Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 16 - Chương 7




Trong phòng, Chung Húc đang vội vã xếp từng món “gia tài” của mình vào chiếc túi chéo nhỏ để tiện mang theo. Tư Đồ Nguyệt Ba tìm một chiếc áo khoác dày hơn thay ra, cũng ném cho vợ một chiếc, nói:

– Thay vào đi, rừng rậm vào sáng sớm, nhiệt độ rất thấp!

– Cảm ơn anh! – Chung Húc đặt một nụ hôn lên má chồng, sau đó dường như sực nhớ ra điều gì, xoay mặt anh lại, nghiêm túc căn dặn – Nhớ kỹ, ngày mai dù xảy ra việc gì, nếu em bảo anh đi, nhất định không được quay đầu lại! Em có đủ bản lĩnh xử lý mọi việc! – Nói rồi, cô lại móc ra một lá bùa, nhét vào tay anh, nói – Anh hãy giữ lấy cái này, lúc cần thiết, có thể dán lên đầu bất cứ thứ gì không phải con người mà anh thấy không vừa mắt, có thể cứu mạng đấy!

Tư Đồ Nguyệt Ba cẩn thận cất lá bùa vào túi áo, vỗ ngực một cách trẻ con, bảo đảm:

– Bà xã yên tâm, anh nhất định sẽ nghe theo sự chỉ đạo của em, trở về bình an! Hơn nữa… – Anh ngừng lại một lát, một khí thế bá vương quyết liệt chớp mắt đã thế chỗ cho nụ cười trẻ nít – Anh sẽ bảo vệ em!

Chung Húc ngẩn người, hồi lâu mới ôm chầm lấy anh, cười mà nói:

– Vâng, em biết!

Anh lúc nào cũng vậy. Tuy mù mịt về phép thuật, nhưng lại luôn giữ được sự điềm tĩnh mà người thường khó lòng có được trong bất cứ trường hợp dị thường nào, và đôi khi, làn khí bá vương đặc biệt toát ra từ anh đã khiến anh được người ta ngưỡng vọng như một ông hoàng. Ngay cả Chung Húc mang trong mình pháp thuật gia truyền, cũng chưa bao giờ hoài nghi về việc người đàn ông này hoàn toàn có khả năng bảo vệ mình. Đó là một cảm giác thật là kỳ lạ.

– Đi rửa mặt đi, anh đi tìm chút đồ ăn. Xem ra hôm nay phải thức thông đêm rồi! – Tư Đồ Nguyệt Ba ngáp một cái, vừa xoay xoay cổ vừa đi ra khỏi phòng.

Bước vào phòng tắm, Chung Húc xắn tay áo lên vặn vòi nước, nước nóng chảy ồ ồ cùng với làn hơi bốc lên mù mịt. Nghe nói nguồn nước ở nơi này phần lớn là nước suối thiên nhiên, có hiệu quả đặc biệt trong việc làm đẹp giữ gìn nhan sắc. Một thứ hữu ích thế này, Chung Húc đương nhiên sẽ không lãng phí. Cô cúi mặt xuống, vốc từng vốc nước ấm nóng dễ chịu vã lên mặt.

Lúc này, cánh cửa phòng tắm vẫn đang mở toang bỗng từ từ khép lại, giống như có một bàn tay vô hình đang đẩy nó.

Tiếng nước chảy tuy có thể cản trở thính lực, nhưng không cản trở được những tế bào cảm giác nhạy bén. Chung Húc cảm thấy có một luồng khí cổ quái “vút” một tiếng băng qua sau lưng, một tín hiệu nguy hiểm rất chuẩn xác đột ngột dấy lên trong tim. Cô ngẩng phắt đầu lên, trong bọt nước bắn tung, trên chiếc gương tròn viền hoa trước mắt, vừa hay phản chiếu mọi thứ sau lưng cô…

Cánh cửa đã khép chặt hoàn toàn, tiếp đó là một tiếng “cạch” khô khốc, tay nắm màu vàng tự động xoay tròn một vòng.

Chung Húc mặt không biến sắc, nhìn chằm chằm vào cánh cửa “tự động” kia, bước về phía nó một bước, không hề vội vã mở cửa, mà ngược lại trong đáy mắt còn vụt lên một nét cười.

– Sao thế? Muốn độc quyền thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của ta lúc rửa mặt ư? Lại còn khóa cửa lại nữa chứ! Không sợ ta la lên là có kẻ quấy rối à? – Chung Húc thong thả khoanh tay trước ngực, cất giọng chế giễu với không khí.

Dư âm của giọng nói trong trẻo như chuông ngân còn chưa kịp tan trong căn phòng kín mít, đã nghe thấy tấm gương bên cạnh phát ra tiếng nứt vỡ “lách tách”. Không đợi cô kịp quay đầu lại, tấm gương hoàn toàn bình thường kia chỉ trong khoảng một phần nghìn giây đã tự tách ra thành những mảnh vỡ to bằng đầu đạn, sau đó bay ra rào rào như đạn bắn, mỗi một mảnh vỡ đều phản chiếu ánh đèn lóa mắt, sáng lòa một mảng. Thế trận tập hợp từ ngàn vạn vệt sáng kia, đừng nói là nhìn thẳng, cho dù chỉ liếc qua cũng đủ để hoa mắt chóng mặt. Nhưng, điều đáng sợ nhất không phải ở đó, mà những mảnh vụn thủy tinh với các cạnh thẳng băng một cách khác thường, vào khoảng khắc bay ra khỏi tường, lại bất ngờ mọc ra những thứ nhọn hoắt như gai, ồ ạt lao thẳng tới Chung Húc chỉ đứng cách đó vài bước chân.

Nếu bị cả đống mảnh vỡ kia chạm phải, thì toàn thân trên dưới liệu có còn miếng thịt nào nguyên lành? Huống hồ, với tốc độ khủng khiếp của chúng, e rằng chỉ trong chớp mắt đã rạch toang bất cứ cơ thể bằng da bằng thịt nào thành mảnh vụn.

Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chung Húc vẫn không chút hoảng hốt, chỉ giậm chân một cái, toàn thân bay bổng lên không. Sau một cú lộn nhào đẹp mắt sang bên cạnh, chân trái cô điểm một cái lên tường, đã nhẹ nhàng hạ xuống bức phù điêu hình hoa hồng bằng sắt dùng để trang trí nhô ra trên chấn song cửa sổ, tuy vô cùng nhỏ bé, nhưng đã đủ cho cô đặt chân mà đứng dán người vào tường lơ lửng trong không trung. Toàn bộ những mảnh gương vụn hung hãn cắm phập vào bức tường nơi cô vừa đứng, trên tường lập tức rạn nứt chằng chịt, Chung Húc thậm chí còn cảm thấy cả gian phòng đang chao đảo.

Chung Húc nhảy xuống đất, cảnh giác quan sát bức tường chi chít vết thương, suy ngẫm xem chiêu này có phải là đòn quyết định của kẻ tấn công hay không.

Khi cô đang từng bước tiến lại gần bức tường, từ trong vách tường bỗng vọng ra những tiếng lỏm bỏm quái dị, những mảnh gương đang găm trên tường đột ngột chìm nghỉm vào bên trong giống hệt như đá rơi xuống đầm lầy, chớp mắt đã không còn tăm tích, thậm chí cả những vết nứt do chúng tạo thành cũng đã biến mất cùng với chúng. Trước mặt cô, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thần kinh của Chung Húc không vì vẻ yên bình trước mắt mà thả lỏng, bởi vì yêu khí nồng nặc vẫn lan tỏa khắp gian phòng.

Đứng ở chính giữa sàn nhà, cô nín thở, điềm tĩnh quét mắt nhìn khắp mọi hướng trong phòng. Thình lình, có một luồng khí yêu tà khác hẳn với gió lạnh lặng lẽ quét qua bên trái cô, khiến tóc cô lay động. Cảm giác đó, giống như có một lưỡi đao sắc bén đang chém thẳng về phía mình. Quả nhiên, trên bức tường bên trái vụt trồi lên một vật màu xám, trông giống như một đám vật sống đang lúc nhúc bên trong lớp màng mỏng, sau tích tắc đã chọc thủng chướng ngại chui ra, té ra vẫn là những mảnh gương vỡ biến thái vừa lặn mất khi nãy. Chỉ có điều, lúc này chúng giống như đã bị ép dẹp, tập hợp thành một mũi dao sáng lòa lòa tua rủa gai móc ngược, vùn vụt lao thẳng vào tim Chung Húc.

Thấy tình thế chẳng lành, Chung Húc lập tức bật ngửa người về phía sau một cú cực chuẩn, vào khoảng khắc “lưỡi dao” sắp chạm tới mình, đã khiến chúng bay vọt qua trước trán, “choang” một tiếng lao thẳng vào bồn rửa tay ốp toàn gạch men phía đối diện. Cô bật thẳng người dậy như con cá chép, ngoảng đầu lại nhìn. Giống hệt như vừa nãy, những mảnh thủy tinh vừa nhất quyết lấy mạng cô đã chìm lút vào trong lớp gạch men, không sót lấy một mảnh.

– Yêu nghiệt! – Chung Húc nghiến răng chửi một tiếng, xiết chặt nắm đấm.

Đúng lúc cô đang định phản kích, một cơn rung lắc như động đất dấy lên từ dưới chân, mà không phải, mà là từ khắp bốn phương tám hướng ập lại với một khí thế nặng nề khủng khiếp. Vô số luồng sáng chói mắt thình lình bắn vọt ra từ dưới sàn, trên tường, thậm chí cả trần nhà, khiến Chung Húc buộc phải vung tay che mắt theo phản xạ. Lúc này, cảnh tượng dị thường dưới chân đã khiến cô chú ý. Chung Húc mở to mắt, khó nhọc nhìn xuống, hóa ra trên sàn nhà láng bóng như gương đang từ từ mọc lên vô số vật thể màu trắng bạc giống như đầu kim, tốc độ mỗi lúc một nhanh, đầu nhọn mỗi lúc một dài, nếu như đi chân trần giẫm lên đó, e rằng đã máu thịt toe toét cả rồi. May mà Chung Húc đang mang một đôi boot giữ ấm với phần đế bằng gân bò dày cộm. Cô đạp mạnh một cái, những mũi nhọn lập tức gãy tan thành vô số đoạn, rơi vung vãi trên mặt sàn, rồi lại chìm nghỉm xuống dưới, biến mất, thay thế cho chúng là càng nhiều hơn nữa những đồng bọn mới mọc ra. Không chỉ nền nhà, mà cả trần nhà, bờ tường, bất cứ chỗ nào có thể nhìn thấy trong phòng, đều có những thứ tương tự đang mọc điên cuồng như nấm sau mưa. Chúng càng mọc càng dài, càng mọc càng nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đầy ba phút sau, Chung Húc đang ở giữa vòng vây của chúng sẽ thành một con nhím đẫm máu.

Giẫm thêm mấy cái đạp vỡ những chiếc gai dài, Chung Húc tạm thời dọn được một chỗ để đặt chân. Cô nộ khí bừng bừng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khung gương trống rỗng trên bồn rửa, quát lớn:

– Không thấy hổ ra oai, tưởng ta là mèo Garfield chắc?

Tập trung tinh thần, nhắm mắt, hai tay bắt quyết, chỉ nghe cô đanh giọng hét lớn:

– Cửu Diệm Địa Hỏa, tận diệt mọi ô uế trong tam giới. Xuất!

Một ngọn lửa vàng rực rỡ bùng lên từ bàn tay vừa đánh ra, hệt như rồng thần giương vuốt, mang theo luồng chính khí ngất trời sẵn sàng quét sạch mọi yêu quái tà ma, gầm rít lao thẳng vào khung gương trống rỗng. Chỉ nghe “ầm” một tiếng như sấm nổ ngang trời, một vòng sáng khổng lồ màu vàng kim dội ra từ trong khung gương. Ngay lập tức, ánh sáng phát ra từ những mảnh gương lập tức trở nên mờ tối, những gai nhọn cũng ngừng mọc. Còn trong khung gương, thình lình bốc ra một ngọn lửa màu xanh dương, khóa chặt toàn bộ khung gương trong lửa.

Á!!

Một tiếng rú thảm thiết vang lên trong không trung.

Ánh sáng sắc lạnh, gai nhọn, trong khoảng khắc bỗng chốc hóa thành vô hình. Trong gian phòng tắm nhỏ hẹp, ngoài khung gương vẫn đang bốc cháy bừng bừng, tất cả mọi thứ đều quay về với vẻ yên bình vốn có.

Nhịp tim của Chung Húc còn chưa kịp trở lại bình thường, lại nghe thấy một tiếng “uỳnh” kinh động, cánh cửa khóa trái đã bị tông bật ra.

Tư Đồ Nguyệt Ba mặt mày hốt hoảng, ôm chầm lấy cô, cuống quýt hỏi dồn:

– Sao thế? Vừa rồi anh nghe thấy bên trong có tiếng động lạ! Cửa lại bị khóa trái, em không sao đấy chứ?

– Em không sao! Vừa rồi có kẻ đánh lén! – Chung Húc thản nhiên như không le lưỡi với anh.

– Ôi trời, tấm gương tại sao lại bốc cháy thế? – Tư Đồ Nguyệt Ba trợn mắt nhìn khung gương trên tường, định nhào đi lấy nước dập lửa.

– Nước không thể dập tắt được Cửu Diệm Địa Hỏa của em đâu! – Chung Húc ngăn chồng lại, rồi nhẩm tính thời gian hẳn cũng đủ rồi, liền lẩm nhẩm một câu, một tay bắt quyết, một tay vung về phía khung gương, hét lớn một tiếng:

– Thu! – Ngọn lửa kia giống như hiểu được tiếng người, ngoan ngoãn thu lại thành một tia sáng màu lam lấp lánh ánh kim, quay trở về trong tay Chung Húc.

– Được rồi, ra ngoài thôi! – Cô phủi tay, đẩy anh chồng lúc này đang thở phào nhẹ nhõm ra khỏi nhà tắm.

Ngồi trên ghế, ngực Chung Húc vẫn hơi dồn dập phập phồng.

– Đúng là em không sao chứ? – Tư Đồ Nguyệt Ba nắm lấy tay cô, đoán xem cô vợ lúc nào cũng thích ra vẻ kiên cường có nói dối hay không.

– Đúng là không sao! Chỉ có gót giày bị trầy xước chút ít thôi! – Chung Húc cố làm ra vẻ tinh nghịch giơ chân lên, khoe ra gót giày thủng lỗ chỗ do bị gai nhọn đâm phải – May mà đôi giày này là hàng chất lượng cao!

Tư Đồ Nguyệt Ba khẽ thở phào, rồi đứng dậy bước tới trước nhà tắm, lia ánh mắt sắc bén quan sát khắp trên dưới hiện trường có phần lộn xộn, sau đó quay lại bên vợ, nói:

– Gương trong khung đã biến mất, nhưng trên mặt sàn lại không có lấy một mảnh gương vỡ. Em bị ai đánh lén, có nhìn rõ hình dạng của kẻ đó không?

– Kẻ đánh lén em căn bản không phải là con người. – Chung Húc đứng dậy, kể lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra cho chồng nghe, sau đó hơi chau mày – Ngay tới thực thân cũng không để lộ, chỉ dùng yêu khí điều khiển và biến hóa các sự vật, muốn âm thầm dồn em tới chỗ chết.

– Không những hắn không thể đánh lén thành công, mà có lẽ còn bị thương nữa! – Tư Đồ Nguyệt Ba còn nhớ tiếng rú thảm thiết vừa nghe thấy.

– Cửu Diệm Địa Hỏa của nhà họ Chung không chỉ có tác dụng với hồn ma, mà tất cả những thứ tà ác trong tam giới đều sẽ bị nó thiêu rụi. – Nói tới thần thuật gia truyền của nhà mình, Chung Húc có phần đắc ý – Nếu không phải hắn nấp trong chỗ tối, thì hắn sẽ không đơn giản chỉ là rú lên một tiếng thế thôi đâu.

– Còn may là chưa thiêu rụi nhà của người ta… – Tư Đồ Nguyệt Ba lẩm bẩm, rồi lại ngẫm nghĩ một hồi, nói – Gã đánh lén em, sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc chúng ta quyết định sẽ đến tu viện…

Lời vừa nói ra, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người không hẹn mà cùng lờ mờ hiện lên một đáp án.

Một hồi còi xe cảnh sát hú lại gần, đám cảnh sát đang đau đầu nhức óc kia hẳn không ngờ rằng sẽ phải quay lại đây nhanh đến vậy.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt bị xé toạc ra một vệt trắng nhờ, giống như con mắt chầm chậm mở ra…