Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 147




Về lời đồn đãi rằng ở Đông Hải có thần tiên, mấy ngàn năm nay vẫn chưa từng bị dập tắt.

Thật ra tại Đông Hải đa phần đều là Tán tiên, tức là những kẻ gà mờ không môn không phái, miễn cưỡng lắm mới có thể thành tiên (khi đó thang trời vẫn chưa bị chặt đứt, cho nên chưa xuất hiện Thiên Kiếp). Vào rất nhiều năm về trước, Thần Châu đại địa là một nơi cực kỳ nguy hiểm, Cổ thiên thần rất thích tùy tiện đánh nhau, đám Hoang thú thì ưa chiếm cứ những khu vực thâm sơn rừng rậm, có đôi khi chỉ bay ngang qua vùng trời nơi đó cũng gặp nguy hiểm, chứ nói chi đến việc dừng lại nghỉ chân hoặc là cư ngụ dài hạn tại một ngọn núi nào đó.

Nhưng Đông Hải lại là một nơi rất tốt.

Số lượng phàm nhân ít ỏi, chỉ cần tránh đi vài đảo nhỏ là nơi thường xuyên xuất hiện các thiên tài địa bảo, vậy thì trên cơ bản liền có thể yên ổn thảnh thơi mà sinh sống, những lúc rỗi rãi còn có thể tìm đến vài ba người cùng sở thích ở các đảo nhỏ lân cận để xuất môn ngao du, cứ cách trăm năm thì lại đến Kim Ngao Đảo Bích Du Cung thử vận may, Tiệt giáo từ trước đến nay chẳng bao giờ keo kiệt về số lượng đệ tử ký danh cả, có Đạo thì tu, không hề giới hạn, biết đâu bất ngờ còn có thể đoạt được danh hiệu "môn nhân Tiệt giáo" thì sao. Chẳng qua môn nhân của Bích Du Cung có hơn vạn người, cái danh hiệu ấy dù có hay không cũng chẳng khác biệt là bao, cũng chỉ là thêm một cái tư cách dự thính nghe giảng đạo mà thôi... Mà dưới tình huống thông thường, những kẻ tu vi không đủ đều chả bao giờ nghe hiểu được cả.

Thế sự đổi dời, các thần tiên Đông Hải có người đồng thời ngã xuống cùng với Tiệt giáo, cũng có người lên Thiên Đình, cuối cùng, Đông Hải đã từng một thời đông đúc náo nhiệt, giờ chỉ còn lại những người tu chân từ Nhân gian tới.

Chỉ có các đại phái như Nhật Chiếu Tông này nọ là còn nhớ rõ, mãi cho đến một ngàn năm trước, tại Đông Hải còn có thể thỉnh thoảng trông thấy thần tiên, cũng không biết vì nguyên cớ gì, bọn họ đột nhiên mai danh ẩn tích. Đúng lúc này Nhân gian lại thiếu thốn linh khí, vì thế mọi người liền cho rằng các thần tiên rốt cuộc cũng ghét bỏ chốn Nhân gian với cuộc sống quá mức nghèo nàn này, sau đó kéo nhau dọn trở về Thiên giới.

Điều này khiến cho đám người Thần Cơ Tử từ Thiên giới trốn xuống Nhân gian đều cảm thấy buồn bực hết sức.

—— bọn họ quả thực cho rằng có một số thần tiên khá là thông minh, cũng hành động y như Dư Côn mà nhất quyết nán lại Nhân gian không chịu rời đi, cho nên lần này cũng may mắn tránh được một kiếp. Đợi đến khi nghe đồn rằng đảo Bồng Lai ở Đông Hải cả ngàn năm nay vẫn không thấy bóng dáng, ngẫu nhiên có vài người tu chân thực lực cao siêu xông vào được, lại chỉ nhìn thấy những đình đài lầu các hoang tàn vắng vẻ, trên đảo không một bóng người, linh chi dao thảo cũng chẳng còn tung tích, lúc này dù có là đồ ngốc thì cũng phải sinh nghi.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Đối mặt với nghi ngờ của các tiền bối sư môn, tất cả mọi người ở Tu Chân giới cũng mờ mịt không thể hiểu nổi.

Bọn họ đã tập mãi thành quen, đối với cái thịnh cảnh quần tiên tụ hội ở Đông Hải, bọn họ chưa từng nhìn thấy thậm chí là chưa từng được nghe nói đến, hoàn toàn không hay biết rằng mấy ngàn năm trước, ngay cả phàm nhân cũng dấn thân vào công cuộc tìm kiếm thần tiên. Và cái phong trào rầm rộ này cũng đã đạt tới đỉnh điểm vào thời kỳ Tần Hán.

***

Hơn ba ngàn năm trước, tại Đông Hải.

"Tiên phàm khác biệt, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể hỏi tới..." Một vị sư phụ vô lương nào đó dắt tay một đứa trẻ, bàn tay to vung lên, những đụn mây lãng đãng vấn vít lập tức tản ra, nhường chỗ cho một hòn đảo xuất hiện, "Nơi này là chỗ ở của vi sư."

"...Sư phụ đã bao lâu chưa trở về rồi?"

Trước cửa động giăng chằng chịt những dây leo và lùm cây, bụi bặm tích thành một tầng dày cộm, gần như ngưng kết lại thành một lớp vỏ cứng, tùy tiện dùng tay lau nhẹ một cái, bụi liền rơi xuống thành từng mảng từng mảng, mà kỳ quái nhất là trong động thế nhưng còn có một ổ chuột, sau khi trông thấy bọn họ bước vào là chúng nó liền nháo nhào chạy trốn.

"Không lâu lắm!"

Kẻ làm sư phụ bắt đầu lau mồ hôi hột.

May là nhà cũ của ông ta ở tại Đông Hải, chứ nếu như là ở trên núi, dám chừng sẽ trở thành sào huyệt của thú dữ lắm.

Trong mắt đứa trẻ chẳng có chút vẻ tin tưởng nào.

Vào thời đại này, đâu đâu cũng thấy được phàm nhân chỉ chừng 13 – 14 tuổi là đã làm cha làm mẹ, hàng năm chiến loạn, trưng binh lao dịch cũng là lấy từ cái độ tuổi này. 8 – 9 tuổi ở nhà là đã có thể tự mình đảm đương một phía, chuyện gì cũng làm được, thậm chí khi trông thấy thần tiên hạ phàm bảo rằng muốn thu đồ đệ, cái thị tộc này vậy mà lại không đồng ý, còn đưa đẩy nói là nam đinh trong tộc rất thưa thớt.

Thần tiên? Thần tiên so ra còn thua xa cả chuyện được ăn no nữa kìa!

Thiếu đi một lao động trong tương lai có thể canh tác có thể săn thú, quả thực là ảnh hưởng rất lớn.

Trong thị tộc cũng có không ít trẻ con, thế nhưng những đứa có thể sống sót lại không nhiều lắm, thậm chí có một số vừa sinh ra chưa được bao lâu đã chết. Nuôi nấng một đứa trẻ đến 8 – 9 tuổi quả thực là chuyện không mấy dễ dàng, nếu như thần tiên muốn ẵm đi một bé gái sơ sinh vừa mới chào đời, phỏng chừng thị tộc sẽ không chút do dự mà gật đầu ngay tức khắc.

Vì thế vị thần tiên nào đó dưới tình huống cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành dùng mấy trăm hộc* thóc cùng một con lợn rừng... ừm, để mua đồ đệ.

Mức giá này có thể mua được cả mấy trăm đứa đầy tớ...

*Hộc: công cụ đong lường thời xưa, dung tích là mười đấu, khoảng mười lít.

Thế nên cái chuyện này liền gây ra hậu quả hết sức nghiêm trọng, dẫn đến thằng nhỏ đáng thương ngay từ lúc bắt đầu đã phải gánh trên vai một trọng trách vô cùng nặng nề —— nhất định phải thành tiên, bằng không thì nó cũng chẳng biết đào đâu ra tiền để trả cho người kia!

Còn ngài thượng tiên nào đó thì sung sướng lắm, ông ta vừa mới đặt chân vào trong động, nhóc đồ đệ mới thu kia đã đeo lên vẻ mặt nghiêm túc mà bắt đầu bận rộn.

Lau chùi bụi bẩn, sắp xếp lại bàn đá giường đá, bẻ mấy nhánh cây đuổi đi lũ chuột, đào ra vách động, dùng một phiến đá lõm đã được rửa ráy sạch sẽ đi múc nước, thậm chí còn kéo từ bên ngoài về một đống cỏ khô mềm mại trải ra ở một góc hang động.

Vị thần tiên nào đó nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là yên tâm ngồi xuống.

Ừm, đồ đệ chịu khó như vậy là chuyện tốt!

—— chắc cũng không cần nói cho đồ đệ biết cái chuyện ông ta có thể dùng phép thuật khiến cho hang động trong nháy mắt liền sạch sẽ sáng sủa hẳn lên đâu ha.

"Khụ, không cần nhóm lửa đâu, thần tiên vốn không ăn khói lửa nhân gian!" Vị thần tiên nào đó nhanh chóng ngăn cản nhóc đồ đệ đang chuẩn bị thổi lửa nấu cơm.

Đồ đệ vẫn chẳng nói năng gì, vừa đảo mắt một cái đã gom về một lô một lốc các loại quả dại, có quả chua, có quả ngọt.

Hơn nữa thằng nhỏ còn rất hiểu chuyện mà ăn hết những quả chua, chỉ chừa lại những quả ngọt lành mọng nước cho sư phụ.

"Đây mới gọi là đồ đệ chứ... bần đạo sống nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không uổng phí." Vị thần tiên nào đó xúc động cảm khái, còn dạt dào tình cảm nói với đồ đệ: "Ta quyết định, Trường Thừa, từ nay về sau bần đạo sẽ không bao giờ thu thêm đồ đệ nữa! Trừ phi gặp người tốt hơn cả con..."

Mà cái yêu cầu này độ khó hơi bị cao à nha.

Điều này cũng gián tiếp tạo ra bi kịch cho Linh Hoán —— dựa theo tiêu chuẩn lúc bản thân Trường Thừa còn làm đồ đệ, một đứa đồ đệ thế nhưng không biết phụ giúp sư phụ một tay, cả ngày chỉ biết gây thêm phiền phức, tu hành không nghiêm túc, thái độ không đúng đắn, đứng cũng không đủ thẳng, không biết chơi cờ không thạo đánh đàn ngay cả hái quả dại cho sư phụ cũng chả làm được, vậy thì còn sống làm gì nữa!!

Đầu sỏ gây nên tất cả oan nghiệt này – vị thần tiên đáng kính nào đó – về sau lại ngồi trong Côn Lôn tiên cảnh, vừa uống trà vừa cảm thán với sư huynh: "Có một đồ đệ tốt là chuyện quan trọng hơn hết thảy, huynh chả cần mó tay vào bất cứ việc gì cả, cũng không cần thiết phải dẫn theo đồng tử hầu hạ quét tước, lúc luyện đan thì có người ở bên cạnh quạt lửa, lúc uống trà thì có người nấu nước suối, suốt đêm xem tinh tượng cũng có người đứng bên cạnh nghe huynh nói nhảm..."

Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn bị mấy câu khoe khoang này chọc giận, tức mình rống lớn một tiếng cút, sau đó cứng rắn đá cái vị thần tiên nào đó ra khỏi động phủ nhà mình.

Ta nói, thần tiên thời thượng cổ quả thực có thể sánh với nhà vô địch mười môn phối hợp —— biết luyện đan biết tạo pháp bảo biết phép thuật, còn biết bấm đốt tay thôi diễn thiên cơ! Dẫu rằng năng lực có cao có thấp, nhưng đích thật là mọi thứ đều thạo, Tu Chân giới hiện giờ so ra quả thực là thua cả chục cây số.

"Khụ khụ, con không nhất thiết phải hiểu quá nhiều... vi sư đã giảng sơ qua cho con một lần, chỉ có vậy thôi."

Vấn đề là, cái trình độ "giảng sơ qua" này, tại Tu Chân giới đã là công pháp cấp cao nhất.

Trong quan niệm của thượng tiên Xiển giáo, đan dược trị thương phải là do bản thân luyện, pháp bảo cũng phải do chính mình tạo, mọi chuyện đều phải tự thân vận động, không nhờ cậy người —— ấy không, là mọi chuyện đều phải am hiểu, nếu không thì mai này đừng hòng được xem là một sư phụ đủ tư cách. Lúc đồ đệ bị thương thì trước hết phải chữa trị cho nó, lúc đồ đệ bị ức hiếp thì phải cho nó pháp bảo để nó đi ra ngoài báo thù. Lúc đồ đệ lang bạt bên ngoài, kẻ làm sư phụ bỗng nhiên lo sợ bất an linh tính chẳng lành, chả có lẽ nào lại không bấm đốt tay tính toán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?

Điểm kỹ năng không đủ, số lượng kỹ năng không nhiều, vậy thì ngay cả tư cách thu đồ đệ cũng đừng hòng mơ tới!

Vị thần tiên nào đó cảm thán, đồ đệ tốt như vậy, tiếc là chỉ có thể làm đệ tử ký danh, không thể truyền cho công pháp Xiển giáo. Không được, phải tìm cho ra một công pháp nào đó thật tốt mới được.

Có một hôm, một vị kiếm tu nào đó ở Đông Hải đương lúc phi thăng lại bị Cửu Trọng Thiên Kiếp đánh chết, rất nhiều người tu chân cũng chạy tới tranh đoạt pháp môn tâm đắc do kiếm tu này để lại, sau một trận loạn chiến, mọi người lại phát hiện vật kia chẳng biết từ khi nào đã không cánh mà bay.

"Trường Thừa con mau tới xem này, vi sư nhặt được một thứ thú vị lắm..."

Vị thần tiên nào đó hào hứng trở về.

Trên đời này, Đạo có hàng ngàn hàng vạn, ngay cả là thượng tiên Xiển giáo, vẫn còn có rất nhiều thứ chưa từng được thấy qua.

Thế là hai thầy trò nhà đó liền cầm cái bí kíp tu hành của con người xui xẻo thất bại kia, nghiên cứu hăng say đến quên trời quên đất.

"Một khi đã thành, tuyệt đối sẽ lợi hại hơn những người tu chân bình thường khác rất nhiều..." Hai mắt đồ đệ rất sáng, nó cảm thấy thứ này nghe cũng không tệ, cơ hội thành tiên rất lớn. Vậy thì nó sẽ không phụ mấy trăm hộc thóc cùng một con lợn rừng kia đâu đúng không! Không thể để cho sư phụ phí phạm tiền bạc được.

"Không chỉ vậy đâu... Ha ha!" Vị thần tiên nào đó thần thần bí bí nói, "Vi sư có một vị sư huynh, pháp bảo chính là kiếm, còn có sư thúc của vi sư nữa, người nọ sở hữu bốn thanh kiếm cực kỳ lợi hại, có thể bày trận... Nói không chừng kiếm cũng lợi hại chẳng kém pháp bảo đâu."

"Sư phụ, người có sư huynh, còn có cả sư thúc sao? Là môn phái lớn lắm phải không?"

"À... đúng!" Xiển giáo và Tiệt giáo đâu chỉ là lớn.

"Vì sao đệ tử chưa từng gặp qua?"

"Bởi vì, khụ... bởi vì bọn họ đều là thần tiên, đang ở trên trời!" Vị thần tiên nào đó làm trái lương tâm mà trả lời cho có.

"Sư phụ người không phải là thần tiên sao?" Đồ đệ vẫn chưa thể hiểu ra.

Vị thần tiên nào đó hùng hồn đanh thép tỏ rõ: "Ta là Đông Hải Tán tiên! Ta chẳng có chút liên quan gì với... giáo cả, việc ta tới đây tuyệt đối không hề vi phạm lời thề... Khụ khụ, lạc đề rồi chúng ta mau tới xem thử công pháp này rốt cuộc hướng dẫn như thế nào đi!"

Vì thế trong bụng đồ đệ lặng lẽ đóng lên cho sư phụ một con dấu to oành: tám phần là bỏ nhà đi bụi.

"Đầu tiên, phải có một thanh kiếm!"

Vị thần tiên lắm tiền nhiều của nào đó vung tay lên, "Cái này khỏi cần lo, bần đạo có rất nhiều kiếm, ngay cả thanh kiếm làm từ gỗ đào cũng có thể chém chết được yêu hồ ngàn năm." Nói xong liền rầm rầm bang bang đổ ra một đống bảo kiếm sắc bén cho đồ đệ xem thử, còn chêm vào thêm một câu:

"Nếu không vừa ý hay không thích, muốn kiểu dáng gì thì cứ việc nói, vi sư chế tạo cho con!"

Đồ đệ lại nhíu mày lật lật cuộn bí kíp bằng da thú kia, không thể hiểu được mà hỏi:

"Lấy kiếm làm Đạo, pháp bảo bổn mạng... thứ quan trọng đến như vậy, hẳn phải do bản thân mình tự chế tạo chứ?"

"A?" Vị thần tiên nào đó đang ôm cả bó kiếm lập tức trợn tròn mắt.

"Đúng là như vậy!" Đồ đệ chỉ vào những chữ ở phía sau, cực kỳ nghiêm túc nói, "Nguyên Thần cùng tồn tại với kiếm, kiếm tức là Đạo, thanh kiếm này tuyệt đối phải do tự bản thân rèn nên, tâm thần hợp nhất, gắn bó như tay chân... nếu ngay cả Đạo của mình là gì cũng không hiểu được, vậy thì làm thế nào mà thành tiên?"

"..."

Đồ đệ vừa ngẩng đầu, chợt phát hiện vị thần tiên nào đó đang ngửa mặt nhìn trời, vì thế hết sức khó hiểu: "Sư phụ... người đang quan sát thiên tượng à?"

Hồi đó lúc thành tiên không có Thiên Kiếp + cấp bậc khi xuất sư Xiển giáo là Đại La Kim Tiên + thời thượng cổ chỉ cần thực lực đạt yêu cầu là có thể thành tiên, căn bản không có cái chuyện "Đạo" gì đó + muốn khai tông lập phái thì phải thành Phật thành thánh mới có thể ngộ đạo + có người nào đó sau khi thành tiên bao nhiêu năm trời mới phát hiện mình đã thành tiên, lúc đó xém chút nữa là hứng gió rơi lệ, khóc rống không thôi.

Đồ đệ có tiền đồ lại thông minh như vậy là chuyện tốt, thế nhưng thông minh quá là không ổn lắm đâu!

Trường Thừa à, một đao này của cưng đã chọt trúng tim đen của cái vị thần tiên nào đó rồi, quả là cực kỳ sắc bén...

"Con nói rất đúng, thanh kiếm này để con tự rèn cũng được thôi!" Vị thần tiên nào đó miễn cưỡng chấn chỉnh tâm trạng của mình, sau đó lại tận chức tận trách bôn ba khắp chốn, hốt về một đống vật liệu có thể rèn được cả thần kiếm.

Đợi đến lúc vị thần tiên nào đó hài lòng giảng giải xong cách rèn pháp bảo như thế nào, còn bố trí ổn thỏa những vật dụng cần thiết chuẩn bị cho đồ đệ thử tay nghề, thế nhưng liên tục vài ngày cũng chưa thấy được động tĩnh gì.

"Đồ nhi, không phải con nói muốn tự mình rèn kiếm sao?"

"Đúng vậy, thế nhưng đệ tử tu hành còn chưa tới mười năm, làm sao mà rèn được?"

"Chuyện này... luyện pháp bảo cũng giống như luyện đan vậy, cứ thử nhiều lần là được, cuối cùng rồi cũng sẽ có thể làm ra một thanh thần kiếm độc nhất vô nhị thôi!"

Vị thần tiên nào đó nói cứ như đúng rồi, thế nhưng đồ đệ của ông ta lại tuyệt không chịu vào tròng, ngược lại lần đầu tiên trong cuộc đời còn dám ngỗ nghịch với ý kiến của sư phụ:

"Vậy cũng quá xa xỉ rồi!"

"Hả?"

"Lãng phí mất bao nhiêu là vật liệu... Không nên không nên."

Vị thần tiên nào đó lay lắt trong gió, hình như ông ta đã là người tiết kiệm nhất không lãng phí nhất trong đám thượng tiên Xiển giáo rồi thì phải, vậy mà giờ đây còn bị đồ đệ khinh bỉ. Được rồi, có người kế thừa đức tính cao đẹp này, hẳn là nên vui mừng mới phải.

Lại một trăm năm trôi qua, vẫn chưa có chút động tĩnh nào.

"Chuyện này, bấy lâu nay ngươi cũng đã học được không ít thứ rồi, tại sao còn chưa động thủ tạo kiếm... Còn nữa, ngươi đi đâu cũng ôm theo khối linh thạch này làm gì? Đây là Đông Hải, có vi sư ở đây, chẳng lẽ ngươi còn sợ bị trộm sao?"

Trường Thừa, nay đã mang dáng dấp diện mạo giống y như đúc vị thần Cửu Đức tại Doanh Mẫu Sơn năm đó, thậm chí ngay cả khí chất cũng đã hiển lộ vẻ bất phàm, kỳ quái liếc nhìn vị thần tiên nào đó một cái: "Nếu ta không hiểu rõ khối linh thạch này, không biết được đặc tính của nó, không thể cùng nó tâm thần hợp nhất, vậy thì làm sao có thể tạo ra được thanh kiếm mà ta mong muốn?"

"... Ngươi dù gì cũng nên thử tay nghề mà tạo trước một thanh đi, vi sư có nhiều vật liệu lắm, thật đấy, dùng không hết đâu!"

"Như vậy sao được! Đạo há có thể thử? Đạo há có thể tam tâm nhị ý?"

"..."

Vị thần tiên nào đó ngậm miệng trở vào trong động mà ngồi bẹp xuống, buồn thương ngó cây phất trần của mình.

Trong cuộc đời thần tiên đôi khi cũng sẽ làm ra những chuyện sai lầm.

—— chẳng hạn như, thu phải một tên đồ đệ làm việc quá mức nghiêm túc!