Cẩm Đường Quy Yến

Chương 130: - Chương 130TỐT LẮM




Hoàng đế tự tay viết bốn chữ đại tự “An Bình Hầu Phủ”, cùng với cổng chào siêu nhất phẩm An Bình Hầu phu nhân và vàng bạc châu báu, vào giờ Ngọ hôm sau, có đại thái giám dẫn theo người đích thân đưa tới Tần gia.



Lúc nhận được tin tức, lão Thái Quân đang ăn một chén hạnh nhân sữa bò, nghe xong, bà ta vui mừng đến mức không cầm nổi chén sứ trắng, khiến sữa bò bị hắt ra phân nửa.



“Mau mau bày hương án, gọi tất cả nữ quyến nhanh chóng tới đằng trước tiếp chỉ!” Quay đầu lại, bà ta lại sai Tần ma ma hầu hạ mình mặc trang phục đại lễ.



Bầu không khí vui mừng rộn rã từ nhà sau lan tới tiền viện của Tần phủ.



Đại thái giám quen thói gió chiều nào che chiều ấy, khách khí truyền chỉ ban thưởng, thấy Tôn thị và Tần Nghi Ninh không có ở nhà, liền hỏi một câu.



“Tần lão phong quân, hôm nay sao không thấy An Bình phu nhân và Tứ tiểu thư của quý phủ?”



Lão Thái Quân sửng sốt, tươi cười nói: “Làm phiền công công chiếu cố hỏi thăm, An Bình phu nhân không được khỏe, vừa vặn cháu gái thứ tư của ta có sản nghiệp ở bên ngoài, nói là nơi đó yên tĩnh, rất thích hợp dưỡng thần, thuận tiện chăm sóc mẫu thân nó. Công công đến đây ban thưởng, vì quá vội vàng, lão thân chưa tới kịp đón bọn họ trở về.”



Mặc dù đại thái giám thông tuệ, nhận ra vẻ gượng gạo của lão Thái Quân, nhưng cũng không dám đắc tội Tần Hòe Viễn, mà cũng không dám gặng hỏi lão Thái Quân.



“Nếu như thế, xin Tần lão phong quân sai người dẫn đường cho chúng ta, cổng chào này có thể sai người dựng lên, nhưng một số đồ vật Hoàng thượng và Hoàng hậu ban cho, là dặn bảo chúng ta giao trực tiếp mang cho An Bình phu nhân và tứ tiểu thư.”



Lão Thái Quân vội vã đáp lời, nhìn Tần Hòe Viễn vẻ dò hỏi.



Tần Hòe Viễn liền cười dặn bảo Đại gia Tần Vũ và Nhị gia Tần Hàn dẫn đường cho đại thái giám.



Đợi hai người vừa ra tới trước cửa, lão Thái Quân còn không quên dặn bảo Tần ma ma: “Ngươi mau đuổi theo Vũ ca nhi và Hàn ca nhi, nói là ta nói, bảo bọn họ dẫn đường cũng đừng vội vã trở về, đưa Đại bá mẫu và đường muội cùng về mới là quan trọng hơn.”



Tần ma ma nghe vậy liền cảm thấy việc này tất nhiên không thành được, lời khuyên bảo ra tới khóe miệng lại nuốt xuống, rốt cuộc là không dám mạo phạm lão Thái Quân, nghe theo phân phó đi ra.



Tần Hàn và Tần Vũ cảm thấy rất khó xử, thật sự hai người không muốn xen vào tính thế đối đầu giữa lão Thái Quân và Tần Nghi Ninh. Tần Vũ có thể kiềm chế sự nóng nảy, khống chế cảm xúc, Tần Hàn cũng là người thích bênh vực kẻ yếu mà có khi nổi cơn thịnh nộ, nghe lão Thái Quân dặn bảo cũng bắt đầu xem thường, chỉ có điều phải dẫn đường cho thái giám truyền chỉ, cũng không thể biểu lộ sự bất mãn.



Đám người liền đi một mạch tới Quy Tâm Lâu, thuận lợi ban thưởng.



Tần Nghi Ninh không mảy may bất ngờ khi ở nơi này nhìn thấy đại thái giám tới truyền chỉ ban thưởng, sau khi khấu tạ thánh ân liền khách khí tiễn đại thái giám rời đi, tơi chỗ vắng người, nàng mỉm cười đưa mắt nhìn Băng Đường.



Băng Đường liền mỉm cười bước tới, cầm một xấp ngân phiếu, hai tay dâng lên: “Cô nương chúng tôi mời công công dùng trà.”



Đại thái giám vừa nhìn thấy xấp ngân phiếu liền mặt mày rạng rỡ, liên tục hành lễ cảm ơn, lại thêm thái độ của Tần Nghi Ninh vẫn vô cùng lễ độ, trong lòng đại thám giám rất dễ chịu, liền biết khi trở về phải nói như thế nào.



Tiễn đưa xong, Tần Nghi Ninh liền dẫn theo Băng Đường trở lại hậu viện Quy Tâm Lâu.



Tần Hàn và Tần Vũ đang nói chuyện trong phòng với Tôn thị.



“... Ý lão Thái Quân là đại bá mẫu ở bên ngoài rốt cuộc không thuận tiện, không bằng trong phủ chúng ta đông người hầu hạ, chăm sóc cũng có thể thỏa đáng hơn một chút. Đại bá mẫu nếu thích yên tĩnh, lão Thái Quân cũng có thể miễn thần hôn định tỉnh, cũng chỉ cần ở tại Hưng Ninh Viên tĩnh tâm dưỡng bệnh, không để người khác lui tới quấy rầy.” Tần Vũ cười nói.



Tôn thị nghe vậy liền có phần dao động.



Bà là vợ của Tần Hòe Viễn, hôm nay Tần Hòe Viễn được phong An Bình Hầu, bà cũng thành siêu nhất phẩm An Bình phu nhân, được phong cáo còn cao hơn lão Thái Quân, lúc này bà thật sự muốn trở lại.



Thứ nhất, gần đây không thể thiếu những việc chúc mừng xã giao, Tôn thị không ở nhà không tiện. Thứ hai, bà cũng muốn ngẩng mặt lên trước mặt lão Thái Quân. Bà biết lão Thái Quân không ưa mình, hôm nay phong cáo của bà áp chế phong cáo của lão Thái Quân, lão Thái Quân còn có thể làm gì được bà?



Chỉ có điều Tôn thì vẫn chưa lập tức quyết định, mà do dự nhìn thoáng qua Tần Nghi Ninh.



Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi gặp chuyện, bà đều nghĩ tới việc hỏi ý kiến Tần Nghi Ninh, tỏ ra rất ỷ lại vào con gái. Có lẽ Định Quốc công phu nhân và Tần Hòe Viễn đều mấy lần dặn bà như vậy, khiến bà hình thành thói quen này.



Tần Vũ và Tần Hàn thấy Tôn thị nhìn về phía Tần Nghi Ninh, liền biết rõ người có thể đưa ra quyết định là ai.



Hai người anh họ cũng không tiếp xúc nhiều với Tần Nghi Ninh.



Tất cả ấn tượng của Tần Vũ đối với Tần Nghi Ninh đều nghe được từ Đại nãi nãi Diêu thị.



Tần Hàn thì ngoại trừ lúc nói chuyện phiếm nghe vợ kể một số chuyện trong nhà, còn có chút tình cảm ban đầu trong thời gian bảo vệ Tần Nghi Ninh trên đường về kinh, hắn từng dạy dỗ quy củ trong phủ cho nàng.



Trong lúc Tần Vũ còn đang phân vân làm thế nào lên tiếng, thì Tần Hàn hỏi: “Nghi tỷ nhi, muội có muốn trở lại không?”



Tần Nghi Ninh vẫn luôn cảm kích đối với Tần Hàn, trên đường về kinh, là Tần Hàn lén nói chuyện trong phủ cho nàn biết, dạy nàng quy củ để nàng không bị xấu mặt và có thể qua được cửa ải thỉnh an ở Tần phủ, đồng thời mau chóng thích ứng với hoàn cảnh.



Do đó Tần Nghi Ninh càng thân cận với Tần Hàn hơn, khi nói chuyện với hắn, nàng cũng thu liễm vẻ sắc sảo, cười nói: “Hai vị đường huynh bị sắp xếp xử lý việc này, cũng là khó xử rồi.”



Tần Hàn và Tần Vũ đều là người thông minh, vừa nghe đã biết nàng không có ý định trở về.



Tần Vũ có phần không vui: “Tứ muội muội định cùng Đại bá mẫu ở bên ngoài? Thứ cho ta nhiều lời, dù sao tứ muội cũng là gái chưa chồng, cứ luôn luôn cố chấp xuất đầu lộ diện như vậy cũng không tốt.”



Không để Tần Nghi Ninh lên tiếng, Tần Hàn liền không đồng ý: “Bây giờ thì nói Tứ muội muội là thân nữ nhi, trước kia hòa đàm sao vẫn muốn tứ muội đi ra ngoài, cũng không thấy huynh kiêu ngạo ra mặt nói giúp cho tứ muội?”



“Ngươi!” Tân Vũ trừng mắt nhìn Tần Hàn.



Tần Hàn không chịu tỏ ra yếu kém, trừng mắt đáp trả.



Tần Nghi Ninh không nhịn được, nở nụ cười: “Đại đường huynh, nhị đường huynh cũng đừng tức giận. Chuyện lần này vốn không liên quan gì tới hai vị đường huynh. Ban đầu vì sao muội phải rời khỏi nhà, hẳn là hai vị cũng đã biết. Nếu trở về như vậy, thì quá uất ức cho mẫu thân muội.”



Tần Vũ không nhịn được, nhíu mày: “Ý của ngươi là, còn phải có điều kiện mới hồi phủ?”



“Cũng không phải là như vậy. Muội cũng không muốn hai vị đường huynh khó xử. Nhị vị trở lại nói với tổ mẫu, sức khỏe của mẫu thân muội không tốt, sau khi vào cung liên tục chấn động, hôm nay cần phải yên tĩnh tĩnh dưỡng. Tuy Hưng Ninh Viên yên tĩnh, nhưng rốt cuộc không yên tĩnh như sản nghiệp bên ngoài của muội. Đợi cho tình trạng của mẫu thân muội có chuyển biến tốt đẹp, đứa cháu gái này đương nhiên sẽ đưa mẫu thân trở về.”



Tần Hàn nghe vậy, trong lòng ngầm sảng khoái, thoải mái cười vỗ vai Tần Nghi Ninh: “Tốt lắm!”

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Tần Vũ tức giận trừng mắt. Tính tình Tần Hàn luôn gai góc như vậy, hắn đã thấy quen rồi. Hắn chỉ nghĩ không ra, hôm nay một thiếu nữ cũng có thể làm như vậy mà không sợ lớn chuyện, đã thế còn có người trầm trồ khen ngợi!



Tuy cách làm của lão Thái Quân không quang minh, nhưng chẳng lẽ nữ tử không nên chú ý tam tòng tứ đức sao?



Thảo nào nhị đệ muội (vợ Tần Hàn) được Tần Hàn cưng chiều không có hạn độ, thậm chí không biết thêu thùa may vá.



“Thôi được.” Tần Vũ đứng lên, phủi áo choàng, hành lễ với Tôn thị: “Đại bá mẫu đã quyết định như vậy, hai huynh đệ ta cũng nên trở về báo cho lão Thái Quân biết.”



Tôn thị hơi thấp thỏm, chỉ là cuối cùng không làm trái ý của Tần Nghi Ninh.



Đợi cho Tần Nghi Ninh tiễn hai người anh họ đi rồi, Tôn thị lập tức nắm tay Tần Nghi Ninh, nói: “Nghi tỷ nhi, chúng ta ở chỗ này không phải làm phụ thân con khó xử sao? Con hãy kể mẹ nghe, ban đầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao con ngăn cản như vậy, nhất định không cho ta hồi phủ?”