Chí Tôn Chiến Thần

Chương 158: 158: Anh Ta Là Đứa Con Trai Bất Hiếu!






Một câu nói này của Giang Sách đã suýt chút nữa khiến Tân Uẩn phun ra máu.

“Không hiểu y thuật? Không hiểu y thuật thì anh đến đây làm gì?”
“Đến thưởng ngoạn phong cảnh ư?”
Giang Sách nhận ra mình đã lỡ lời, bèn vội vàng giải thích: “À, thực ra ý của tôi là tôi có một cách có thể chữa khỏi căn bệnh di truyền của gia đình cô nên đặc biệt đem đến đây cho cô...”
Anh còn chưa kịp giải thích xong, Thạch Văn Bỉnh ở bên cạnh đã khẽ lắc đầu.

“Ngậm miệng lại!”
Giang Sách sững sờ, quay sang nhìn Thạch Văn Bỉnh.

Chỉ thấy anh ta chỉnh trang lại quần áo, nói một cách thẳng thừng: “Ngay từ đầu tôi đã thấy con người anh không đáng tin cậy rồi, quả nhiên, vừa mở miệng một cái anh đã lòi cái đuôi cáo.”
“Nếu anh đã không xuất thân từ gia đình có truyền thống về nghề y, cũng chưa từng học qua trường lớp chuyên nghiệp, chẳng có một chút hiểu biết gì về y thuật thì anh làm gì có tư cách để nói xằng nói bậy ở đây?”
“Anh vừa nói gì cơ? Anh có một cách có thể chữa khỏi căn bệnh di truyền của nhà họ Tân ư?”
“Haha, anh nói câu này không sợ mọi người cười vỡ bụng à? Một kẻ ngoài nghề chẳng biết tí y thuật gì lại dám nói mình có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác đã khiến người nhà họ Tân khổ sở trong hơn trăm năm qua, anh coi thường ai thế?”
Thạch Văn Bỉnh thở dài, nói: “Thứ cho tôi mạo muội, cô Tân, tôi nghĩ để cứu ba mình, cô đã ra những điều kiện quá hấp dẫn mới thu hút đám ruồi bọ này đến.

Chậc...”
Tân Uẩn cũng lộ vẻ tức giận.

Nhưng bấy giờ cô ấy để tâm đến chuyện chữa trị cho ba mình hơn, nên không thèm để ý đến Giang Sách, mà hỏi Thạch Văn Bỉnh: “Anh Thạch, anh không cần phải tự giới thiệu nữa, con trai cả của hội trưởng hiệp hội Y học, tiếng lành đồn xa không ai là không biết.

Nếu anh đã tới đây, tôi tin chắc rằng anh có thể đem đến một niềm vui bất ngờ cho tôi.”
“Đương nhiên rồi.”

Thạch Văn Bỉnh liếc Giang Sách, nói: “Tôi không giống với một số người nào đó không có học thức cũng chẳng có y thuật, hành xử một cách cẩu thả.

Cô Tân, thật ra theo tôi được biết, căn bệnh di truyền của nhà họ Tân là một loại bệnh cảm hàn hiếm gặp.

Dựa theo nguyên lý tương sinh tương khắc, tôi đã nghiên cứu ra một phương pháp dùng hỏa để trị có dược tính cực mạnh...”
Thạch Văn Bỉnh lần lượt giải thích phương pháp chữa trị của mình.

Tân Uẩn lắng nghe rất chăm chú.

Hai người họ đều cảm thấy phương pháp này rất đáng tin cậy.

Mặc dù hơi nguy hiểm một chút, nhưng tính khả thi rất cao.

Tuy nhiên…
Giang Sách vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ bất ngờ lên tiếng: “Các người bỏ cuộc đi, phương pháp đó đã có người từng thử rồi, không những không có hiệu quả mà còn khiến bệnh tình nặng thêm.”
Thạch Vân Bỉnh lập tức nhíu mày.

Phương pháp mà anh ta nghĩ ra không chê vào đâu được, ngay cả Tân Uẩn cũng khen ngợi không ngớt lời.

Một kẻ ngoại đạo như Giang Sách lại dám phát ngôn bừa bãi ở đây ư?
Anh ta bất mãn nói: “Cô Tân, có thể phiền cô đuổi kẻ không biết một chút y thuật gì ra khỏi đây không? Có anh ta ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.”
Tân Uẩn gật đầu, vừa định mời Giang Sách ra ngoài đã thấy anh nhẹ giọng nói: “Phương pháp này của anh chỉ nhìn thấy được bề nổi của tảng băng.

Thực ra bệnh di truyền của nhà họ Tân là ngoài lạnh trong nóng.


Anh dùng loại thuốc có nhiệt tính cực mạnh sẽ khiến bệnh tình chuyển biến xấu đi.

Đến lúc đó người bệnh sẽ nóng bừng khắp người, như thiêu như đốt, có thể tử vong bất cứ lúc nào.”
“Nói xằng nói bậy!” Thạch Văn Bỉnh tức giận đến nỗi đứng bật dậy.

Thành quả mà mình vất vả nghiên cứu ra, anh ta không cho phép một kẻ ngoại đạo dám nói nhăng nói cuội về nó.

Nhưng Tân Uẩn lại cảm thấy những điều Giang Sách nói cũng hơi có lý.

Đặc biệt là dường như Giang Sách nắm rất rõ về bệnh di truyền của nhà họ Tân, thế là cô ấy bèn tò mò hỏi: “Anh Giang, tại sao anh lại hiểu về căn bệnh di truyền này của nhà chúng tôi như vậy? Còn nữa, anh nói có người đã từng thử nghiệm phương pháp này, chuyện là thế nào?”
Giang Sách cũng không giấu giếm, đáp: “Thực ra hôm nay tôi tới đây là để hoàn thành tâm nguyện của một cố nhân.”
“Ồ? Người đó là ai?”
“Tân Kỳ.”
Trong phút chốc, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, những người có mặt ở đó không có một ai thốt nên lời.

Lúc đầu, Giang Sách còn tưởng rằng sau khi nghe thấy tên anh trai mình Tân Uẩn sẽ mừng vui đến bật khóc, hỏi han hết cái này đến cái nọ, nhưng kết quả lại vô cùng lúng túng và khó xử.

Tân Uẩn đập bàn đứng dậy, chỉ tay ra ngoài cửa.

“Anh, cút ra ngoài cho tôi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nghe thấy tên anh trai mình, không những không cảm khái mà còn tức giận ư?
Giang Sách nhíu mày, giải thích: “Tôi và anh trai cô là chiến hữu.

Cách đây một thời gian vì bệnh tình của cậu ấy phát tác, thay vì lựa chọn phương pháp điều trị nhẹ nhàng, Tân Kỳ đã chọn thử mười phương pháp chữa trị khác nhau, sau khi thử tất cả những cách đó vẫn không có kết quả.”
“Cách mà hai người vừa nói cũng nằm trong số đó.”
“Tình trạng bệnh tiếp tục xấu đi, và anh trai của cô chắc chắn sẽ chết; nhưng cuối cùng anh ấy đã tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh di truyền của nhà họ Tân trước khi qua đời và nhờ tôi giao nó lại cho cô.”
“Cô Tân, xin đừng phụ lòng anh trai cô.”
“Đây là thứ mà Tân Kỳ đã đổi bằng mạng sống của mình để có được.”
Giang Sách lấy cuốn “Bát quái khí châm” ra, đặt lên bàn, nói: “Chương cuối của cuốn sách này là phương pháp chữa trị tận gốc căn bệnh di truyền này do đích thân anh trai cô nghiên cứu ra, mong cô hãy nhận lấy.”
Những lời Giang Sách nói khá cảm động, nhưng Tân Uẩn lại chẳng hề cảm kích!
Cô ấy mắng: “Tân Kỳ? Haha, ai thèm nhận tình cảm của tên khốn kiếp đó chứ?”
“Anh ta vốn dĩ là trụ cột trong gia đình, là trụ cột của gia tộc.

Ba đã già rồi, anh ta nên gánh vác trọng trách nặng nề của cả gia tộc này.”
“Nhưng kẻ hèn nhét đó lại chạy đến biên cương phía Tây, trốn trách trách nhiệm gia tộc.

Ba tôi đành phải tiếp tục chống cự, tiếp tục gánh vác, mãi vẫn không thể lui về sau để nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già, vì thế ông ấy mới bệnh tật ốm yếu như vậy.”
“Còn nữa, đáng hận nhất là ba năm trước mẹ lâm bệnh nặng, chúng tôi đã tìm mọi cách gọi anh ta quay về, nhưng anh ta vẫn cứ trì hoãn, chần chừ mãi không chịu về.

Tận đến khi mẹ trút hơi thở cuối cùng vẫn không được nhìn thấy mặt con trai một lần cuối.

Anh nói xem, anh ta có còn là con người không?”
“Tang lễ của mẹ, anh ta cũng không về dự.”
“Haha, anh trai ư? Tôi không có loại anh trai chó má, không nhận người thân ruột thịt như anh ta đâu!”
“Anh nói anh ta đã chết rồi ư? Tôi chỉ có thể nói, đáng đời lắm! Loại người khốn kiếp bất nhân, bất trung, bất hiếu đó, chết càng sớm càng tốt.”
“Trước lúc chết còn nghĩ đến việc đóng góp một chút công lao cho gia tộc này ư? Tôi phải cảm ơn anh ta đấy à!”
“Cút, cút khỏi nhà họ Tân!”
Tân Uẩn cầm cuốn “Bát quái khí châm” trên bàn, ném thẳng ra ngoài cửa lớn.


Sách của Tân Kỳ, cô ấy không thèm đọc dù chỉ một trang.

Khúc mắc giữa Tân Uẩn và Tân Kỳ đã không thể hòa giải được.

Đây là điều mà Giang Sách không ngờ tới.

Thạch Văn Bỉnh ở bên cạnh còn chế nhạo: “Một tên súc sinh đại nghịch bất đạo như vậy, y thuật chắc chắn cũng rất tầm thường, sách anh ta viết ra làm sao có thể tin được? Nói một cách khó nghe, nếu anh ta thật sự có bản lĩnh có thể trị khỏi bệnh di truyền của nhà họ Tân thì sẽ không bị căn bệnh đó giày vò mà chết.

Cuối cùng, ngoài việc chứng minh bản thân mình là một tên vô dụng ra, anh ta chẳng làm được gì hết.”
Sắc mặt Giang Sách trở nên lạnh lùng.

Tân Uẩn vẫn khăng khăng cố chấp: “Cút đi, anh có nghe thấy không?”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Giang Sách đã động thủ với kẻ kêu anh cút đi như vậy rồi.

Nhưng lúc này không được.

Dù sao Tân Uẩn cũng là em gái của Tân Kỳ, là người thân của anh ấy.

Giang Sách đứng dậy nói: “Cô Tân, sự hiểu lầm của cô với anh trai đã quá sâu sắc, nhưng cô không nên vì hận anh trai mà bỏ qua bệnh tình của ba mình được.”
Anh vừa đi ra cửa vừa nói: “Vẫn là câu nói đó, trong cuốn sách “Bát quái khí châm” này có ghi chép phương pháp chữa trị tận gốc căn bệnh di truyền của nhà họ Tân.

Nếu muốn có nó thì hãy đến công ty Giải trí Ức Mạch tìm tôi.”
Giang Sách cúi người nhặt cuốn sách lên, nói một câu cuối cùng: “Ngoài ra, tuyệt đối đừng dùng cách hai người vừa bàn bạc, cách đó sẽ khiến ba cô mất mạng đấy.

Tôi chỉ nói đến thế thôi, tạm biệt.”.