thịnh Tiệp mới rời mắt khỏi thân hình của mỹ nữ, chạm phải ánh mắt giễu cợt ẩn chứa sắc sảo của Bàng Kiêu, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.



“Khụ, tất nhiên là bản quan… bản quan phụng chỉ Thánh thượng mà đến, không giống như một số người, một mình tới đây.” Liêm Thịnh Tiệp vô cùng thấp thỏm.



Lão thật sự sợ hãi vì bị đánh, nhìn thấy Bàng Kiêu cả người liền căng thẳng, mấy chỗ sau lưng bắt đầu đau âm ỉ.



Bàng Kiêu nhướng mày cười, tiện tay chỉ chỉ vào chỗ trống: “Ngồi đi, cần gì đứng đáp lời, bản Vương cũng đâu có phạt ngươi đứng đâu!”



Khuôn mặt Liêm Thịnh Tiệp đỏ bừng, tức giận xông lên đầu, liền giảm đi vài phần khiếp đảm, nghểnh cổ ngồi đối diện với Bàng Kiêu.



Nhìn thấy hai người Đại Chu dường như bất hòa, Hồng Lô Tự Khanh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi, rất sợ hai người này một lời không hợp liền đánh nhau. Nếu chuyện này xảy ra trước mắt hắn, nhất định Hoàng thượng sẽ nổi giận.



Thấy Liêm Thịnh Tiệp ngồi xuống xong không mở miệng, Hồng Lư Tự Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, phân phó mấy quan viên đi theo cũng ngồi xuống, lại phân phó khai yến, cho người ra ca vũ.



Âm nhạc tao nhã du dương êm tai, vũ cơ trẻ trung mặc y phục bằng sa mỏng, kỹ thuật nhảy uyển chuyển đẹp đẽ nhảy múa trong phòng khách tráng lệ, càng có phần thần tiên huyền ảo, lại thêm món ăn quý và lạ trên chiếc bàn vuông trải khăn gấm với hoa văn mẫu đơn đỏ, rượu ngon tinh khiết thơm tho.



Liêm Thịnh Tiệp ăn món ngon, uống rượu ngon, lại có mỹ nhân hầu hạ, mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ đang múa, lão chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rạo rực, tâm trạng căng thẳng thoáng cái thả lỏng.



Liếc nhìn dáng vẻ đờ đẫn vì lửa dục công tâm của Liêm Thịnh Tiệp, Bàng Kiêu nhận lấy bầu rượu trong tay nữ tỳ, tự rót tự uống, ánh mắt thưởng thức ca vũ hết sức lãnh đạm, như thế không hề để ý cảnh tượng tươi đẹp trước mắt.



Đám quan viên Hồng Lô Tự Khanh của Đại Yên thấy thái độ hoàn toàn đối lập của Bàng Kiêu và Liêm Thịnh Tiệp, trong lòng đều có suy đoán riêng, không dám tham dự vào cuộc tranh đấu của hai người, chỉ có thể yên lặng ngồi bồi tiếp hai người.



Qua ba tuần rượu, Liêm Thịnh Tiệp hoàn toàn thả lỏng, tâm trạng cũng nhờ men rượu mà trở nên phấn khích.



“Trung Thuận Thân Vương, lần này… lần này ngươi tự ý đến Đại Yên, đáng… đáng bị tội gì?” Một câu vốn đầy khí thế lẫm liệt, nhưng vì men rượu, lão lắp ba lắp bắp nói ra không còn chút hùng hồn nào.



Bàng Kiêu miễn cưỡng nói: “Hai nước hòa đàm thành công, trở thành lân bang hữu nghị, bản Vương cũng chỉ đi dạo một chút thì có tội gì chứ?”



“Ngươi già mồm át lẽ phải! Ngươi vốn là chủ tướng Hổ Bí quân, chẳng lẽ không biết vị trí quan trọng của bản thân sao? Thánh thượng vẫn chưa cho phép ngươi đi, nhưng ngươi tự mình quyết định, ngươi có biết ngươi đã làm Thánh thượng nổi giận rồi không?” Liêm Thịnh Tiệp ngà ngà say, vỗ bàn trách mắng.



Ca vũ đột nhiên ngừng lại, cơn giận đột ngột của Liêm Thịnh Tiệp khiến mọi người sợ hãi, ai nấy đều im thin thít.



Hồng Lô Tự Khanh không dám xen vào chuyện của Đại Chu, vội vã đứng dậy, xua tay dẫn theo mọi người lui ra.



Vừa rồi trong phòng còn ca múa mừng cảnh thái bình, bây giờ yên tĩnh đến kỳ lạ.



Bàng Kiêu nhấp một ngụm rượu, không thèm lên tiếng.



Thấy Bàng Kiêu không trả lời, Liêm Thịnh Tiệp cười lạnh nói: “Ngươi không nói lời nào, nghĩa là ngươi sợ hãi! Bàng Chi Hi, ta nói cho ngươi biết, ta thấy ngươi càn rỡ không phải ngày một ngày hai. Trước này ngươi bất kính với những cựu thần Bắc Ký, bọn ta trung thành thần phục Thánh thượng, nhưng ngươi luôn bới lông tìm vết đối với bọn ta, cũng may là Hoàng thượng thánh minh cũng nhìn rõ bản tính ương ngạnh của ngươi.”



Bàng Kiêu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Nói xong chưa?”



“Hoàng thượng bảo bản quan tới hỏi ngươi, vì sao không quay về kinh thành mà tới Đại Yên?”



“Tướng ở ngoài thì cũng có khi không tiếp nhận mệnh lệnh của vua.”



Bàng Kiêu buông bầu rượu, đáy bình đồng thau khẽ chạm mặt bàn, phát ra một tiếng “cốp”.



“Huống chi, bản Vương có lý do của mình!”



Liêm Thịnh Tiệp thấy Bàng Kiêu vẫn chưa nổi giận quát mắng như xưa nay vẫn vậy, trong lòng liền thầm cười nhạt.



Bản thân hắn là Hổ phù của Hổ Bí quân thì sao kia chứ?



Mười vạn binh sĩ Hổ Bí quân thiện chiến một chọi mười thì sao chứ?



Cho dù Bàng Kiêu có tước Vương, nhưng hắn vẫn phải cúi đầu xưng thần đối với Thánh thượng, cũng phải e ngại quan viên cũ của Bắc Ký và Long Tương quân của Định Bắc Hầu Quý Trạch Vũ.



Chưa nói Long Tương quân binh lực đầy đủ, chỉ nói năm đó Đại Chu san bằng giang sơn Bắc Ký, Bàng Kiêu suất lĩnh quân tiên phong Hổ Bí quân xung phong thực hiện những cuộc tàn sát: rõ ràng là quan viên Bắc Ký đã đầu hàng, còn bị hắn bắt được, vung đao lóc thịt ném cho chó ăn, sự hung ác này đã khiến cựu thần Bắc Ký kinh sợ.



Hiện nay, họ đã quy thuận Đại Chu, trong lòng họ, Bàng Kiêu chính là kẻ đầu sỏ gây ra sự diệt vong của Bắc Ký.



Làm sao bọn họ có thể không hận Bàng Kiêu chứ?



Nhưng binh lực của Bàng Kiêu thì ngay cả thánh thượng cũng kiêng dè, Long Tương quân của Quý Trạch Vũ ngày càng lớn mạnh, đó là công cụ hạn chế sức mạnh của Hổ Bí quân, nhưng Bàng Kiêu vẫn không biết giảm bớt phóng túng, vẫn tùy tiện kiêu ngạo như trước, hở một tí là làm ầm ĩ lên.



Liêm Thịnh Tiệp là bề tôi của Bắc Ký đầu hàng Đại Chu, đã từ lâu thấy hắn không vừa mắt.



Giờ đây, trước sự chất vấn của lão, lão thấy Bàng Kiêu vẫn bình tĩnh nói cái gì mà “Tướng ở ngoài thì cũng có khi không tiếp nhận mệnh lệnh của vua”, lão thật sự cảm thấy lâng lâng đắc ý.



“Ngươi cũng đắc ý lâu lắm rồi.” Liêm Thịnh Tiệp cười to nói: “Lão ca ca ta khuyên ngươi một câu, bớt càn rỡ một chút. Hôm nay ngươi giải thích rõ ràng với ta một chút, thì trong thư gửi Thánh thượng, ta cũng có thể nói tốt cho ngươi vài câu, còn nếu ngươi không nghe, thì e rằng ngươi chết như thế nào, bản thân cũng không biết rõ! Hơn nữa, việc vì sao ngươi đến Đại Yên, cũng không phải là bản thân ta muốn hỏi, mà là Thánh thượng muốn hỏi!”



Liêm Thịnh Tiệp nói xong liền chống hai tay lên bàn đứng lên, duy trì tư thế cúi người lắng nghe, nhưng nét mặt đầy vẻ giễu cợt: “Nào nào, trước tiên ngươi nói ta nghe một chút!”



Bàng Kiêu vẫn mỉm cười nhìn xuống, ngắm nghía chung rượu mạ vàng trong tay.



Hổ Tử đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy vẻ mặt của Liêm Thịnh Tiệp thì đã sớm tức giận tím mặt, chỉ hận không thể xông tới bẻ gãy cổ lão.



Liêm Thịnh Tiệp thấy Bàng Kiêu vẫn không trả lời, càng cúi người về phía trước dò xét, đắc ý cười nói: “Sao ngươi không nói? Ngươi nói ngươi “tự có lý do”, thế thì hãy nói ra lý do của ngươi xem nào!”



Một tiếng “bốp” vang dội, Liêm Thịnh Tiệp ôm khuôn mặt trong chớp mắt sưng đỏ lên, ngơ ngác nhìn Bàng Kiêu bằng ánh mắt khó tin.



“Ngươi là cái thá gì? Có tư cách gì mà đòi nghe bản Vương nói?” Bàng Kiêu đứng lên, trên cao nhìn xuống gương mặt lúc tái xanh, lúc trắng bệch của Liêm Thịnh Tiệp.



Liêm Thịnh Tiệp bị đánh, chợt tỉnh rượu, nhớ lại lời nói giễu cợt vừa rồi của mình, bụm mặt liên tục lùi lại mấy bước, như thể làm như vậy thì có thể thoát khỏi phạm vi tấn công của Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu mặc kệ lão, liền xoay người lại dẫn theo Hổ Tử rời khỏi phòng khách.



Liêm Thịnh Tiệp bụm mặt, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Bàng Kiêu, miệng hùm gan sứa quát: “Ngươi… Ngươi đừng càn rỡ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngươi phải khóc lóc!”



Mà cảnh tượng trong phòng đều đã bị đám Hồng Lô Tự Khanh nhoài người nhìn trộm qua khe cửa thấy rõ, hắn yên lặng trở về báo cáo Hoàng đế.



Hoàng đế đang ôm Hoàng hậu đùa nghịch trên tấm đệm màu vàng trên giường La Hán đặt bên cửa sổ, nghe viên quan Hồng Lô Tự Khanh nói xong, Hoàng hậu liền cười cười nũng nịu: “Xem ra cái tên Trung Thuận Thân Vương kia cũng chỉ có như thế mà thôi.”



Hoàng đế cũng từng chịu đựng sự hống hách của Bàng Kiêu, ông ta vỗ vào mông Hoàng hậu, kề tai nàng ta nói nhỏ.



Hoàng hậu không nghe theo, lại làm nũng một hồi, đến khi thấy Hoàng đế thật sự muốn nàng ta đi, lúc này mới lưu luyến dẫn theo người rời khỏi ngự thư phòng.



Hoàng đế mỉm cười nhìn Hoàng hậu đi ra xa, lúc này mới nghiêm mặt lại, đứng dậy nói: “Nói như vậy, Chu đế đã kiêng kỵ Bàng Chi Hi rồi.”



“Thần cũng nghĩ như vậy. Bằng không, với tính tình ngang ngược xưa nay của Bàng Hi Chi, hắn nhất định không dễ dàng tha thứ việc sứ quân liên tục gặng hỏi.”



“Đúng! Trẫm đã biết, người đắc thế liền hành động càn rỡ bực này, mặc dù phú quý nhưng sẽ không được lâu đài. Chiếc giường nghiêng lệch thì làm sao ngủ say? Sợ là Chu đế đã ưa những việc hắn làm từ lâu, có ý đồ áp chế rồi. Bằng không cái lão họ Liêm kia sao dám lớn mật như vậy trước mặt Bàng Chi Hi?”



“Hoàng thượng thánh minh.” Hồng Lô Tự Khanh gật đầu lia lịa.



Hoàng đế phất tay đuổi Hồng Lô Tự Khanh ra ngoài.



Đợi cho xung quanh không có người, Hoàng đế mới ngồi bên án thư hình rồng bằng gỗ ngô đồng sơn đen, vẻ mặt âm trầm.



Nhớ lại lúc ban ngày mình đối xử khúm núm với Bàng Chi Hi khiến nhiều người dân và bề tôi đều thấy rõ, Hoàng đế liền cảm thấy hối hận.



Ai ngờ địa vị của Bàng Chi Hi hiện tại ở Đại Chu đã lung lay từ lâu.



Nếu biết trước như vậy, ông ta nên kiên cường một chút. Với thực lực của Bàng Chi Hi hôm nay, cũng không thể chi phối ý kiến của Chu đế!



Hắn khai chiến uy hiếp ư?



Thật sự là thất sách, thất sách!



Trong cơn giận dữ, Hoàng đế hất đổ giấy, bút và mực trên bàn rơi xuống đất.



Thị vệ và nội thị ngoài điện nghe tiếng động, vội vàng xông tới hộ giá. Thấy là Hoàng đế nổi giận, lúc này họ mới hơi yên tâm, nhưng ai nấy câm như hến, cũng không dám tới gần khuyên bảo.



Gần đây, tính tình của Hoàng đế càng nóng nảy, thường hay giận dữ không thể kiềm chế. Lần trước, đại thái giám chấp bút chỉ khuyên một câu đã bị kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng.



Nếu không phải vì thái giám chấp bút đã xây dựng ảnh hưởng quá sâu, trước đó lại chuẩn bị các mối quan hệ thì giờ này làm gì còn mạng nữa chứ?



Sau khi đập vỡ hết những đồ vật có thể đập vỡ, Hoàng đế mới sảng khoái thở ra một hơi mạnh mẽ.



“Lấy cho trẫm tiên đơn mà Lưu tiên cô dâng tặng.”



“Dạ.” Đại thái giám lập tức mang tới một cái hộp bằng vàng được chế tạo tinh xảo, hai tay cầm một viên thuốc đen thui dâng lên. w●ebtruy●enonlin●e●com



Hoàng đế liền chiêu ngụm rượu nuốt xuống, lập tức cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái, tâm trạng vui vẻ.



Ông ta cười lớn, nói: “Lưu tiên cô mà Hoàng hậu tiến cử rất tốt, bảo Hoàng hậu căn cứ theo tình hình mà ban thưởng, cần cái gì thì lấy trong kho của trẫm.”



“Dạ. Nô tỳ đi ngay.” Đại thái giám cười nịnh hành lễ, thấp giọng sai tiểu nội thị lặng lẽ thu dọn đống hỗn độn trên mặt đất.



Hoàng đế suy nghĩ một chút, lại nói: “Còn nữa, sáng sớm ngày mai đi truyền chỉ, ân điển mà trẫm ban cho Tần gia không phải chỉ làm bộ. Hôm nay Tôn thị trở thành siêu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, thứ gì nên ban cho cũng không thể thiếu. Tấm biển của Tần gia, ngày mai trẫm viết, ngươi đưa đi làm. Còn nữa, trước cửa Tần gia, lập một miếu thờ cho Tôn thị. Sáng sớm ngày mai ngươi đi ban thưởng xong, cũng đi một chuyến tới Tần gia mà nói rõ.”



“Nô tỳ tuân chỉ.”