Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 534




Chương 534:

 

“Tiểu Dương? Lâm … Lâm Dương? Con của tôi?” Lương Thu Yến dường như nhận ra điều gì đó, bàn tay đó đột nhiên nắm lấy ngón tay Lâm Dương, nhất thời không chịu buông ra.

 

Trong tâm trí bà ấy, Lâm Dương luôn là con trai của bà, luôn là người nhà của bà.

 

Ngay cả khi hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này còn vượt qua cả quan hệ huyết thống…

 

Lâm Dương hít sâu một hơi, vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chữa khỏi cho mẹ, nhát định sẽ khiến mẹ khoẻ lên.”

 

“Tiểu Dương … Đừng phí sức nữa. Tình hình của mẹ như: thế nào trong lòng mẹ biết rõ. Con có thể đến đây mẹ đã rất vui rồi, chỉ là … Mẹ cảm thấy mẹ luôn có lỗi với con.

 

Chuyện của con mẹ đã nghe nói rồi… những năm nay, uất ức cho con rồi. Con ở Giang Thành … chắc hẳn là rất khó khăn rồi đúng không… ” Lương Thu Yến khàn giọng nói, nước mắt từ khóe mắt trào ra, tự trách:” Mẹ có lỗi với mẹ ruột con…”

 

“Mẹ, xin mẹ tuyệt đối đừng nói như vậy. Con ở Giang Thành sống rất tốt. Mẹ nhìn xem, vợ của con cũng ở đến rồi!” Lâm Dương cười.

 

“Vợ của con?” Lương Thu Yến dường như hồi phục được một chút, muốn ngồi dậy.

 

Nhưng Tô Nhan ở đẳng kia đã vội vàng đi tới, nắm lấy tay Lương Thu Yến, có chút xót xa nói: “Mẹ, con … con tên là Tô Nhan, là vợ: … vợ của Lâm Dương…”

 

Lương Thu Yến tròn mắt nhìn Tô Nhan, một lúc sau, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: “Tốt, tốt, rất xinh đẹp… Tiểu Dương, con thật có phúc, cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy… tốt… tốt…. “

 

“Mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải giữ gìn thân thể.” Tô Nhan gượng cười nói.

 

“Mẹ không ngáng lo ngại, là con…… Ngươi phải khoan dung một chút, Tiểu Dương, đứa trẻ này … từ khi sinh ra đã luôn gặp phải tai họa khổ sở, mệnh khổ. Con…

 

con…nhất định phải khoan dung nhiều hơn, khoan dung nhiều hơn…. Khụ, khụ, khụ khụ khu… ” Lương Thu Yến còn chưa nói được vài câu, lại ho khan dữ dội.

 

“Được, được rồi, mẹ, con biết rồi, mẹ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!” Tô Nhan vội vàng nói.

 

Lâm Dương cởi túi kim ra khỏi thắt lưng, lấy ra một cây kim màu bạc, đâm vào cánh tay của Lương Thu Yến.

 

Tô Nhan vốn là muốn ngăn Lâm Dương lại, nhưng nhìn thấy sau mấy mũi kim, cơn ho khan của Lương Thu Yến lập tức dừng lại, vẻ đỏ bừng trên khuôn mặt cũng mắt đi rất nhiều, cô đem những lời trong cổ họng nuốt xuống.

 

“Tiểu Nhan, em lập tức đi làm ngay, chuyển mẹ đến bệnh viện. Môi trường ở đây quá tệ. Mẹ cần một môi trường thích hợp để điều dưỡng cơ thể. Ngoài ra, còn cần dùng thuốc hợp lý điều trị.” Lâm Dương trầm giọng nói.

 

Tô Nhan gật đầu, lập tức lầy điện thoại ra bám số 120.

 

Nhưng vào lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là tiếng hét thiếu kiên nhẫn: “Mẹ, con đến thăm mẹ rồi!”

 

Nghe thấy giọng nói này, Tô Nhan không khỏi sững sờ.

 

Lâm Dương cũng cau mày, vẻ mặt ảm đạm nhìn về phía của.

 

Lại nhìn thấy bà cụ vội vàng ra mở cửa ra, máy nam nữ ăn mặc chỉnh tê đã xuất hiện ở cửa.

 

Tất cả những cô gái đó đều bóp mũi, tỏ vẻ chán ghét.

 

Người đàn ông cũng nhíu chặt mày, không ngừng hút điều thuốc, dường như muốn dùng mùi khói để xông hết mùi âm mắc ở đây.

 

Dẫn đầu là một thanh niên tóc ngắn.

 

Người thanh niên có nước da ngăm đen, rất tiều tụy, nhưng trong mắt anh ta có một vẻ kiêu ngạo không thể xóa nhoà được.

 

Khi nhìn thấy người trong phòng, thanh niên hiển nhiên là sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn thấy Tô Nhan, đôi mắt uể oải kia của anh ta ngay tức khắc bộc phát ra tia sáng, ánh mắt gần như khóa chặt trên người Tô Nhan, khó mà nhúc nhích.

 

“Anh là ai?”

 

Lâm Dương trực tiếp đứng ngang trước mặt Tô Nhan, nhìn chằm chằm vào thanh niên hỏi.

 

“Câu này nên là tôi hỏi mới đúng? Anh là ai2 Sao lại ở đây?” Người thanh niên định thần lại, lập tức hét vào mặt Lâm Dương.

 

“Bình Triều, nhanh…nhanh lại đây …” Lúc này, Lương Thu Yến yếu ớt gọi một tiếng.

 

“Mẹ!” Thanh niên vội vàng bước tới trước, nắm lấy tay Lương Thu Yến.

 

“Bình Triều, để mẹ giới thiệu với con một chút. Người này là con trai đỡ đầu của mẹ, tên Lâm Dương, Lâm Dương, đây là con trai thứ hai của mẹ, Lương Bình Triêu … các con lúc nhỏ đã từng gặp mặt…” Lương Thu Yến yếu ớt nói.

 

Khi những lời này rơi xuống, người thanh niên và thậm chí là nam nữ đứng ở cửa kia đều sửng sốt.

 

“Lâm Dương?”

 

“Tôi hình như đã nghe thấy cái tên này rồi.”