Chân Linh Cửu Biến

Chương 1451: Chân ngôn phong bạo (2)




Lục Bình tuy rằng nói hời hợt, nhưng bị năm vị đại tu sĩ liên thủ hợp vậy, trong tình huống nguy hiểm đó tự không cần nhiều lời. Chính là hai vị đại tu sĩ tại chỗ có bất kỳ một người nào gặp gỡ cảnh tượng lúc đó cũng chưa chắc sẽ có thể có nắm chắc toàn thân thối lui. Mà hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trước mắt không hao tổn một cọng tóc có thể xông ra đã đủ cho Khánh Ly lão tổ cùng Thiên Nguyệt tông đại tu sĩ âm thần kinh hãi rồi.

Nhưng một câu nói của Ân Thiên Sở lại càng làm hại người này giữa nhìn nhau biến đổi sắc mặt!

Ngũ Hành tống đại tu sĩ họ Cốc, ngay mặt bị Lục Bình bị thương nặng sau đó hắn phá vòng vây.

Khánh Ly lão tổ mặt mũi nghiêm túc, hỏi:

- Lục tiểu hữu thật đúng là bị thương nặng người nọ sao?

Lục Bình mỉm cười không nói. Thiên Nguyệt tông đại tu sĩ tựa hồ đã tin ngôn ngữ của Ân Thiên Sở, nói:

- Người này đã là hậu tuyển thứ nhất của Ngũ Hành tông Hành Thổ nhất mạch lên cấp Thuần Dương, thực lực chợt tăng ở lần Cửu Huyền lâu cuộc chiến có thể nói là nhất minh kinh nhân, không ngờ Lục tiểu hữu lại có thể ngay mặt làm bị thương nặng lão ta!

Tất cả mọi người đều là người lâu năm thành tinh, dưới tình huống hai người Lục Bình nói ra phá vòng vây liền có thể tình cảnh lúc ấy trả lại gần như cũ, cũng có thể đoán được hai người tất nhiên là dùng sự chênh lệch về thời gian ngày, tạo thành cục bộ ưu thế hai người liên thủ đối phó một người khi phá vòng vây, lúc đó mới thành công phá vòng vây.

Nhưng sự chênh lệch về thời gian này không cần suy nghĩ cũng biết tất nhiên là cực kỳ ngắn ngủi, nói cách khác hai người này thống cộng cũng bất quá có thời gian một hai hiệp, nhưng cứ thành công!

Về phần rốt cuộc là một người đối mặt, hay là hai người đối mặt liền bị thương nặng một tên pháp tướng đại tu sĩ sắp bước vào cảnh giới Thuần Dương đều đã không trọng yếu. Điều trọng yếu là vị Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên trước mắt tựa hộ đã có tư cách ngồi ngang hàng cùng nhiều người đại thần thông khác ở tu luyện giới!

Cho đến đi ra khỏi trú địa tạm thời, Thiên Thành lão tổ như cũ là một bộ thần sắc phấn chấn. Có thể thấy được ông ta mừng rỡ như điên dường nào đối với thực lực của Lục Bình lúc này biểu hiện ra đến tột cùng.

- Lục sư điệt, ngươi thật đúng là một chiêu liền bị thương nặng Ngũ Hành tống đại tu sĩ đó chứ?

Lục Bình bất đắc dĩ nhìn Lưu Thiên Viên bên cạnh một cái, đáp:

- Sư thúc, người đã lần thứ tư hỏi đệ tử chuyện này rồi.

Thiên Thành lão tổ cười cười “hắc hắc”, nói:

- Vừa đối mặt a, đây chính là Ngũ Hành tông Hành Thổ nhất mạch Thuần Dương hậu tuyển, thừa kế nhân vật danh hiệu của Thổ Linh Tử, coi như là Khương sư huynh cũng không có bản lĩnh này chứ!

Lưu Thiên Viễn thấy vậy vội vàng nói sang chuyện khác, nói:

- Sự thúc, chúng ta trước tiên phải tìm một chỗ địa phương bí ẩn. Mới vừa Ân sư đệ không phải đã nói sao, Lục sư đệ có thể trấn áp thất tổ ý niệm trong Khánh Âm Toái Thạch, thậm chí còn có thể đem xóa sạch. Như vậy bọn ta có thể mang Khánh Âm Toái Thạch ra khỏi đạo đàn thế giới rồi.

Thiên Thành lão tố vô trán một cái, nói:

- Đúng đúng đúng thiếu chút nữa quên chính sự. Lần này cùng các phái liên thủ tiêu trừ năm người kia, tuy nói bị người điệu hổ ly sơn chạy không một chuyến, nhưng vẫn được hai khối Khánh Âm Toái Thạch. Ha, còn có một cái Hán Bạch Ngọc bồ đoàn, trước đây nghe người trong phù lục nói đến Ngũ Hành tông đang thu tập vật này, nên mang theo nó tới đây, vì thế còn làm hư một cái linh mạch, thật đáng tiếc!

Lục Bình nhìn thấy Thiên Thành lão tổ bộ dáng mặt thịt đau âm thầm buồn cười, không biết ông ta sau khi hiểu được chân chính diệu dụng của cái Hán Bạch Ngọc bồ đoàn sẽ kinh ngạc thành hình dáng gì.

Ân Thiên Sở liếc mắt nhìn Thiên Thành lão tổ, khóe miệng rõ ràng rút rút ra, hiển nhiên cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Sau khi gã cùng Lục Bình nhìn nhau một cái, hai người rất có ăn ý người nào cũng không nhắc lại chuyện này.

Bên trong đạo đàn thế giới tìm kiếm một chỗ mật địa cũng không phải quá khó khăn, dù sao toàn bộ bên trong đạo đàn thế giới tổng cộng cũng chỉ có một trăm năm mươi tên pháp tướng tu sĩ. Huống chỉ bởi vì liên tục mấy người bị người ám toán thành nhân vật tầm thường ngu ngốc, các phái pháp tướng tu sĩ tất cả đều nghi thần nghi quỷ, mỗi người ôm đoàn tù chung một chỗ, không có mấy người vào lúc này còn bơi lội khắp nơi chung quanh trong đạo đàn thế giới.

Chân Linh phái năm vị pháp tướng tu sĩ sau khi tìm được một chỗ vắng vẻ, lại ở chung quanh ngoài ba mươi dặm bày ra rất nhiều dự cảnh phù lục. Lục Bình vì để ngừa vạn nhất, bốn phía chỗ ở đem Quải Vân Phàm hóa thành tường vận hộ tráo. Đồng thời Bạch Ngọc Liên Hoa trận đồ cũng lần nữa bị hắn hóa xuống mặt đất. Phạm vi bên trong phương viên một dặm có thể nói hoàn toàn nắm trong bàn tay của một mình Lục Bình.

- Bắt đầu đi!

Thiên Thành lão tổ nhìn đệ tử chung quanh mặt mang vẻ chờ mong, mình cũng mang theo một tia động tâm nói với Lục Bình.

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

- Mặc dù khai thiên ý niệm trong những thứ đá vụn này đại đa số đều có thể trấn áp, muốn mỗi người đều có thể nghe được nhưng cũng không dễ dàng, cái này sẽ phải xem cơ duyên!

Mọi người gật đầu một cái. Lục Bình thấy vậy lúc này mới năm trong tay một viên đá vụn. Chân nguyên nồng đặc ở lòng bàn tay Lục Bình hội tụ, cuối cùng tạo thành một con giao long vào khoảng ba thước vây quanh quẩn hết thảy đá vụn, không chỉ vậy lại còn há mồm phun ra một đạo ngọn lửa vô hình hoặc là hơi nước ba màu.

Một tiếng gầm gừ to lớn truyền ra từ bên trong đá vụn:

- Ngay cả cái này cũng không hiểu, lão nương đã nói ba lần rồi. Hỏa hầu hiểu không, mấu chốt của Linh hỏa đoán dụng thuật ở thần niệm khổng lồ chống đỡ, đều nhớ kỹ, bất kể nghe hiểu nghe không hiểu, cũng không thể nói với lão Ô Quy đó. Đây chính là lão nương độc môn bí truyền, ai dám tiết lộ cho đầu lão Ô Quy, lão nương một chùy đập bể sọ đầu của hắn,...

Loại thần niệm đánh vào kịch liệt này khiến cho Lôi lão lục cùng Thiên Thành lão tổ đều sắc mặt từng đợt trắng bệch. Vừa nghe đạo gầm thét của phụ nữ trung niên này giống như cọp mẹ vậy, liền hiểu được người đó tất nhiên là Hổ đạo nhân lấy luyện khí thuật truyền thừa với tu luyện giới trong Khai Thiên Thất Tổ. Lôi Địch cùng Thiên Thành lão tổ hiển nhiên cảm giác được ý niệm bên trong khối đá vụn này, chẳng qua nhìn biểu lộ của hai người, hiển nhiên bí truyền đó cũng không phải là tốt như vậy.

Lục Bình nhìn nhìn Lưu Thiên Viễn cùng Ân Thiên Sở, thần sắc của hai người như thường, không khỏi hỏi:

- Thế nào, các ngươi không cảm giác được gì sao?

Bạch Ngọc Tuyết

Lưu Thiên Viễn “ách” xong một tiếng, hỏi lại:

- Ngươi đã trấn áp xong ý niệm bên trong rồi sao?

Lưu Thiên Viên nhìn biểu lộ của Lục Bình, lại nhìn một chút Thiên Thành lão tổ cùng với Lôi Địch một bên nhắm hai mắt cẩn thận thể ngộ đoạt được, hắn hơi có chút thất vọng, nói:

- Không nghe được gì cả.

Lục Bình gật đầu một cái, hắn cũng không nghĩ tới viên đá vụn thứ nhất lại là sự giải thích đến từ Hổ đạo nhân có liên quan “Linh hỏa đoán dụng thuật” truyền thừa. Mặc dù Lục Bình sớm đã nắm giữ bộ bí truyền này, hơn nữa còn thành công vận dụng trong thuật luyện đan, nhưng vẫn rất có thu hoạch từ trong mấy câu gầm thét của Hổ đạo nhân vừa rồi.

Đáng tiếc Trần Luyện không ở nơi này, nếu không lấy sự đoạt được của Trần Luyện thành tựu trên luyện khí thuật, hơn nữa những năm này gã tinh nghiên Linh hỏa đoán dung đề thuần thuật. Nếu sau khi gã nghe một tiếng gầm thét này của Hổ đạo nhân, luyện khí thuật sẽ lấy được tiến bộ lớn hơn.

Thời gian sau hai canh giờ, Thiên Thành lão tổ cùng với Lôi Địch hai người từ trong thể ngộ thanh tỉnh lại, nhìn Khánh Âm Toái Thạch trong tay rõ ràng có chút không bỏ được.

Lục Bình bất đắc dĩ nói:

- Không xóa sạch ý niệm bên trong thì không cách nào đem mang ra khỏi đạo đàn thế giới.

Thiên Thành tổ bất đắc dĩ phất phất tay, nói:

- Xóa sạch đi, xóa sạch đi, mấy câu đều nhớ kỹ rồi, sau khi đi ra ngoài đem sự thể ngộ của mỗi người đều đã hiểu rõ nhớ kỹ giao cho môn phái. Đây cũng là bí truyền sau này của môn phái. Về phần đệ tử đời sau có thể từ trong sự ghi lại của những mặt chữ này ngộ được mấy thành trong ấy, vậy sẽ phải xem tạo hóa của mỗi người bọn họ rồi.&