Cẩm Đường Quy Yến

Chương 132: - Chương 132ĐỂ NGƯƠI TỚI MỜI (2)




"Cô nương, vừa rồi nô tỳ đang nói chuyện phiếm ở bên ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy ngừng lại ở trước cửa chính của Quy Tân Lâu.”



Băng Đường hơi phấn chấn vào phòng, vui vẻ nói; “Nô tỳ nhìn thoáng qua, thấy người trước hỏi thăm chỗ ở của cô nương là Tần ma ma! Quả thật cô nương tính toán như thần, lão Thái Quân thật sự đích thân tới rồi!”



“Bà ấy có thể không đích thân tới được sao?” Tần Nghi Ninh ngắm nghía lọ thuốc hít mới tinh trong tay, mỉm cười nói: “Hai ngày nay, liên tục có người tới gọi chúng ta trở về, hẳn là trong phủ có việc gì, lão Thái Quân cần mẫu thân ta có mặt để giữ thể diện, chứ bản thân bà ấy sợ là không chống đỡ nổi. Băng Đường, muội đi mời phu nhân tới chỗ ta, bảo Tùng Lan ở bên ngoài nghênh tiếp quý khách.”



“Dạ!” Đôi mắt to long long lanh của Băng Đường tràn đầy phấn khởi, rảo bước chạy đi.



Không bao lâu sau, Kim ma ma, Thái Quất và Thái Lan liền cùng Tôn thị vào cửa.



Tôn thị ngồi xuống bên cạnh Tần Nghi Ninh, cười nói: “Là có chuyện gì vui sao? Vừa rồi ta thấy nha đầu Băng Đường cười tươi như hoa.”



Tần Nghi Ninh đứng dậy bước xuống đất, đi bưng lại một mâm đồ điểm tâm, lại bưng tới một tách trà nóng, nhẹ nhàng đặt tách trà có nắp bằng sứ Thanh Hoa vào tay Tôn thị: “Người bên ngoài nói, lão Thái Quân đích thân dẫn người tới.”



Tay đang bưng trà của Tôn thị liền khựng lại.



Nhiều ngày không gặp, hôm nay đột nhiên nghe nói lão Thái Quân tới đây, Tôn thị cảm thấy căng thẳng.



Tần Nghi Ninh nhìn thấu tâm tư của Tôn thị, nàng cười nói: “Mẫu thân đừng khẩn trương, người cứ tùy tâm mà làm là được. Huống hồ mẫu thân cũng không làm điều gì thẹn với lão Thái Quân.”



Đúng vậy, ngược lại là lão Thái Quân vô tình vô nghĩa đối với Tôn thị.



Trước kia phủ Định Quốc công xảy ra chuyện, điều trước hết lão Thái Quân nghĩ tới không phải là an ủi Tôn thị mà là hưu bà, sau đó liên tục chèn ép bà, rồi từ lúc Tào thị vào cửa, bà càng bị ngược đãi.



Trái tim dao dộng của Tôn thị lại trở nên kiên định.



“Phu nhân, cô nương, lão Thái Quân tới.” Dưới hành lang, Tùng Lan mỉm cười thưa.



Tôn thị và Tần Nghi Ninh liếc nhau, cùng đứng dậy nghênh đón.



Lão Thái Quân thấy hậu viện của Quy Tân Lâu trong lành, tao nhã, trong lòng liền cảm thấy bực bội.



Ngôi viện xây dựng kiểu nhất tiến với tường trắng ngói đen, mặt đất lát gạch xanh được quét dọn ngăn nắp sạch sẽ, một gốc quế cao to đứng ở bên, hẳn là nếu đang giữa mùa thu, hoa quế vàng đầy cành, tỏa hương thơm ngát.



Bước lên bậc thềm, đã thấy trên cửa phòng treo rèm cửa mùa đông bằng gấm mà lam nhạt với hoa văn bách điệp xuyên hoa, góc rèm treo hai quả bầu bằng ngọc xanh, theo nhịp lay động của rèm cửa, tua cờ màu lam nhạt phía dưới tạo thành độ cong sống động và tao nhã. Chỉ cần nhìn rèm cửa là có thể cảm nhận được, người ở trong phòng là nữ tử trẻ tuổi, hơn nữa tâm trạng của người ở nơi này tất nhiên là rất vui vẻ.



Lão Thái Quân nghĩ tới mấy ngày này mình đầy bụng tức giận, lại thấy Tôn thị và Tần Nghi Ninh vén rèm tươi cười nghênh tiếp, bà ta càng cảm thấy dường như đang ăn một cân hoàng liên đắng nghét.



“Lão Thái Quân, vậy mà người lại đích thân tới, thật sự là vinh dự cho cửa tiệm nhỏ này của cháu. Xin lão Thái Quân thứ lỗi vì đã không tiếp đón từ xa.”



Tần Nghi Ninh và Tôn thị hành lễ với lão Thái Quân, lại gật đầu chào hỏi Tần ma ma bên cạnh bà, rồi lập tức một trái một phải đỡ lão Thái Quân lên đài, khách khí như thể giữa bọn họ chưa bao giờ xảy ra chuyện gì lục đục.



Đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại, Tần Nghi Ninh khách khí như vậy, lão Thái Quân cũng không tiện nổi giận, cũng chỉ hừ một tiếng, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu ta không đến, có phải các ngươi cũng không định trở về đúng không? Các ngươi nhất định chờ bà già này đích thân tới mời các ngươi đi!”



Lão Thái Quân vừa nói vừa quan sát vật bày biện trong nhà, chiếc giường La Hán đặt bên cửa sổ chạm khắc chim khách đậu trên cành, đường nét chạm trổ còn tinh xảo hơn bức trang trí chim khách đậu trên cành ở Từ Hiếu Viên của bà ta. Tất cả đồ trang trí bày trên giá đều đẹp đẽ, tinh xảo và quý giá, bức rèm che được làm băng sa mỏng màu lục nhạt, bên ngoài được tô điểm bởi những chuỗi ngọc trai to bằng hạt gạo lấp lánh.



Trong lòng lão Thái Quân không khỏi cảm thấy chua xót.



Thảo nào hai mẹ con nhà này không chịu về nhà! Ở đây có kém gì so với ở trong phủ đâu? Không ngờ bà già Định Quốc công phu nhân kia tiện tay tặng cho cháu ngoại gái một Chiêu Vận Ti thôi là đã có thể có được nền tảng như thế này rồi.



Cũng không biết rốt cuộc Chiêu Vận Ti có bao nhiêu của cải nữa?



Chỉ tiếc là nó ở trong tay Tần Nghi Ninh, bà ta không thể nào xơ múi!



Lão Thái Quân đưa tay nắm bức rèm một cách vô thức, sắc mặt u ám, không che giấu được vẻ tham lam và không cam lòng trong ánh mắt.



Tần ma ma thấy thế liền nhíu mày đỡ lão Thái Quân lên, rất sợ người khác phát hiện sự thấp kém của chủ tử.



Nhưng Tần Nghi Ninh đã cười nói: “Mời lão Thái Quân ngồi. Đây là bức rèm ngự ban, lão Thái Quân thấy chất lượng ngọc trai có tốt không?”



Lão Thái Quân sợ hãi lập tức rụt tay lại.



Bức rèm này được ngự ban, nếu chẳng may làm đứt thì bà ta không sao gánh nổi trách nhiệm!



Lão Thái Quân liền vừa ngồi xuống, vừa khen ngợi: “Thì ra là thiên tử ban ân, treo lên là cả gian nhà đều sáng sủa hẳn lên. Hoàng thượng cực kỳ phú quý, đương nhiên vật ngự ban đều là thứ tốt.”



Bọn Kim ma ma, Thái Quất, Băng Đường ở bên cạnh đều cúi đầu nén cười.



Tôn thị ho khan một tiếng, che giấu nụ cười, đi bưng một chén trà nhỏ tới cho lão Thái Quân, rồi bưng một chiếc đôn nhỏ tới ngồi bên cạnh bà ta.



“Dạo này lão Thái Quân có khỏe không? Con dâu thấy khí sắc của người tốt hơn trước nhiều. Lão gia được vinh dự phong Hầu tước, làm rạng rỡ tổ tông Tần gia, hẳn là lão Thái Quân cũng gặp được việc vui mà tinh thần sảng khoái. Chỉ tiếc là sức khỏe con dâu không tốt, vừa rồi lại bị một phen sợ hãi, nên thật sự là không có phúc khí cùng vui với lão Thái Quân.”



Lão Thái Quân soi mói quan sát Tôn thị từ đầu đến chân, thấy Tôn thị mặc một chiếc bối tử gấm màu xanh tím thắt eo, tóc búi cao chỉnh tề, chỉ đeo một cây trâm bạc bách hoa cẩn ngọc bích, cài cổ áo cũng là trâm bách hoa cẩn ngọc bích, tuy là phục sức chịu tang, nhưng trong sự mộc mạc giản dị, vẫn lộ ra vẻ đẹp đẽ quý giá.



Nhất là trong hơi thở thoang thoảng mùi thuốc pha lẫn mùi hương dễ chịu của hoa nhài, vậy mà lại là sáp thơm bôi tóc của Kiều Dung Phường thịnh hành nhất của năm nay!



Kiều Dung Phường một đêm quật khởi, bởi vì son phấn ở đó đều có thành phần dược liệu, phối hợp vô cùng tinh luyện, hiệu quả sử dụng đặc biệt tốt, Tôn thị dùng sáp bôi tóc hương nhài này khiến mái tóc càng đen mượt, còn có thể làm chậm quá trình bạc tóc, giá bán hiện nay đã là năm mươi lượng một bình.



Hiện nay việc có thể sử dụng son phấn của Kiều Dung Phường đã trở thành biểu tượng cho địa vị của các phu nhân.



Mấy ngày trước, lão Thái Quân được một bình nhỏ, còn nghĩ khi nào có yến tiệc, tổ chức tiệc rượu sẽ đem ra dùng, cũng có thể diện.



Không ngờ Tôn thị lại tùy ý sử dụng nó hàng ngày như loại son phấn tầm thường!



Tôn thị làm gì có nhiều bạc như vậy? Đương nhiên là do Tần Nghi Ninh cung cấp, hoặc là Tần Hòe Viễn cung cấp!



Sự chua xót trong lòng lão Thái Quân càng tăng lên, trong lời nói khó tránh khỏi chua chát: “Làm gì có? Ta thấy ngươi thật ra rất vui vẻ mà, sử dụng toàn son phấn của Kiều Dung Phường, mặc toàn là tơ lụa mỏng hảo hạng, ăn toàn cao lương mỹ vị, không giống như là đang dưỡng bệnh, mà ngược lại, là ra ngoài hưởng thụ. Nếu là người khác không biết rõ, còn đoán rằng ngươi đã có đàn ông mới bao bọc đấy.”



Tôn thị vừa nghe, mặt lập tức sa sầm.



Xem ra nàng mềm lòng là biểu hiện của sự ngu xuẩn, người như lão Thái Quân không đáng để mềm lòng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tần Nghi Ninh ngăn Tôn thị lên tiếng, mỉm cười mang một đĩa điểm tâm đặt vào tay lão Thái Quân: “Tổ mẫu ăn điểm tâm ngọt của cháu, khỏi bị đắng miệng.”



“Ngươi!” Lão Thái Quân trợn mắt nhìn nàng.



Tần Nghi Ninh cười nói: “Cháu chỉ hận mình là phận nữ nhi, bằng không cháu nhất định phải dựa vào nỗ lực tự thân, sẽ kiếm một mũ phượng khăn quàng vai (ý nói địa vị tôn quý) tới cho mẫu thân, hôm nay chẳng qua là cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng, sao có thể cho là hưởng thụ được chứ? Ăn ngon, mặc đẹp, sử dụng đồ tốt, cũng không tính là cực hạn hưởng thụ của đời người, vinh quang khiến vạn người hâm mộ mới gọi là hưởng thụ.”



Mấy lời Tần Nghi Ninh nói ra khiến lão Thái Quân cũng không biết nên giận hay nên cười.



Lão Thái Quân nhìn Tần Nghi Ninh, cười nhạt nói: “Mẫu thân ngươi có phúc khí, mới có một đứa con gái lợi hại như ngươi!”



“Chẳng phải lão Thái Quân cũng có phúc khí như vậy sao, có một trưởng tử lợi hại.” Tần Nghi Ninh mỉm cười.



Lão Thái Quân bị đốp chát nghẹn họng, lại nghĩ tới về chuyện này Tần Hòe Viễn không đứng về phía mình, nỗi tức giận trong lòng bà ta liền cuồn cuộn dâng lên.



“Hôm nay ta cũng đã đích thân đến, ta thấy các ngươi cũng không cần làm bộ làm tịch nữa, mau thu dọn đồ đạc theo ta trở về! Tôn thị, dù sao ngươi cũng là dâu con của Tần gia ta, hôm nay lại là siêu nhất phẩm cáo mệnh rồi, lẽ nào khách đến trong phủ, ngươi đều giao cho chồng của mình cả sao? Vậy người vợ như ngươi có tích sự gì?”



Đây là công khai chế giễu Tôn thị không phải vợ hiền.



Tôn thị cũng giận tái mặt: “Lão Thái Quân nói như vậy là độc đoán rồi, tuy trong nhà vắng mặt siêu nhất phẩm cáo mệnh là ta, nhưng chẳng phải còn có mẫu thân là nhất phẩm cáo mệnh đó sao? Mẫu thân là người lão luyện xử lý việc trong nhà, đương nhiên càng có thể nhận định tình thế hơn con dâu, biết nên kết giao với ai, nên xa lánh ai.”



Đây là ngầm mỉa mai lão Thái Quân gió chiều nào che chiều ấy.



Sắc mặt lão Thái Quân càng hết sức u ám.



Tôn thị cũng mặt mày sa sầm không chịu nhượng bộ.



Tần Nghi Ninh cúi đầu đứng ở một bên, ngắm nghía lọ thuốc hít không lên tiếng.



Bầu không khí trong phòng như lớp băng đông kết vào mùa đông.



Giằng co chỉ chốc lát, lão Thái Quân cắn răng, mới dịu giọng: “Tôn thị, bây giờ ngươi hồi phủ, mọi người đều đẹp mặt. Hơn nữa dù sao trong phủ còn có một vị Tào di nương, người có thể yên tâm giao chồng mình cho di nương sao?”



Trong lòng Tôn thị như nhỏ máu, nhưng ngoài mặt không thèm để ý.



“Con dâu cũng không phải là có thói đố kỵ, nếu lão gia thích, con dâu sẽ đứng ra nạp tám người, mười người mỹ thiếp hầu hạ lão gia, chỉ là không biết đến lúc đó, lão Thái Quân làm sao ăn nói với Tào di nương.”



“Ngươi! Ngươi là đồ đàn bà ngu xuẩn!” Lão Thái Quân rốt cuộc không thể nhịn được, liền đứng lên, vung tay tát Tôn thị.



Tôn thị kêu lên sợ hãi.



Tần Nghi Ninh bước tới trước ngăn cản.



Nhưng trong lúc hỗn loạn, cái tát của lão Thái Quân liền đánh vào tay của nàng khiến lọ thuốc trong tay nàng rơi xuống đất.



Lọ thuốc hít bằng ngọc lưu ly phát ra tiễng vỡ chói tai, mùi thuốc hít bạc hà tràn ngập trong phòng.



Lão Thái Quân còn muốn tiếp tục nổi cáu, nhưng Tần Nghi Ninh đã mặt mày trắng bệch nói: “Thôi rồi, thôi rồi, tổ mẫu đã gây đại họa rồi! Lọ thuốc hít này là vật Thái hậu nương nương yêu thích nhất, nó đã làm bạn với Thái hậu nương nương ba mươi mấy năm, ngay cả Hoàng hậu thấy lọ thuốc hít này cũng phải quỳ xuống! Hoàng thượng vừa mới thưởng cho cháu, tổ mẫu đã làm vỡ nó, nếu Hoàng thượng biết được, chúng ta làm sao ăn nói đây?”



Lão Thái Quân nghe vậy, trong đầu như có tiếng sấm nổ, nhìn lọ thuốc hít vỡ nát trên mặt đất, lại nhìn Tôn thị và Tần Nghi Ninh, tức giận mắng to: “Đồ vật được ngự ban mà các ngươi cũng dám tùy ý lấy ra dùng ư? Bộ không biết thứ tốt thì đặt một chỗ hay sao?”