Chàng Rể Đa Tài

Chương 125




Trong phòng họp, bà cụ tươi cười nắm tay Tô Nghênh Hạ, bà cụ chưa bao giờ thân thiết với cô giống như lúc này. Trước kia bà cụ không xem Tô Nghênh Hạ là người trong nhà, nhưng bây giờ Tô Nghênh Hạ dường như đã trở thành đứa cháu gái yêu quý nhất của bà.

Dù sau này Tô Diệc Hàm có thể gả cho nhà giàu có. Nhưng hiện tại Tô Nghênh Hạ mới là người giúp nhà họ Tô vượt qua cửa ải khó khăn.

Chẳng qua ngoài bà cụ ra, sắc mặt của những người họ hàng còn lại đều rất khó coi.

Nhà họ Tô đúng thật đã thoát khỏi nguy cơ phá sản, nhưng tài vụ của công ty lại giao vào tay Tô Nghênh Hạ, sau này bọn họ muốn bòn rút công quỹ chắc chắn sẽ không còn dễ dàng như trước nữa.

Bà cụ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với bọn họ, nhưng liệu Tô Nghênh Hạ có thể như vậy không?

Nhớ lại thái độ của bản thân với Tôi Nghênh Hạ lúc trước, nếu để cô biết bọn họ tham ô tiền của công ty thì làm sao cô có thể bỏ qua cho bọn họ được chứ?

Hai người Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm bước vào phòng họp, sắc mặt cả hai giống như ăn phải phân. Nhất là Tô Hải Siêu, nhìn thấy bà cụ đang vô cùng thân thiết với Tô Nghênh Hạ, anh ta giận đến không thể át. Trước kia, chỉ có mình anh ta được hưởng loại đãi ngộ này, nhưng bây giờ Tô Nghênh Hạ lại đang có xu hướng thế chỗ của anh ta.

“Nghênh Hạ đã giúp công ty chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cho vay một tỷ. Sau này tài vụ của công ty sẽ do Nghênh Hạ toàn quyền phụ trách, đây là

lời hứa lúc trước của bà. Ngoài chuyện này ra, hôm nay bà còn một chuyện muốn tuyên bố.” Bà cụ nói.

Nghe xong, trong lòng Tô Hải Siêu không khỏi cảm thấy kinh hoàng, không lẽ bà cụ muốn đưa vị trí chủ tịch công ty cho Tô Nghênh Hạ ngồi luôn đấy chứ!

Tất cả họ hàng đang ngồi ở đây đều cũng không muốn chứng kiến chuyện này. Lúc này Tô Quốc Lâm bèn đứng lên nói: “Mẹ, mẹ cần phải rõ ràng một chút, chuyện này đối với công ty là một chuyện rất lớn, không thể mang ra đùa được.”

“Đúng vậy, bà nội. Bà nhất định phải suy nghĩ kĩ, công ty này là của nhà họ Tô, không thể rơi vào tay người ngoài được.” Trong lời nói của Tô Hải Siêu có ý nhắc nhở.

Bà cụ cười nhạt, nói: “Bà lo Nghênh Hạ phải gánh trọng trách vô cùng nặng trêи vai, nên bà đã suy nghĩ đến chuyện tìm người san sẻ công việc với nó. Hải Siêu, sau này cháu sẽ là phó giám đốc của công ty, hãy toàn lực giúp đỡ hạng mục phía Tây thành phố trong tay Tô Nghênh Ha."

| Những lời này vừa nói ra, mọi người ở

đây ai cũng trợn tròn mắt, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng lúc này bà cụ sẽ thăng chức cho Tô Hải Siêu! Nhưng biểu hiện gần đây của anh ta trong công ty cũng không có gì khiến cho người ta sáng mắt

mà.

Giao vị trí phó giám đốc cho Tô Hải Siêu, điều này không phải đang nói quyền lợi trong tay Tô Nghênh Hạ sẽ phải chia một nửa cho Tô Hải Siêu sao?

Tô Nghênh Hạ nghiến răng, bà cụ nói hay thật đấy, thậm chí còn biểu hiện ra dáng

vẻ vô cùng thân thiết với cô. Nhưng trêи thực tế bà ấy vẫn không tin cô, sợ mọi quyền lực của công ty rơi vào tay cô thì sau này Tô Hải Siêu sẽ mất đi cơ hội làm chủ tịch.

Bất kể làm nhiều hay ít thì địa vị của cô ở trong lòng bà cũng không thể nào sánh bằng Tô Hải Siêu đúng không?

Họ hàng nhà họ Tô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại nở một nụ cười thoải mái. Bọn họ đương nhiên hiểu lý do Vì sao bà cụ lại làm như vậy - Bà đang tìm cách làm suy yếu quyền lực ở công ty của Tô Nghênh Hạ. Từ đầu cho tới cuối, bà cụ

chỉ muôn Tô Hải Siêu là người thừa kế duy nhất của bà.

Tô Hải Siêu nở nụ cười, vội vàng nói: “Cảm ơn bà nội, con nhất định không phụ sự kỳ vọng của bà.”

“Nghênh Hạ, về sau cháu hãy phối hợp với Hải Siêu nhiều hơn. Có vấn đề gì thì hai đứa nhớ thương lượng với nhau.” Bà cụ nói

“Dạ.” Tô Nghênh Hạ lên tiếng trả lời.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, bà cụ là người rời đi trước.

Tô Hải Siêu vô cùng đắc ý nói với Tô Nghênh Hạ: “Xem ra cho dù cô có làm nhiều hay ít thì bà nội vẫn sẽ không xem trọng cô. Cô làm sao có thể so sánh được với địa vị của tôi ở trong lòng bà nội chứ.”

“Từ hôm nay trở đi, mỗi một thanh khoản của công ty tôi đều phải xem qua. Trước kia mấy người bòn rút của công ty thế nào tôi mặc kệ, nhưng mà sau này cho dù chỉ thiếu một nghìn thôi thì cũng phải giải thích rõ ràng cho tôi.” Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói, cũng không đáp lời Tô Hải Siêu, lập tức đi ra khỏi phòng họp.

| Họ hàng nhà họ Tô ai cũng tức giận bất

bình, bọn họ không phải chỉ dựa vào tiền lương phát hàng tháng để sống qua ngày. Nếu không thể tham ô tiền trong công ty thì sau này bọn họ dựa vào cái gì để sống bây giờ.

“Tô Nghênh Hạ này thật sự rất không biết điều. Ngay cả bà cụ còn không quan tâm đến việc này, cô ta ra vẻ cái gì chứ?”

“ Cô ta cho rằng chúng ta sẽ để cô ta vào