Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 148




Nhiều năm không gặp, thằng nhóc đồ đệ này vẫn là cái kiểu nghiêm túc như xưa!

—— vị thần tiên nào đó chỉ có thể xuất kỳ chế thắng*, để mặc cái con bạch hạc mà ông ta đang nhập thân ngất ngang giữa chừng cho xong chuyện.

*Xuất kỳ chế thắng: dùng kế sách khác lạ để giành thắng lợi.

Nếu như bảo rằng vị thần tiên nào đó rất hiểu đồ đệ, vậy thì Trường Thừa cũng có thể xem là nắm bắt rất rõ tính cách của lão sư phụ lai lịch thần bí nhà mình. Căm ghét cái xấu cái ác, cực kỳ không thích yêu quái, đặc biệt là loài hồ ly. Không ăn quả hạnh, không thích dùng pháp bảo, lúc còn ở tại Đông Hải cũng chưa bao giờ chạm mặt các thần tiên cùng người tu chân khác, thần bí đến gần như lén lút.

Còn về những khía cạnh khác thì xem như không tệ, vị sư phụ này chưa bao giờ bởi vì bản thân là thần tiên mà đi khinh thường phàm nhân cả.

Chẳng hạn như việc ngoan ngoãn móc ra mấy trăm hộc lương thực cùng một cái xác lợn rừng để mua đồ đệ, chứ không phải là ra vẻ huyền bí chơi trò thủ đoạn hoặc là hầm hầm tức giận.

Ông ta đã từng dạy cho Trường Thừa đạo lý làm người, cũng như cách đối nhân xử thế cơ bản nhất trong tam giới, thực lực là nhân tố quyết định hết thảy, nhưng lại không thể bởi vì thực lực hùng mạnh mà tỏ ra ngang ngược chẳng biết phân biệt phải trái (nguyên nhân cũng là tại Trường Thừa lúc đầu không chịu tin vị thần tiên nào đó xuất thân từ Xiển giáo), phải luôn thận trọng trong tất cả mọi việc, dù sao cũng là kiếm tu, chỉ có thể dùng kiếm của mình, dẫu có những pháp bảo công pháp lợi hại hơn đi nữa cũng không nên động vào, trên đời có vô số chuyện sai lầm, mà đa phần những chuyện đó lại bắt nguồn từ lòng tham.

Có thể nói vị sư phụ này cái gì cũng tốt, duy chỉ có độc nhất một điểm là không ai đỡ nổi!

Một khi gặp phải chuyện gì khó nhằn hoặc là không muốn đối mặt, liền quanh co vòng vèo mà bảo mình thế này thế kia...

Nói tóm lại, một là đánh trống lảng, thà chết không chịu gánh trách nhiệm, hai là nhắm mắt không nói không rằng, im lặng giả chết.

Trông thấy bạch hạc mềm oặt gục cổ xuống như chết rồi, Trường Thừa môn chủ ung dung thu kiếm về, sau đó thả lại con bạch hạc đang xách trong tay xuống đất, còn cực kỳ thuận tay mà xếp hai cánh lại cho nó.

Mọi người đầu đầy hắc tuyến lõ mắt dòm một con hạc mặc cho người ta chi phối mà xếp hai cánh chống xuống đất, đầu rũ xuống, ngồi chồm hổm một đống ở đó không hề nhúc nhích.

Trường Thừa trực tiếp ngồi xuống ngay trước mặt bạch hạc, cũng chẳng nói năng gì, cứ như vậy mà nhìn.

Một lúc lâu sau, con hạc này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, làm như không có việc gì mà dùng cánh che lại cái mỏ dài, ho khan một tiếng: "Trường Thừa, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp."

Trường Thừa môn chủ lơ đễnh gật đầu, ánh mắt sắc bén, không thấy nụ cười:

"Tại sao lại ở trong thân thể một con hạc?"

"Ừm thì... không tiện ra ngoài." Bạch hạc chột dạ ngửa đầu nhìn trời.

"Theo như lời đồ đệ ta nói, mấy hôm trước còn xuất hiện một con hạc béo?"

Có lẽ nào con hạc béo đó cũng là cái con trước mặt này sao?

Bạch hạc buồn bực xoay xoay đầu, cười gượng: "Trường thừa, ngươi có đồ đệ rồi à? Mau dẫn đến cho ta xem thử!"

Yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, Trường Thừa môn chủ cũng không có lý do gì để từ chối, thế nhưng ông ta vừa quay đầu lại, nhất thời nhịn không đặng mà nhíu mày, tức giận nhìn Linh Hoán y phục xộc xệch mặt mày đầy mực nửa sống nửa chết đang đứng bên kia.

"Các ngươi đây là bộ dạng gì hả?"

Đám kiếm tiên lần thứ hai cuống cuồng chỉnh trang lại bản thân thành bộ dạng có thể đi ra ngoài gặp người, Linh Hoán còn không nhịn được mà nghĩ bụng, cho dù vẻ bề ngoài của mình có tệ hơn đi nữa, nhưng tốt xấu gì cũng ra hình người, chả giống cái đám thượng tiên Xiển giáo trong truyền thuyết kia, tới tới lui lui làm đi làm lại cũng chỉ được mỗi cái dáng vẻ của con hạc đó.

Trường Thừa trực tiếp xách Linh Hoán qua, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Đây là đồ đệ do đệ tử thu, quả thực chẳng làm được trò trống gì nên hồn, cũng chỉ miễn cưỡng luyện kiếm mà thôi, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết một chút gì cả."

Cái gọi là phương pháp huấn luyện thần tiên toàn năng, hạng mục mười môn phối hợp luyện đan bấm đốt tay cùng đủ thứ kỹ năng gì đó, cũng đã chết non trong tay của Linh Hoán.

"Đồ đệ không được, vậy tại sao ngươi không dạy cho đồ tôn." Bạch hạc buồn bực hỏi.

Trường Thừa ghét bỏ liếc mắt nhìn thoáng qua Lạc Trì:

"Ta đương nhiên đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cái tên đồ đệ phế vật này lại tìm về một đứa đệ tử thậm chí còn lười hơn cả nó nữa."

"..."

Đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đồng loạt giả điếc, vờ như mình chả nghe thấy gì cả, nghiêm túc cúi đầu nghiên cứu hoa văn trên vỏ cây Kiến Mộc.

Chỉ có Thái Nhạc kiếm tiên là mang vẻ mặt kích động, bất thình lình lao về phía trước, dọa cho bạch hạc hoảng hồn giương cánh bay lên, Thái Nhạc kiếm tiên lại vẫn không chịu bỏ qua mà truy hỏi tới cùng: "Tổ sư, ngài có phải là thượng tiên Xiển giáo không?"

Một câu nói kia, khiến cho quần chúng Tu Chân giới đang hóng hớt vây xem lập tức khiếp đảm tới mức thiếu điều đứng máy tập thể.

Bạch hạc giật thót một cái, buột miệng phủ nhận: "Ai nói, ngô là Đông Hải Tán tiên! Chả có một tí tẹo nào liên quan tới Xiển giáo cả!"

Ngẫm nghĩ một hồi vẫn không yên lòng, còn ráng nhấn mạnh thêm một câu:

"Trường Thừa là kiếm tu, chẳng có liên quan gì tới bần đạo hết, công pháp cũng không phải là lấy từ môn hạ của ta, chỉ có thể xem là đệ tử ký danh, có người tận tình dẫn nhập tiên đồ."

Đám người vây xem đồng loạt thở phào.

Tin đồn hot nhất vừa mới ra lò hôm nay của Tu Chân giới "Cuộc thi cấp bốn khiến các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kinh hoàng sửng sốt tại chỗ, một con bạch hạc lạ mặt thế nhưng lại có quen biết với Trường Thừa môn chủ" thiếu điều thăng cấp thành phiên bản Xiển giáo quá trâu bò, một con bạch hạc cũng có thể dạy dỗ ra được một vị kiếm tiên hung hãn... Về phần Nguyên Thần nhập thân gì gì đó, những quần chúng thực lực không đủ mắt nhìn không cao kia liền trực tiếp phớt lờ luôn chân tướng.

Vẫn là kết quả cuộc thi cấp bốn quan trọng hơn nhiều!

Mọi người như ong vỡ tổ tụm ba tụm bảy lại so sánh đáp án, còn vừa lo lắng chờ đợi La Bàn tuyên bố danh sách những thí sinh đã đậu kỳ thi lần này.

Bạch hạc vừa quay đầu, nhìn thấy đống tiền đặt cược liền đột nhiên vươn cao cánh, nói năng trịnh trọng một cách lạ lùng: "Trường Thừa, ngươi phải giúp vi sư một chuyện!"

"Gì?"

"Làm một tờ giấy chứng nhận giám định của Bách Bảo Các gì đó cho ta!"

Trường Thừa nghi hoặc liếc nhìn con hạc, ông ta chỉ dùng thời gian vài ngày ít ỏi để đọc hết mớ tài liệu cấp bốn, vả lại chưa từng tham gia buổi học nào của lớp huấn luyện Kiến Mộc, thế nên cũng chả có hiểu biết gì về thường thức của Tu Chân giới, căn bản không rõ thứ mà bạch hạc đang nói đến là cái gì.

"Ta cược rằng ngươi có thể đậu." Bạch hạc cường điệu.

"Có thể thắng được gì?"

"Ặc!" Vị thần tiên nào đó cúi đầu nhìn xuống, một đống thẻ to thẻ nhỏ, một mớ Chu Quả chất lượng kém, một lô pháp bảo nhìn như rác rưởi (tiêu chuẩn của thượng tiên Xiển giáo rất cao), còn có cả một đứa trẻ đang khóc lóc không ngừng.

"Coi như xong!"

Bạch hạc tiu nghỉu phẩy phẩy cánh, dù cho thắng được toàn bộ mấy thứ này cũng chẳng có nghĩa lý gì.

"Khoan đã! Tất cả đống thẻ kia cộng lại có rất nhiều tiền..." Thẩm Đông còn chưa kịp nói hết, đã bị Đỗ Hành kéo về bên cạnh mình.

"Thật ra, một thanh kiếm biết biến hóa còn đáng giá hơn!" Bạch hạc lầm bầm.

Thái Nhạc kiếm tiên thoáng cái liền căng thẳng, nhanh chóng thanh minh: "Đó là kiếm của đồ đệ ta!"

Bạch hạc không nổi giận, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, dựa theo lối tư duy của Xiển giáo, kẻ biết bao che khuyết điểm mới là sư phụ tốt. Xem ra đồ đệ đồ tôn của Trường Thừa tuy chẳng ra sao, nhưng mấy thế hệ kế tiếp vẫn rất là đáng tin.

"Khoảng thời gian trước, lúc ở tầng trời thứ mười bốn ta có nhận được một tin tức kỳ quái, nói rằng Thiên giới sắp sụp đổ, chính là do sư phụ làm à?" Trường Thừa không để cho vị thần tiên nào đó kịp đánh trống lảng, trực tiếp truy hỏi.

"Đúng vậy." Lần này vị thần tiên nào đó lại cực kỳ thẳng thắn mà thừa nhận.

"Năm đó, danh hào cũng vậy, sư môn cũng thế, tất cả những gì mà sư phụ nói với ta đều là giả hết sao?"

"Nói bậy! Bần đạo quả thật có rất nhiều sư huynh sư đệ, còn có..." Đôi cánh đang dang ra nửa chừng của bạch hạc chợt khựng lại, những lời chực chờ bên miệng lại hóa thành một tiếng thở dài, "Chẳng qua sư huynh thì còn, nhưng sư đệ, ý bần đạo là đám đệ tử ký danh, cũng là sư tôn của ngô, thì gần như chết hết, còn có hai kẻ tự giết lẫn nhau..."

"Rốt cuộc Thiên giới đã xảy ra chuyện gì. Tại sao lại có chuyện trời sập?"

Bạch hạc sửng sốt, nghiêng đầu hỏi lại: "Ngươi không phát hiện ra sự thay đổi của Nhân gian sao?"

"Linh khí thiếu thốn, phàm nhân càng ngày càng nhiều."

"Thời thượng cổ càng hỗn loạn, Cổ thiên thần thực lực cường đại lại càng nhiều." Bạch hạc chậm rãi nói, "Đây không phải là bí mật gì, nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao! Khi xưa Cộng Công biến Nhân gian thành đầm nước, hồng thủy lan tràn, Cổ thiên thần mặc sức khai chiến, đám Hoang thú cũng gây hại nơi nơi, Thiên Đình bỏ mặc không quan tâm, ngay cả Nữ Oa nương nương tạo nên loài người cũng phớt lờ, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ vì sao lại như vậy ư?"

Trường thừa nhíu mày.

Thẩm Đông nghĩ bụng, lẽ nào là cố ý?

"Bàn Cổ đại thần khai thiên lập địa, vạn vật từ thuở hỗn độn đã quy về một trật tự nhất định, những thiên thần hùng mạnh thi nhau ngã xuống hoặc là mất tích, thực lực tam giới dần trở về với xu thế cân bằng... Nói trắng ra, đó chẳng qua là Thiên Đạo, hay còn gọi là "trật tự"." Giọng nói của bạch hạc càng thêm lạnh lùng, không giống như đang cảm thán, mà ngược lại cứ như đang miêu tả một sự thật hiển nhiên.

"Tất cả những thứ vượt qua Thiên Đạo, ảnh hưởng đến sự tồn tại cân bằng của trật tự thiên địa, đều sẽ bị Thiên Đạo gạt bỏ, mà kẻ thứ nhất hứng chịu tai ương, chính là những Cổ thiên thần."

Vào thời đại của Thần Cơ Tử Chân Đỉnh lão nhân Trường Thừa môn chủ, những câu chuyện về các vị thần viễn cổ như Phục Hy Nữ Oa, hay là Chúc Dung này kia đều đã trở thành truyền thuyết, không có bất kỳ ai còn nhìn thấy bọn họ tại Thiên giới.

"Chuyện phiền toái nhất chính là, tiêu chuẩn cân bằng theo như cách nghĩ của Thiên Đạo, có lẽ là phàm nhân." Bạch hạc tới lui hai bước, hạ thấp giọng, cười giễu nói, "Những Cổ thiên thần kia có khả năng đã nhận ra, bất mãn không ngừng, vì thế âm mưu khống chế phàm nhân. Bọn chúng yêu cầu thờ cúng, kiến tạo miếu thờ, dìm ngập Nhân gian...

Kết quả cũng rất rõ ràng.

"Rồi sau đó, Thiên Đình ra lệnh cưỡng chế tiên phàm khác biệt, phong tỏa ba mươi ba tầng trời, không cho phép thần tiên hạ giới, thậm chí vì không để cho người tu chân từ Nhân gian phi thăng lên quấy nhiễu Thiên Đình, liền phân ra giới hạn mười tám tầng trời."

Bạch hạc đập cánh, khinh thường nói: "Toàn một lũ ngu xuẩn, vì sợ bị phàm nhân ảnh hưởng mà tự ngăn cách mình trên kia, cắt đứt đường lui giữa tiên phàm, còn tự cho rằng như vậy đã là an toàn, thế mà chưa từng nghĩ tới ngộ nhỡ gặp chuyện không may, đến chạy cũng chẳng có đường để chạy."

Quả nhiên Thiên giới đã không còn tồn tại.

Quả nhiên mười tám tầng trời bị sụp đổ là bắt nguồn từ phía trên!

Đỗ Hành đột nhiên hỏi: "Vậy còn Địa Phủ?"

"Cũng như nhau cả thôi, lục đạo luân hồi, không cần can thiệp vẫn có thể tự vận động theo quy luật, còn cần đến Địa Phủ làm gì?"

Thẩm Đông dường như lại trông thấy những tiểu yêu kêu gào thảm thiết trước khi bỏ mình trong mưa tiễn, ngay cả là bọn phương sĩ tàn sát tiểu yêu, cuối cùng liệu có còn ai sống sót? Thiên Đạo luôn có thể dùng vô số cách thức đáng sợ nhất để hủy diệt những tồn tại nghịch thiên ảnh hưởng đến trật tự và cân bằng của nó.

"Đây là chuyện không có cách nào ngăn cản được."

Cho nên dấu tích của thần tiên ngày càng thưa thớt dần, linh khí thiếu thốn, phàm nhân muốn thành tiên cũng càng ngày càng khó.

Thiên địa từ không có trật tự biến thành có trật tự, đó là một quá trình tất yếu, đã được định sẵn từ khoảnh khắc kia, vào lúc Bàn Cổ phá tan hỗn độn, thân hóa tam giới.

"Chỉ còn lại mỗi Nhân gian, và cũng chỉ có Nhân gian là nơi cuối cùng có thể ở lại..."

Thẩm Đông cảm thấy như vậy cũng quá tiêu cực rồi: "Vậy nếu Nhân gian cũng đi tong luôn thì sao?"

"Hết thảy mọi thứ cuối cùng rồi cũng sẽ trở về hư vô, ngay cả phàm nhân cũng sẽ chết, đây là điều tất nhiên, chẳng qua từ giờ cho đến khi chuyện đó xảy ra vẫn còn rất lâu..." Bạch hạc tỉnh queo vỗ cánh, sau đó tức giận nói, "Quan trọng là lúc còn sống chớ có làm chuyện điên rồ!"

"Có thời hạn không?"

Thẩm Đông cứ lấn cấn mãi cái vụ này, nếu tận thế đã gần kề mà hắn còn đau khổ ngày đêm kiếm tiền không chịu hưởng thụ, vậy thì cũng quá thua thiệt rồi.

"Lâu đến mức đủ cho ngươi cảm thấy chán ngán Nhân gian này!"

"Thượng tiên ngài sống ít nhất cũng phải được một vạn năm rồi nhỉ, có chán ngán không?" Thẩm Đông nghĩ mãi không ra, đám người Xiển giáo kia cả ngày chui rúc trong Côn Lôn tiên cảnh, sống riết như vậy chắc cũng phải ngán đến tận cổ rồi chứ! Bọn họ rốt cuộc đã làm cách nào để giết thời gian?

"Ngươi có rất nhiều phương pháp để tìm chút chuyện cho mình làm, hay như người ta thường gọi tắt là tự tìm phiền phức." Bạch hạc chậm rãi nói.

"Chẳng hạn như?"

"Thu một tên đồ đệ."

"..."

Thẩm Đông thiếu điều cắm đầu xuống đất, hắn nhịn không được mà ngoảnh lại thầm thì với Đỗ Hành: "Chúng ta vẫn nên trở về kiếm tiền thì hơn!"

"Đúng, chúng ta phải nghĩ cách thi cho đậu cuộc khảo hạch cấp bốn này!" Chúng kiếm tiên thì thào.

Trường Thừa môn chủ nhíu mày, thoáng cân nhắc một chút, cảm thấy rằng chỉ nội một mình Linh Hoán thôi đã đủ khiến cho ông ta đau đầu cả đời rồi, căn bản không cần vác thêm một đứa khác về nữa.

"Bây giờ là lúc công bố danh sách những người thi đậu cuộc khảo hạch cấp bốn tổ chức lần đầu tiên trong năm nay!"

La Bàn ôm một xấp bài thi đi ra, mọi người chợt cảm thấy nụ cười trên mặt tên này đặc biệt chói mắt.

"Danh sách bao gồm ——"

Bạch Thuật Chân Nhân mang vẻ mặt khẩn trương, đại trưởng lão có chút chán nản cảm thấy bản thân mình đã hết hy vọng rồi, những kẻ khác nếu không phải như cha mẹ chết, thì cũng như lên cơn tâm thần mà đứng đó trợn muốn lọt tròng mắt, chỉ có Trường Thừa môn chủ là hoàn toàn bình tĩnh như không có gì xảy ra.

"Một người cũng không có!"

"Cái gì? Điều đó không có khả năng!" Đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn cộng thêm bạch hạc phẫn nộ kêu to.

"Ha ha, ta biết mà!" Đám người đặt cược có kẻ buồn kẻ vui, hỗn loạn không thể chịu nổi.

Trường Thừa môn chủ ngược lại không có chút hoảng hốt nào, chỉ nhẹ khoát tay, cứng rắn áp chế đám kiếm tiên đang kích động tập thể xuống, hỏi thẳng La Bàn: "Một ngàn câu hỏi, trả lời đúng tám trăm thì đậu, không biết ta đã làm sai chỗ nào?"

La Bàn lắc đầu: "Ta không thấy."

"Nè nè!" Thẩm Đông cũng nhịn không được, không thấy mà còn bảo là người ta thi không đậu, chuyện này cũng quá hoang đường rồi đó.

"Lấy bài thi ra!" Bạch hạc không giữ được bình tĩnh, dùng cánh vỗ mạnh lên Kiến Mộc khiến cho thân cây cũng lắc lư, "Đồ đệ của ta nếu trả lời sai, trong đám các ngươi cũng không kẻ nào có thể trả lời đúng được... Trường Thừa?"

Trường Thừa môn chủ xách hai cánh bạch hạc lên, vô lực phất tay: "Quên đi, đi thôi!"

"Không được, môn chủ, chúng ta phải đòi lại công bằng!" Linh Hoán còn đang la làng.

Trường Thừa chỉ có thể tay trái xách một con bạch hạc, tay phải xách Linh Hoán: "Ta nhớ ra rồi!"

"Hả?"

"Không viết tên..."

Cũng vì quá tập trung vào việc giải đề thi.

"..."

Chuyện quan trọng nhất trong đời người quả nhiên chính là, lúc còn sống chớ có làm chuyện điên rồ.