Chàng Rể Đa Tài

Chương 296




Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, Lưu Kỳ sợ đến mức lùi lại mấy bước. Cậu ta không ngờ Hàn Tam Thiên sẽ lợi hại đến vậy, nhiều người như thế mà lại không phải đối thủ của anh.

Lúc này chỉ còn sót lại một mình cậu ta, dù có tung hết sức cũng chỉ đi chịu đòn mà thôi.

Đúng là cậu ta muốn thể hiện trước mặt Tạ Ngữ Phù nhưng Lưu Kỳ không phải là một kẻ ngu. Biết là sẽ bị ăn đánh mà còn dán mặt lên, chuyện đó cậu ta không làm được.

“Hàn Tam Thiên, mày đừng có mà cậy thế nhà họ Tô, có biết tao là ai không?” Lưu Kỳ uy hϊế͙p͙ hỏi. Muốn dùng thân phận của mình để áp chế Hàn Tam Thiên. Vì bây giờ thực lực của nhà cậu ta không chênh lắm với nhà họ Tô, đương nhiên mấy năm sau có khoản tài chính của dự án phía tây đổ vào, lúc đó nhà họ Lưu sẽ không còn so được với nhà họ Tô nữa.

“Cậu là ai, nói cho tôi nghe xem.” Lúc này, của phòng mở ra, Mặc Dương và Lâm Dũng đi vào.

Nhìn thấy hai người này, Lưu Kỳ sợ đến

choáng váng. Cậu ta có thể dùng nhà họ Lưu uy hϊế͙p͙ Hàn Tam Thiên nhưng tuyệt đối không dám dùng nhà Lưu ra oai với Mặc Dương.

Với thế lực của Mặc Dương ở thành phố Thiên Vân, nhà họ Lưu chỉ như giòi bọ mà

Loading... thôi.

“Mặc... Mặc đại ca, sao anh lại tới đây! Xin lỗi, em không hề có ý định gây rối ở chỗ của anh đâu.” Lưu Kỳ nhanh chóng nhận lỗi, hối hận sắp phát điên. Nếu vì một người phụ nữ mà hại cả nhà họ Lưu thì cậu ta xong đời. Lúc này chỉ có thể cầu khẩn Mặc Dương sẽ không truy cứu

chuyện này.

“Không liên quan gì đến việc gây sự ở chỗ của tôi, mà là bạn của tôi xúc phạm đến người có quyền thế. Cậu đúng là quá không để tôi vào mắt rồi.” Mặc Dương lạnh lùng nói.

Bạn... bạn bè!

Hai chữ này khiến Lưu Kỳ như bị sét đánh, Hàn Tam Thiên là bạn của Mặc Dương!

Đắc tội anh chẳng khác nào đắc tội Mặc Dương cả

Mặc Lưu Kỳ trắng bệch, trêи mặt chỉ còn lại tuyệt vọng.

Lúc này Mặc Dương đột nhiên nhăn mũi, phẩy phẩy trước mũi mình, ghét bỏ nói: “Sao đột nhiên lại khai vậy?”

“Anh Mặc, thằng nhãi này bị dọa đái ra quần ri.” Lâm Dũng cười nói. Có chút lá gan này mà cũng dám gây sự ở Mordor, lại dám tìm Hàn Tam Thiên gây phiền phức. Đúng là chuyện nực cười.

Đũng quần Lưu Kỳ ướt một mảng lớn,

nhưng cậu ta không thèm để ý có mất mặt hay không. Cậu ta chỉ thấy cảnh nhà họ Lưu nhà tan cửa nát.

Quỳ gối xuống trước mặt Mặc Dương, dập đầu nói: “Mặc đại ca, xin lỗi, em không biết anh ấy là bạn của anh, cầu xin anh tha cho em lần này.”

Lúc này Tạ Ngữ Phù có tâm trạng gì?

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ Hàn Tam Thiên lại có quan hệ với Mặc Dương tốt đến vậy. Hai chữ tuyệt vọng đã không thể hình dung tâm tình lúc này của cô ta.

Trước đó cũng vì Mặc Dương mà Tạ Cẩn Ngôn bị ép uống hai bát rượu lớn. Thật vất vả mới khiến chuyện này lắng xuống, mà giờ cô ta lại gây ra phiền toái lớn hơn nữa. Chuyện lần này không thể chỉ giải quyết được bằng hai bát rượu lớn nữa rồi.

Nhưng cô ta không hiểu, vì sao chứ!

Một thằng vô dụng như Hàn Tam Thiên, vì sao lại được Thiên Vương Thịnh coi trọng hơn nữa lại thành bạn bè với người lợi hại như Mặc Dương.

Nó chỉ là một thằng ở rể mà thôi, là rác

rưởi mà cả thành phố này đều biết!

“Tạ Ngữ Phù, trước khi tìm người giúp không suy nghĩ đến năng lực của họ sao? Lớn đến tuổi này rồi mà còn không khống chế được bàng quang, đi gây hài sao?” Hàn Tam Thiên nói.

Tạ Ngữ Phù không cam lòng nhìn Hàn Tam Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cho Mặc Dương bao nhiêu tiền mà c thế khiến anh ta giả làm bạn bè chứ.”

Lâm Dũng nghe được câu này, trực tiếp đi lên cho Tạ Ngữ Phù một cái bạt tai, lạnh lùng nói: “Tạ Ngữ Phù, lúc nói chuyện thì

chú ý thái độ của cô.”

Tim gan Tạ Ngữ Phù run rẩy, che mặt, sợ sệt nhìn Mặc Dương. Cô ta không kìm được buột miệng nói là lời trong lòng, nhưng lại hoàn toàn quên hậu quả của lời vừa nói sẽ gây ra.

Đúng lúc này, không ai ngờ tới, Lưu Kỳ đột nhiên đứng lên đạp một cước vào người Tạ Ngữ Phù, sau đó lớn tiếng mắng: “Con mụ nhà mày, ngay cả Mặc đại ca mà cũng dám chọc vào. Mẹ nó mày nghĩ cái gì, giờ còn muốn liên lụy đến tao? Mày nghĩ ông đây thích mày thì sẽ cho mày cả cái mạng này sao?”

“Lưu Kỳ, anh dám đánh tôi!” Tạ Ngữ Phù khàn giọng nói với Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ muốn đánh Tạ Ngữ Phù là bởi muốn rũ sạch quan hệ với cô ta. Trách nhiệm của chuyện này cậu ta không tránh được, nhưng có thể đỡ được một chút thì càng tốt.

Không có con đàn bà như Tạ Ngữ Phù, cậu ta còn có thể chơi người khác.

Nhưng không có nhà họ Lưu, cậu ta sẽ không còn gì cả.

Lúc này, địa vị của Tạ Ngữ Phù trong mắt Lưu Kỳ không đáng một đồng!

“Mẹ nó tạo đánh mày đấy, nếu không tạo lại để mày hại nữa sao?” Lưu Kỳ cũng tàn nhẫn, nói xong câu này còn đấm một đấm lên mặt Tạ Ngữ Phù.

Từ trước tới giờ Tạ Ngữ Phù chỉ coi Lưu Kỳ là một con chó, muốn cậu ta làm gì thì cậu ta phải ngoan ngoãn làm y như vậy.