Cẩm Đường Quy Yến

Chương 131: - Chương 131ĐỂ NGƯƠI TỚI MỜI (1)




Tần Nghi Ninh biết trong lòng Tôn thị vẫn có thắc mắc, nhất định sẽ hỏi tới, nàng cũng không vội đáp lời mà mỉm cười bưng tới một chén hồng trà mật ong nóng hổi, hai tay đặt vào tay Tôn thị, thủ thỉ khuyên nhủ:



“Mẫu thân đừng lo lắng, chúng ta ở lại chỗ này cũng là có sự ngầm đồng ý của phụ thân, phụ thân cũng sẽ không cảm thấy khó xử. Huống chi, chúng ta chỉ trì hoãn việc trở về vài ngày, trong phủ cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Cũng không phải con không cho mẫu thân hồi phủ. Dù có trở về, chúng ta cũng phải trở về với đầy đủ thể diện mới được. Dù sao phía lão Thái Quân nói một lời với chúng ta, chúng ta danh chính ngôn thuận trở về thì mới nở mày nở mặt được.”



Giọng Tần Nghi Ninh êm ái, thong thả, khiến người nghe cảm thấy thoải mái. Mùi hương hồng trà và hương mật ong quanh quẩn trước mũi, Tôn thị không kiềm chế được uống một hớp, nước trà ấm nóng vào miệng, mang lại vị ngọt thanh, khiến cả người cũng ấm theo.



Nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tần Nghi Ninh, Tôn thị thở dài nói: “Nghi tỷ nhi, con nói thật với mẫu thân đi, lúc ta bị kéo ra ngoài tra hỏi, xử trảm, có phải lão Thái Quân làm khó dễ con không?”



“Cũng không coi là làm khó dễ.” Tần Nghi Ninh cười, cũng không muốn đốt lên thùng thuốc súng của Tôn thị, chỉ nói mập mờ: “Mẫu thân cũng biết rõ tính tình của lão Thái Quân rồi, huống hồ bà là người đứng đầu của Tần gia, phải lo lắng không chỉ sự an nguy của một người mà là lợi ích của toàn gia.”



“Đã tới lúc này rồi, con còn nói giúp cho tổ mẫu con.” Tôn thị thở dài, nắm tay Tần Nghi Ninh vỗ về: “Tổ mẫu con là kẻ rất xu thời, vì nịnh bợ tiện nhân Tào Vũ Tình kia mà bất chấp thể diện. Hai ngày nay ta hồi tưởng kỹ càng, tin hoàng thượng đột nhiên muốn giết ta truyền tới trong nhà, nhất định mọi người đều hoảng sợ. Thật ra con không nói, ta cũng đoán được, nhất định là lão Thái Quân sợ gặp phải phiền phức, chỉ mong sao ta chết đi.”



Giọng Tôn thị giận dữ nhưng Tần Nghi Ninh nhìn ra được, Tôn thị không còn ngang ngược và ăn nói thẳng tuột như trước nữa. Hôm nay tuy Tôn thị cũng tức giận, nhưng không chỉ biết la lối khóc lóc để phát tiết nỗi niềm.



Quả thật, hiện thực tàn khốc mới là người thầy tốt nhất.



Chỉ sau khi trải qua mưa gió, con người mới nhanh chóng trưởng thành.



“Mẫu thân đừng tức giận, chúng ta cứ duy trì từng bước đi vững chắc. Về phần người bên ngoài nghĩ như thế nào, làm thế nào, thì không phải là điều chúng ta có thể chi phối, tất cả đều là binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn là được. Dù sao thì bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, mẫu thân chỉ cần nhớ rõ con gái luôn đứng bên cạnh mẫu thân là được rồi.”



“Nghi tỷ nhi…” Tôn thị thấy Tần Nghi Ninh trổ mã, đường nét trên khuôn mặt càng tinh xảo, bà xúc động nắm chặt hai tay nàng.



Nhờ được Băng Đường điều dưỡng cẩn thận và chu đáo, vết sẹo trên tay Tần Nghi Ninh đã phai nhạt đi một chút, vết chai cũng mỏng đi, ít ra thì thoạt nhìn, cũng không nhận ra tay nàng có gì khác biệt với tay các tiểu thư khuê các bình thường khác.



Nhưng khi Tôn thị nắm tay nàng, từ lòng bàn tay thô ráp của nàng, đầu ngón tay của bà vẫn có thể cảm nhận được những vết sẹo và vết chai kia.



Hồi tưởng ngày đó khi Tần Nghi Ninh hồi phủ, bà đã lãnh đạm và nghi ngờ nàng như thế nào, Tôn thị cảm thấy rất xấu hổ.



Tần Nghi Ninh cũng không biết Tôn thị đang bối rối, những ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, nàng tiện tay lục xem những đồ trang sức trong cung ban cho đang được bày trên bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn đen, mở ra, bên trong là một lọ thuốc bằng ngọc lưu ly vẽ hình chim hoàng oanh rất tinh xảo trông rất sống động.



Tần Nghi Ninh ngẫm nghĩ một chút, liền cười dặn bảo Băng Đường ở bên cạnh: “Mấy ngày này phiền muội ra ngoài tìm mua cho ta một lọ thuốc hít, yêu cầu là nó phải rất giống lọ này.”



Băng Đường ngạc nhiên nói: “Chẳng phải cô nương đã có cái này có rồi sao? Vì sao cô nương còn muốn mua thêm?”



“Đây chính là thứ hoàng thượng và hoàng hậu ban cho, ta sao dám đem ra dùng lung tung, nếu chẳng may bị hư hại thì không tốt.” Tần Nghi Ninh cười khẽ, tiện tay bỏ đồ vật xuống, cũng không để ý nhiều.



Băng Đường không hỏi nhiều, liền nhanh chóng ra ngoài mua lọ thuốc hít.



Tần Nghi Ninh bảo Tùng Lan thu dọn sắp xếp đồ đạc được ngự ban, sau đó tìm đề tài vui vẻ nói với Tôn thị, nàng chỉ cần nhắc tới tình cảm Tần Hòe Viễn dành cho Tôn thị là đủ để Tôn thị vui thích rồi.



Cùng thời gian đó ở Từ Hiếu Viên, lão Thái Quân nghe Tần Vũ và Tần Hàn thưa lại liền nổi giận ném chén trà.



“Khá lắm, con nha đầu hoang dã kia, đây là nó xúi giục mẹ nó làm bậy đây! Được lắm, được lắm, coi như ta không có đứa cháu gái bất hiếu này! Cái con Tôn thị ngu xuẩn thích thì cứ ở bên ngoài mà thích đi! Chẳng lẽ con ta còn sợ không ai hầu hạ? Đương nhiên có nữ tử trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn, lại có xuất thân cao hơn so với mụ đàn bà ngu xuẩn kia tới hầu hạ con trai ta rồi!”



Trong cơn giận dữ, lão Thái Quân nói mà không cân nhắc kỹ càng, lời lẽ thẳng tuột của bà khiến mấy vị cô nương ở một bên đều đỏ mặt.



Nhị phu nhân nhíu mày tỏ vẻ không vui, xua tay ra hiệu cho Tam tiểu thư dẫn theo các đường muội ra ngoài.



Tam thái thái thì ở bên cạnh lão Thái Quân, khuyên nhủ bà.



Tuy mở miệng khuyên nhủ, nhưng trên thực tế, Nhị phu nhân và Tam thái thái đều thấy chướng mắt trước hành động của lão Thái Quân. Hai người cũng là con dâu, bây giờ chuyện này xảy ra với Tôn thị, nhưng nếu ngày nào đó nó xảy ra với bọn họ thì sao?



Tôn thị còn may mắn, dù nhà mẹ đẻ sụp đổ, ít ra vẫn còn một đứa con gái hiếu thảo và có bản lĩnh, hơn nữa đại lão gia cũng không phải là loại người hồ đồ không biết phân rõ đúng sai.



Nếu chuyện đó xảy ra với chính họ, còn không biết sẽ trở thành cái dạng gì. Chưa nói tới tính cách chồng của bọn họ, chỉ nói con gái mà họ nuôi lớn, cũng không ai có năng lực và khí phách như Tần Nghi Ninh… Vietwriter.vn



Bảy tám ngày sau, tấm biển với bốn chữ “An Bình Hầu Phủ” do hoàng đế ngự bút đã được thay thế bằng tấm biển cũ, các thầy thợ khởi công xây dựng cổng chào cho Tôn thị ở phía trước cổng chính của Tần gia.



Người phụ nữ có thể được Hoàng đế trực tiếp khen ngợi và cho lập một tòa cổng chào là điều vô cùng vinh dự, huống chi cả Yên triều nào có mấy siêu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chứ?



Hôm nay trời đã vào xuân, không khí dần dần trở nên ấm áp, các phu nhân và tiểu thư trốn cái lạnh mùa đông liền siêng năng đi lại. Chỉ mấy ngày, thiếp mời Tôn thị và Tần Nghi Ninh tham dự các loại yến tiệc liên tục được gửi tới.



Ban đầu lão Thái Quân thoái thác, nói Tôn thị không khỏe, nhưng dù sao cứ chối từ như vậy, ngược lại có vẻ như lão Thái Quân ở giữa ngang ngược ngăn cản. Mà nếu bảo người ta đưa thiếp mời tới Quy Tân Lâu thì lại cho thấy bà ta làm mẹ chồng mà không bao dung đối với con dâu, đuổi nữ chủ nhân thật sự của An Bình hầu phủ ra ngoài.



Trên thực tế, lão Thái Quân đã nghe được vài loại đồn đãi, đó đều là lời phỏng đoán bà ta không bao dung đối với con dâu, muốn tranh quyền với con dâu.



Mới tảng sáng, lão Thái Quân đã thức dậy sai Tần ma ma đi một chuyến, căn dặn bà phải khuyên nhủ và đưa Tần Nghi Ninh và Tôn thị về, nhưng khi trời sáng hẳn, Tần ma ma cũng tiu nghỉu quay về.



Lão Thái Quân cực kỳ tức giận, liền gọi Tần Hòe Viễn vừa rời nha môn về nhà tới quở mắng.



Nhưng Tần Hòe Viễn lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Suy cho cùng con không phải là người ức hiếp khiến vợ con phải bỏ đi, con bận rộn việc triều chính, cũng không muốn quản lý mấy chuyện này, xin mẫu thân hãy san sẻ giúp con.”



“Ý ngươi là muốn ta đi mời người về?” Lão Thái Quân nghẹn họng nhìn Tần Hòe Viễn trân trối.



Tần Hòe Viễn cười nói: “Mẫu thân là người lão luyện trong việc trị gia, con đâu có thông thạo những việc đó, mẫu thân tự quyết là được.” Dứt lời, Tần Hòe Viễn liền vội vàng cáo từ, tới thư phòng ngoại viện gặp người phụ tá.



Lão Thái Quân tức giận nghiến răng, nhưng rốt cuộc thì việc giữ thể diện của mình quan trọng hơn, bà đành bảo Tần ma ma: “Chuẩn bị xe, ta muốn đích thân tới Quy Tân Lâu. Ta cũng không tin nha đầu chết tiệt kia thấy ta đến mà vẫn còn từ chối!”



Tần ma ma vâng dạ, vội sai người đi chuẩn bị xe ngựa.



Lão Thái Quân liền dẫn theo Tần ma ma, Cát Tường và Như Ý cùng một số tùy tùng, không phô trương rầm rộ, lặng lẽ chạy tới Quy Tân Lâu.