Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 16 - Chương 6




Hai viên cảnh sát không hề hay biết việc bị Chung Húc yểm bùa, đã tỉnh lại từ lâu, cả hai chỉ ngỡ rằng mình quá buồn ngủ mà ngủ gật mất một chốc, lúc này đang bận rộn phối hợp với các đồng nghiệp cùng xử lý hiện trường án mạng, bình thường như chưa từng có chuyện gì.

Toàn bộ khách trọ trong khách sạn có lẽ chẳng thể nào chợp mắt nổi trong một tình cảnh như thế này. Nhiều người hiếu kỳ còn chạy ra khỏi phòng, quan sát đám cảnh sát đang tất bận như thể xem trò vui.

Chung Húc đứng trước cửa sổ, nhìn bọn họ vật lộn hồi lâu để khiêng xác Sabrina ra, chuyển lên xe, chở đi. Đèn cảnh sát nhấp nháy kéo thành một vệt sáng dài trong đêm tối rồi tan biến. Toàn bộ khách sạn Rừng Rậm cuối cùng cũng đã quay trở lại với sự yên tĩnh.

– Ngủ đi một lát, một chốc nữa là trời sáng rồi. – Tư Đồ Nguyệt Ba kéo tay cô đi về phía giường ngủ, ngáp một cái.

Chung Húc không chịu, nói:

– Không ngủ nổi. Ngày nào chưa bắt được hung thủ, thì em…

– Thì ngày đó em sẽ không đi ngủ? Em giở trò trẻ con gì thế? – Tư Đồ Nguyệt Ba sầm mặt xuống – Chúng ta vẫn đang trong kỳ nghỉ trăng mật, em đừng có biến mình thành bà lão nhăn nheo ngay bây giờ đấy!

Anh vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai, mang theo nỗi kinh hoàng tột độ.

Hai vợ chồng lập tức xông ra ngoài phòng, ánh mắt nhanh chóng hướng tới phía cuối hành lang, căn phòng thứ hai từ cuối lại…

Một cô gái người Mỹ mặc áo ngủ đang trợn mắt bịt miệng chỉ vào cửa phòng mở toang, hai chân giậm thình thịch trên sàn nhà trông rất nực cười, dùng phương pháp vô thức này để phát tiết nỗi khiếp đảm trong lòng.

Đám khách trọ người Mỹ đã xảy ra chuyện?

Hai người vọt vài bước đã chạy tới nơi, nhìn theo hướng chỉ của cô gái. Trong phòng, một nam một nữ đang nằm bất động, người đàn ông nằm vắt chéo dưới chân giường, chăn và ga trải giường bị đạp tung tóe. Người đàn bà nằm sấp trên thảm trải sàn cách đó không xa, trong tay cầm một cốc cà phê rỗng không, cà phê trong cốc hắt lên tấm thảm sáng màu, nhuộm thành một mảng nâu đen. Nhìn tiếp vào trong, cảnh tượng trong phòng phản chiếu lên tấm gương trang trí cao lớn gắn trên tường, vẻ hỗn loạn và bất an như tăng thêm gấp bội.

Cô gái người Mỹ ngoài cửa toàn thân mềm nhũn ngồi phịch xuống sàn, bưng chặt lấy miệng, không đủ can đảm để tiến lại gần dù chỉ một bước. Không kịp an ủi cô gái đã hoảng sợ tới mức ngây dại, Chung Húc vội vã bước tới bên giường, cúi xuống thăm dò hơi thở của người đàn ông, rồi sờ vào động mạch cổ ông ta, đưa mắt tìm kiếm kỹ lưỡng trên những phần da trắng bệch lộ ra bên ngoài quần áo, cuối cùng dừng lại ở trên bàn tay trái đang mở ra cứng đơ, chăm chú nhìn một lúc lâu, khẽ chau mày.

– Em ơi, người này vẫn còn sống! – Đầu bên kia, Tư Đồ Nguyệt Ba đỡ người phụ nữ trung niên có mái tóc màu hạt dẻ rối bù ngồi dậy. Chung Húc vội chạy tới, kiểm tra xem trên người nạn nhân may mắn sống sót này có vết thương nguy hiểm nào không, giống như một bác sĩ chuyên nghiệp.

Tư Đồ Nguyệt Ba hất hàm về phía chiếc giường:

– Người kia thì sao?

– Chết rồi! – Chung Húc trả lời ngắn gọn, rồi vạch mí mắt người phụ nữ ra xem, lúc này mới hơi yên tâm mà nói – Nếu không có gì đột biến, thì người này chỉ bị ngất thôi. – Đặt tay lên trên trán người phụ nữ, Chung Húc nín thở, “dồn” một luồng khí thanh khiết ấm áp từ lòng bàn tay vào trong cơ thể bà ta. Một lúc lâu sau, cô bỏ tay xuống, nói – Đợi lát nữa sẽ tỉnh lại!

Lúc này, bên ngoài phòng vang lên những tiếng bước chân rầm rập, Kính và ông chủ khách sạn hấp tấp chạy tới. Tiếng hét chói tai vừa nãy đủ để kinh động tới họ đang ở dưới lầu.

– Tạm thời đừng bước vào! – Chung Húc dứt khoát xua tay với hai người đang bàng hoàng kinh hãi bên ngoài cửa, rồi chỉ vào cô gái đang đờ đẫn, căn dặn Kính với giọng vô cùng kiên quyết:

– Cô đỡ cô ấy xuống lầu trước! Tạm thời đừng báo cảnh sát, đợi lát nữa tôi sẽ xuống tìm mọi người!

Kính luống cuống nhìn tình cảnh trước mắt, hoảng loạn gật gật đầu, cùng với ông chủ đỡ cô gái người Mỹ dậy, loạng choạng đi xuống dưới lầu.

– Nếu vụ này là do cùng một hung thủ gây ra, thì anh không thể không khâm phục hắn. – Tư Đồ Nguyệt Ba đỡ lấy người phụ nữ trung niên đang có dấu hiệu hồi tỉnh, quay sang nhìn người đàn ông xấu số, rồi hỏi dò Chung Húc đang mặt mày đăm chiêu – Không phải là bị anh nói trúng rồi đấy chứ?

– Trạng thái chết gần giống với bà Sabrina! – Chung Húc chứng thực phán đoán của anh, nhưng lại nghi hoặc nói – Có điều sắc mặt của ông ta không thanh thản như Sabrina, dường như trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, mặt mũi co rúm lại thế kia.

Cảnh sát vừa mới rời đi, hung thủ liên ngang nhiên gây tiếp một vụ án mạng nữa, không hiểu hắn muốn khoe khoang “bản lĩnh” cao siêu, hay là đang cười nhạo những người bất tài đang muốn bắt hắn.

Chung Húc đã nổi giận trước tên hung thủ ra tay mau lẹ và hành tung bí ẩn này. Dựa vào thân phận của cô, cùng với quá khứ huy hoàng trong chiến đấu với tà ma vong hồn, thì vị trí giữa mèo và chuột vĩnh viễn không thể nào bị đảo lộn. Cô lại càng không thể tha thứ cho một con chuột dám ngông cuồng trêu ghẹo mèo.

– Trên cơ thể ông Tây vẫn dày đặc yêu khí. Nhưng giống như trước đây, nó chỉ có trên cơ thể ông ta. Hung thủ không để lại bất cứ dấu vết gì. – Chung Húc ngẫm nghĩ một lát, rồi nhìn người may mắn sống sót đang nằm trong tay chồng mình – Hy vọng có thể tìm được manh mối hữu ích từ bà ta. Đưa bà ấy về phòng chúng ta trước đã, em sợ bà ta vừa tỉnh lại đã nhìn thấy xác chết, sẽ không chịu đựng nổi.

– Được! – Tư Đồ Nguyệt Ba bế bổng người đàn bà không hề nhỏ bé này lên, khó nhọc quay về phòng của họ. Sau khi đặt bà ta nằm xuống giường, anh hỏi vợ – Nếu bà ta chẳng nhớ gì thì sao?

– Thế thì em đành phải làm theo hạ hạ sách! – Chung Húc nói với giọng quả quyết không chút sợ hãi – Sử dụng pháp thuật cấm kỵ của nhà họ Chung, triệu hồi linh hồn của Sabrina về hỏi cho rõ ràng.

– Không cần phải mạnh tay như vậy chứ? Em đã nói đó là phép thuật cấm kỵ của gia đình em kia mà. Nếu đã là như vậy, sao có thể tùy tiện sử dụng được? Tác dụng phụ chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, đúng không? – Tư Đồ Nguyệt Ba có ý ngăn cản.

– Cũng chẳng có gì đâu, cùng lắm là chỉ tổn thương một tí xíu nguyên khí của em thôi. – Chung Húc cố tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng hiểu rõ việc tùy tiện triệu hồi linh hồn người chết sẽ gây ra hậu quả gì cho mình.

– Không được, anh tuyệt đối không đồng ý! – Tư Đồ Nguyệt Ba dứt khoát phản đối – Nhất định sẽ có cách khác, tạm thời đừng nóng vội…

Anh chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ nằm trên giường đã bật ra một tiếng rên yếu ớt, từ từ mở mắt ra.

Sự bình tĩnh sau khi tỉnh lại chỉ dừng lại đúng một giây trong mắt bà ta, rồi lập tức bị nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng xâm chiếm hoàn toàn.

– Alex! – Bà ta ngồi bật dậy, hét lớn một cái tên, rồi lật tung chăn ra, bất chấp tất cả định nhảy xuống khỏi giường.

Tư Đồ Nguyệt Ba vội vàng ngăn bà ta lại, bình tĩnh tuôn ra một tràng tiếng Anh lưu loát an ủi đối phương.

Nhờ sự cố gắng của anh, cơn hoảng loạn của người phụ nữ đã giảm đi đôi chút. Bà ta nằm trở lại giường, cơ thể co rúm lại thành một khối, run lẩy bẩy không ngừng.

Tuy biết rằng trong lúc này ép bà ta nhớ lại những gì vừa mới xảy ra là không thích hợp cho lắm, nhưng thời gian không thể lãng phí thêm được nữa, Chung Húc vẫn cố dằn lòng bảo Tư Đồ Nguyệt Ba hỏi bà ta xem, trước khi bà ta hôn mê, đã xảy ra chuyện gì.

Sau một hồi hỏi han theo cách khéo léo nhất có thể, Tư Đồ Nguyệt Ba quay lại bảo vợ:

– Bà ấy nói, khi đó bà ấy vừa pha xong tách cà phê cho chồng, bỗng cảm thấy đằng sau gáy như bị điện giật, toàn thân dần dần mất đi ý thức. Trước khi hoàn toàn hôn mê, bà ấy chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng người màu đen cao gầy, và mái tóc dài màu bạch kim sau lưng hắn.

– Là hắn?! – Chung Húc đứng bật dậy, lập tức điều động tất cả những ký ức có khả năng liên quan tới kẻ đó trong trí não – Cái gã áo đen từ lúc ở trong thang máy nhà thờ đã bám theo chúng ta ấy! Ngay từ đầu em đã nói là hắn có vấn đề, anh còn không tin! – Chung Húc lườm Tư Đồ Nguyệt Ba một cái, rồi lại tự nhủ một mình – Lẽ nào hắn chính là huyết yêu trong truyền thuyết, hóa thành hình dạng con người, tác oai tác quái?

– Nếu đúng thật là hắn, lại càng dễ xử lý chứ sao! – Bên khóe miệng Tư Đồ Nguyệt Ba như có nét cười – Ngay từ ngày thứ hai từ khi chúng ta tới nơi này, hắn đã đi theo chúng ta. Xem ra, chúng ta cũng là một trong số các mục tiêu của hắn. Cho nên, chắc chắn hắn sẽ tới tìm chúng ta.

– Nhưng em muốn bắt hắn trước khi hắn thực hiện vụ án mạng tiếp theo! – Chung Húc nhìn về một hướng vô định trong hư không, ánh mắt nghiêm nghị và sắc bén – Em chỉ hy vọng mình chính là mục tiêu tiếp theo của hắn. – Nói rồi, cô giở vốn tiếng Anh bập bõm ra, khuyên người phụ nữ đáng thương đừng lo lắng, hãy ngoan ngoãn ở lại trong phòng, vừa nói vừa len lén móc ra một lá bùa màu đỏ, thừa lúc bà này không để ý, dán ngay lên trước trán. Sau khi lá bùa tan biến vào trong cơ thể, bà ta liền ngủ lịm đi, giống hệt như hai viên cảnh sát vừa nãy.

– Ngủ là việc thích hợp nhất cho người tâm trạng bất ổn. – Chung Húc thở phù một cái, kéo Tư Đồ Nguyệt Ba ra khỏi phòng, đi xuống dưới nhà, bảo ông chủ khách sạn báo cảnh sát.

Trên đường đi, Chung Húc bất chợt hỏi:

– Hôm qua anh có nói, những người bản địa tới khách sạn hóng hớt từng nhắc tới thái tử và tu viện, còn cả việc báo thù gì gì đấy. Anh còn định kể chuyện kể chuyện cho em nữa!

– Năm xưa, con trai của công chúa Sissi, thái tử Rudolph, đã vì người tình trẻ tuổi Mary mà đề nghị ly hôn với vợ, thế nhưng giáo hoàng từ chối tuyên bố cuộc hôn nhân trước đó của thái tử là vô hiệu, lại cộng thêm thái tử rất thất vọng trước những chính sách bảo thủ trong cách cầm quyền của cha là hoàng đế Franz. Và thế là vào một nửa đêm mùa đông năm 1889, thái tử đã nổ súng bắn chết Mary trong tòa biệt thự đi săn ở làng Meyerling, sau đó lấy hoa tươi phủ lên người Mary, rồi cứ thế lặng lẽ ngồi bên nàng ấy. Đến khi trời sáng, thái tử chĩa súng lên thái dương mình, để tránh bắn trượt, còn soi gương trong lúc tự sát. – Nói tới đây, Tư Đồ Nguyệt Ba thở dài – Thế nhưng tấn bi kịch có phần ly kỳ này từng bị hoàng thất cố tình che đậy, chi tiết và chân tướng của sự việc tới nay vẫn là một bí ẩn. Tính chân thực của hàng loạt tin đồn lưu truyền trong dân gian chưa được chứng thực. Điều duy nhất có thể xác nhận, đó là không lâu sau khi việc này xảy ra, tòa biệt thự đi săn đã bị phá dỡ, rồi xây dựng một toà tu viện trên nền đất cũ. Anh nghĩ, cái nơi mà những người đó nói, có lẽ chính là chỗ đó.

Chung Húc lắng nghe rất chăm chú, chốc chốc lại gật gù, không nói thêm gì, chỉ ngẫm nghĩ đến thất thần.

Bước tới sảnh chính ở tầng dưới, họ lập tức nhìn thấy cô gái vừa chứng kiến thảm án đang ngồi trên ghế, cầm một tách trà nóng, vẫn run lẩy bẩy. Kính và ông chủ khách sạn ngồi ở hai bên cô gái, sắc mặt hoảng hốt pha lẫn rầu rĩ, muốn an ủi nhưng lại không biết phải nói sao. Cùng là người nhà của nạn nhân, bản thân họ vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau mất đi người thân, còn đâu tâm tư và khả năng an ủi người khác?

Thấy Chung Húc bước về phía họ, Kính vội vàng đứng dậy đón, vừa định lên tiếng hỏi, đã bị Chung Húc cướp lời:

– Báo cảnh sát đi! Ông ta đã chết rồi, còn bà ta không sao.

Vừa nghe thấy chữ “chết”, đôi môi đang hé mở của Kính không thể khép lại nổi nữa, cô ta đứng ngây thộn mất mấy giây, đau thương và khủng hoảng đan xen trong mắt. Rồi cô ra quay người, bước về phía máy điện thoại ở quầy lễ tân, quay những con số mà bản thân không hề muốn gọi.

Cô gái người Mỹ đang run rẩy kia hình như không biết nói tiếng Đức, chỉ biết đờ đẫn và căng thẳng nhìn Kính đang chậm rãi nói vào ống nghe. Còn sắc mặt vốn đã chẳng hề dễ coi của ông chủ khách sạn, sau khi nghe thấy nội dụng cuộc điện thoại của Kính, lại càng tái xanh tái mét, trên mặt dường như chốc lát đã thêm mấy nếp nhăn. Lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt già nua mờ đục của ông ta, kèm theo tiếng thở dài tuyệt vọng.

Chung Húc nghe thấy ông lão đáng thương lẩm bẩm gì đó, lập tức liếc sang Tư Đồ Nguyệt Ba.

– Ông ấy nói, e rằng khách sạn của ông ta phải đóng cửa mất! – Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn khuôn mặt già nua của người đàn ông vừa mới mất vợ với ánh mắt đầy cảm thông – Liên tiếp xảy ra hai vụ giết người, việc kinh doanh của khách sạn có lẽ sẽ bị ảnh hưởng thật.

Kính đặt điện thoại xuống, bước tới trước mặt Chung Húc, nói nhỏ:

– Cảnh sát sẽ lập tức tới ngay!

– Đừng sợ, đã có chúng tôi ở đây! – Chung Húc vỗ lên đôi vai mảnh khảnh của cô ta, dáng vẻ tuyệt vọng bất lực của cô gái trẻ khiến cô không khỏi thương xót.

Trong mắt Kính như có ngấn nước loang loáng, không nói nên lời, chỉ mím chặt đôi môi.

– À đúng rồi, anh hỏi ông ấy xem, tại sao người ở nơi đây hễ nhắc tới thái tử, và cả tu viện, đều tỏ ra sợ hãi? – Chung Húc giật giật tay áo chồng, ra hiệu cho anh hỏi ông chủ khách sạn.

Ngồi xuống ghế, Chung Húc hết dán mắt vào khẩu hình của chồng, lại quan sát nét mặt không ngừng biến đổi của ông chủ khách sạn, để phỏng đoán xem, vấn đề mà cô quan tâm sẽ khiến ông chủ khách sạn bị sốc đến mức độ nào. Kỳ thực, nhìn vào vẻ mặt lúc thì đau xót, lúc lại kinh hoàng của ông, cô cảm thấy suy đoán của mình rất sát với sự thật.

Sau khoảng một thời gian chừng một tách trà, Tư Đồ Nguyệt Ba quay mặt sang, sau khi sắp xếp một lúc, bèn thuật lại ngắn gọn với vợ:

– Ông ấy nói, ở nơi này có một lời đồn rất đáng sợ. Trong khu rừng rậm cách thị trấn không xa chính là tu viện được xây dựng lại từ tòa biệt thự đi săn ngày xưa, đã bị bỏ hoang nhiều năm trước. Nhưng sau một đêm nguyệt thực toàn phần vô cùng ma quái vào ba mươi năm trước, thường xuyên nghe thấy những người đi ngang qua khu rừng vào buổi tối nói rằng, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy tu viện lại biến trở về hình thù của tòa biệt thự đi săn, còn nghe thấy điệu nhạc Waltz vui nhộn vẳng ra từ trong đó. Nhưng có người lại nói là nghe thấy tiếng súng và tiếng khóc của phụ nữ. Thế là mọi người phỏng đoán rằng, đó là thái tử và người tình đã chết đang tác quái. Linh hồn của họ lưu luyến cuộc sống vui vẻ khi trước, nhưng lại không xóa bỏ được nỗi oán hận vì bị cướp đoạt mất hạnh phúc, nên họ bắt đầu báo thù, sát hại người vô tội để xoa dịu nỗi đau khổ năm xưa. Hai mươi năm trước và mười năm trước, nơi này cũng từng xảy ra những vụ án tương tự, trong người nạn nhạn không còn lấy một giọt máu, nhưng lại không tìm thấy bất cứ vết thương nào. Cho nên, các cư dân nhận định rằng, oan hồn của thái tử và Mary không được yên nghỉ, mới bắt người dân không được sống yên, cả ngày nơm nớp sợ hãi. Tuy phía cảnh sát đã nghiêm túc điều tra, nhưng cuối cùng, những vụ án mạng này vẫn chìm vào quên lãng. Mười năm đã qua, không ngờ bi kịch tương tự lại tiếp tục xuất hiện.

Chung Húc hít sâu một hơi, quả quyết nói:

– Em muốn tới tu viện xem thử!

– Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn đại và phỏng đoán của người dân mà thôi, có thể chỉ là trùng hợp. – Tư Đồ Nguyệt Ba điềm tĩnh hơn nhiều so với vợ, luôn giữ thái độ vô cùng khách quan đối với những tin tức vỉa hè.

– Anh đừng hiểu nhầm ý em. Bây giờ xem ra, việc này chưa chắc đã có liên quan tới vong hồn. – Chung Húc đứng dậy, nhìn về cánh cửa đang đóng chặt – Theo kinh nghiệm nhiều năm giao du với những giống không phải loài người, cộng thêm trực giác mách bảo, em thấy tu viện đó hẳn có mối liên quan rất lớn với hung thủ. Đương nhiên, bây giờ anh hoàn toàn có thể cho là em đang nói bừa. Đợi đến khi em chứng minh được, tự nhiên sẽ có kết luận.

– Được. Anh đi cùng với em! – Tư Đồ Nguyệt Ba đã chọn cách giúp vợ một tay. Có thể nhận ra, bản thân anh cũng rất đỗi hiếu kỳ với tòa tu viện.

Vừa nghe thấy hai vợ bàn nhau đi tới tu viện, Kính đã đứng bật dậy, hoảng hốt xua tay:

– Hai người đừng tới đó! Tuyệt đối không được đi! Nghe nói nơi đó rất nguy hiểm! Tuy rằng không biết chuyện oan hồn là thật hay giả, nhưng thà tin là nó tồn tại cũng đừng nên mạo hiểm! Hai người chỉ là khách du lịch, tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi đây! Đã có hai người chết rồi, tôi không muốn hai người lại xảy ra chuyện không hay!

– Kính, cô đừng lo! – Chung Húc tự tin cười với cô ta – Tà ma ngoại đạo có khả năng làm hại tôi, bây giờ vẫn chưa chào đời đâu! Chúng tôi sẽ đi bình yên, về bình yên.

– Chúng tôi sẽ không sao đâu, cứ yên tâm đi! – Tư Đồ Nguyệt Ba khẳng định chắc nịch với Kính. Cô gái đang thành thực lo lắng cho họ quả thực vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

– Thế… thế thì tôi sẽ đi cùng với hai người. Đường tới tu viện khá hẻo lánh, hai người có thể sẽ bị lạc đường. – Thấy hai vợ chồng kiên quyết như vậy, Kính cũng không cản trở nữa, mà dè dặt đề nghị đi cùng.

– Ồ… – Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nhanh chóng cân nhắc nếu dẫn theo Kính, khả năng cô ta gặp nguy hiểm là bao nhiêu. Cuối cùng, sự tự tin đã chiến thắng tất thảy, Chung Húc tin tưởng khả năng của mình dư sức để bảo vệ chồng và Kính, nên đã gật đầu – Được, chúng ta lập tức xuất phát!

– Hay là đợi đến khi trời sáng, ăn chút gì đó rồi hãy đi? Hơn nữa đi vào ban ngày, lái xe cũng thuận tiện hơn. – Tư Đồ Nguyệt Ba tưởng tượng tới màn đêm dày đặc và thời tiết lạnh giá bên ngoài, cho rằng bây giờ không phải là thời điểm tốt để xuất phát.

– Cũng được. Thế thì Kính, cô hãy sắp xếp chu đáo cho ông chủ của cô và cô gái người Mỹ kia, cả cô cũng nên nghỉ ngơi lấy một lúc. Ngày mai, trời vừa sáng, chúng ta sẽ lập tức lên đường. – Nói xong, Chung Húc và Tư Đồ Nguyệt Ba quay người đi lên cầu thang.

Trong đôi mắt đang dõi theo hai vợ chồng của Kính bỗng vụt qua một tia lạnh lẽo chưa thấy bao giờ, rồi nhanh chóng trở lại vẻ đáng thương trước đó.