Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 535




Chương 535:

 

“Anh đương nhiên là đã từng nghe thấy rồi, đây chính là người của nhà họ Lâm!”

 

“Nhà họ Lâm …. ôi! Tôi nhớ ra rồi, người này chính là đứa con hoang đó của nhà họ Lâm, là người bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi gia tộc đó sao?”

 

Mấy nam nữ ở cửa đột nhiên bừng tỉnh.

 

Lương Bình Thiên cũng tỉnh táo lại, dáng vẻ kinh ngạc chỉ vào Lâm Dương nói: “Ò … thì ra là tên nhóc cậu…”

 

Tô Nhan ở bên cạnh đầu óc đầy sương mù.

 

Tuy nhiên, Lương Thu Yến có chút khó chịu, vội vàng đứng dậy một cách khó khăn hét lên: “Câm miệng … Bình Triều, đừng không biết lớn nhỏ, còn không mau chào hỏi anh trai của con!”

 

“Mẹ, anh ta… anh ta trở thành anh trai của con từ khi nào vậy?” Lương Bình Triêu với vẻ mặt khó coi nói.

 

“Cậu ấy là con nuôi của mẹ. Cậu áy lớn hơn con, chính là anh trai của con. Con chào hỏi anh trai của mình không phải là chuyện rất bình thường sao? Nhanh lên!” Lương Thu Yến nghiêm túc nói, nói xong, lại ho khan dữ dội.

 

Lương Bình Triều thấy vậy vội vàng nói: “Được được được, mẹ, con làm theo là được chứ gì, mẹ đừng kích động, đừng kích động…”

 

Nói xong, liền với vẻ mặt bất lực nhìn Lâm Dương gọi một tiếng: “Chào anh Dương…”

 

“Hi hi hi…”

 

Nam nữ ở cửa đều che miệng cười khúc khích.

 

Lương Bình Triều chỉ cảm tháy mặt mũi của mình đều mắt sạch hết rồi.

 

Lâm Dương liếc mắt nhìn Lương Bình Triều, nhàn nhạt hỏi: “Bình Triều, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao mẹ phải sống ở nơi như vậy? Sao các cậu không chăm sóc mẹ?”

 

“Anh …” Lương Bình Triều khó chịu.

 

Lâm Dương là cái loại phế vật gì, anh ta đã từng nghe nói qua, một thứ bị dòng chính chuyển xuống một gia tộc phân nhánh, sau đó bị gia tộc phân nhánh đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, làm dám dạy dỗ anh ta sao?

 

Tuy nhiên, Lương Thu Yến đang ở đây, anh ta cũng không thể lên con, liền đứng dậy, trầm giọng nói: “Nếu anh có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện đi, để mẹ nghỉ ngơi thật tốt.”

 

“Được rồi, Tiểu Nhan, em ở đây chăm sóc mẹ đi, chờ xe cấp cứu đến, thì lập tức đưa đến bệnh viện.” Lâm Dương nói.

 

*Được rồi, anh đi đi.” Tô Nhan gật đầu.

 

Một nhóm người rời khỏi nhà, chỉ để lại Tô Nhan và bà cụ kia chăm sóc cho Lương Thu Yến.

 

Mấy người đi đến hành lang bên ngoài.

 

Lương Bình Triều trực tiếp châm cho mình một điều thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra những vòng khói.

 

*Xin lỗi đi.” Lương Bình Triều nhàn nhạt nói.

 

“Cái gì?” Lâm Dương có chút khó hiểu.

 

“Xin lỗi!”

 

“Xin lỗi sao? Xin lỗi cái gì? Xin lỗi với ai?” Lâm Dương hỏi ngược lại.

 

Nghe vậy, Lương Bình Triều ném tàn thuốc về phía ngực của Lâm Dương.

 

Rất nhiều tia lửa từ tàn thuốc phụt ra, nhưng mà may là quần áo của Lâm Dương không bị cháy.

 

“Cái đồ rác rưởi của mẹ, còn ở đây ra vẻ củ tỏi sao? Anh cho rằng anh là cái thá gì? Anh thật sự cho rằng anh có tư: cách làm anh của tôi sao? Vừa rồi tôi là nể mặt mẹ mới gọi một tiếng anh Dương. Anh còn thật sự cho mình là nhân vật gì sao? Lập tức cúi đầu xin lỗi cho tôi, gọi tôi một tiếng anh Triều, nếu không hôm nay ông đây sẽ cho anh đẹp mặt!” Lương Bình Triều giận dữ hét lên.

 

Lâm Dương nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: ôi không muốn làm náo loạn với anh. Nhanh nói cho tôi ết mẹ đã xảy ra chuyện gì. Tôi khám thấy nội tạng của bà ấy đều suy kiệt, tình hình rất không lạc quan. Bà ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Chết tiệt, cái đồ chó này, anh Triều đang nói chuyện với anh, anh đừng chuyển chủ đề!” Một thanh niên có mái tóc nhuộm vàng bên cạnh giận dữ hét vào mặt Lâm Dương, sau đó trực tiếp tát một cái vào mặt anh.

 

Lâm Dương vẻ mặt lạnh lùng, trở tay siết chặt cổ tay của người đàn ông kia, sau đó phát lực.

 

“Aaaa…”

 

Tóc vàng kia lập tức kêu gào thảm thiết.

 

Những người trên lối đi lần lượt liếc nhìn.

 

“Anh còn không mau buông tay!”

 

“Tên nhóc muốn chết sao, còn dám đánh lại?”

 

“Mẹ mày, mau thả ra cho ông đây!”

 

Mọi người khó chịu, ai nấy đều xắn tay áo lên muốn ra tay.

 

Tô Nhan ở trong phòng cũng không khỏi gọi một tiếng: “Lâm Dương, có chuyện gì vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

 

Hiệu quả cách âm ở đây tương đương với không, người bên trong có thể nghe thấy được tiếng ồn bên ngoài.