Chiến Thiên

Chương 787: Cướp đoạt




"Hư thực chi trận?" Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên ngưng trọng. hắn cảm thụ biến hóa của khí tức ở ngoại giới, trong lòng rốt cuộc cũng hơi trầm trọng.

Uy lực của trận pháp này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Đây không chỉ là một ảo trận, mà còn là một trận pháp có thể biến thành chân thực bất cứ lúc nào.

Tuy Trịnh Hạo Thiên không phải là người bố trí loại trận pháp này, nhưng cũng từng nghe nói qua.

Bố trí loại trận pháp này hao tổn quá lớn, hơn nữa còn có một khuyết điểm chí mạng. Đó chính là, một khi kích phát ảo trận thành trận pháp thật, thì sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với bản thân.

Nếu đây là thủ hộ đại trận của một siêu cấp đại môn phái, thì còn có thể sử dụng các loại phương pháp để tu bổ, bổ sung năng lượng. Nhưng nếu bố trí trận pháp ở một nơi như thế này, một khi kích phát năng lực chân thực, thì kết quả duy nhất của nó chỉ có thể là vỡ nát, sụp đổ mà thôi.

Vì lưu hắn lại, không ngờ Ngô Vân không tiếc phá hủy hoàn toàn trận pháp này.

Bởi vậy có thể thấy được, khát vọng của hắn đối với Thông thiên sáo trang lớn đến mức nào.

Hừ lạnh một tiéng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Ngô Vân, không nghĩ tới ngươi lại bố trí được hư thực chi trận. Giá trị của trận pháp này rất lớn, chỉ sợ không dưới Thông thiên sáo trang. Ngươi làm vậy không sợ mất nhiều hơn được ư?"

Thanh âm tràn đầy vẻ oán độc của Ngô Vân vang lên: "Trịnh Hạo Thiên, nếu lúc trước ngươi ngoan ngoãn trao đổi, đương nhiên sẽ không có biến cố lúc này. Hiện giờ ngươi mới xin khoan dung thì đã quá muộn rồi."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi: "Ngô Vân, trong tay ngươi, chẳng lẽ có một kiện Thông thiên sáo trang khác?"

Néu như Ngô Vân liều lĩnh hi sinh trận pháp này như vậy, tám chín phần mười là vì trên người hắn có một kiện Thông thiên sáo trang khác, cho nên mới không từ thủ đoạn để lưu mình lại.

Ngô Vân lặng đi một chút, nói: "Trong tay Ngô mỗ không có thứ đó, cũng không cần các hạ quan tâm. Ngươi ngoãn ngoãn chịu chết đi."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Ngô Vân, ngươi có vẻ tự tin nhỉ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ bằng vào hư thực chi trận là có thể lưu lại Trịnh mỗ sao?"

Ngô Vân cất tiếng cười dài, nói: "Nếu ngươi muốn phá trận thoát ra, vậy cứ thử xem."

Hắn vừa dứt lời, trong trận đồ lập tức vang lên những tiếng nổ như sấm động.

Từng đạo từng đạo điện quang to lớn, chớp động không ngừng, ầm ầm đánh về phía Trịnh Hạo Thiên. Đây đều là sấm sét chân chính, hơn nữa còn do vô tận linh lực trong thiên địa tự nhiên ngưng tụ mà thành, uy lực cực lớn.

Đây chính là kết quả khi Ngô Vân thôi phát lực lượng trận pháp tới mức cực hạn.

Tuy làm như vậy sẽ khiến trận pháp nhanh chóng sụp đổ, nhưng Ngô Vân đã không còn sự lựa chọn nào nữa. Chỉ cần có thể lưu lại Trịnh Hạo Thiên lại, đồng thời đoạt lấy Thông thiên sáo trang của hắn, thì tất cả tiêu hao đều đáng giá.

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, hộ thể thần quang quanhg người chợt biến lớn, giống như hắt một trảo dầu nóng vào trong liệt hỏa, toàn thân bùng phát uy năng khổng lồ không gì sánh nổi.

Tuy sấm sét bên ngoài không ngừng nổ lớn, từng đạo từng đạo lực lượng khổng lồ oanh kích xuống, nhưng vẫn không thể tạo thành chút thương tổn cho Trịnh Hạo Thiên.

Chỉ là lúc này, thứ Trịnh Hạo Thiên vận dụng tới là một cỗ chân khí tinh túy nhất trong đan điền. Cỗ chân khí này vô luận thế nào cũng không thể duy trì quá lâu.

Sắc mặt Ngô Vân khẽ biến, nhưng lập tức cười lạnh, nói: "Trịnh Hạo Thiên, ta thừa nhận ngươi đúng là tuyệt đại thiên tài, có lẽ còn có thể sánh vai với Hách Liên Diệc. Nhưng ngươi cũng không nên si tâm vọng tưởng chống cự nữa. Hừ hừ, nhân lực dù sao cũng có hạn, làm sao có thể chống lại trận pháp đã câu thông với lực lượng trong thiên địa chứ."

Hắn quát lớn một tiếng, lôi điện trong không trung càng lúc càng cường đại mà mãnh liệt. Từng đạo từng đạo sấm sét to như bắp tay người hung hăng oanh kích lên thủ hộ chi quang quanh người Trịnh Hạo Thiên.

Một số tia sấm sét mang theo lực lượng quá lớn, rốt cuộc cũng xuyên thấu qua phòng hộ chi quang, đồng thời đánh lên khải giáp.

Trịnh Hạo Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi hắn muốn kiểm tra uy lực khải giáp một chút, cho nên mới cố ý lộ ra một tia sơ hở.

Kết quả , lực lượng phòng hộ của bộ siêu cấp khải giáp do đích thân Nghiêm Cảnh Nhất đại sư luyện chế quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn.

Tia sấm sét đó thậm chí ngay cả tư cách gãi ngứa cho nó cũng không có, đã bị hóa thành vô hình.

Lúc này, rốt cuộc hắn cũng có thể xác định, trận pháp này quả thật có lực lượng uy hiếp hắn, nhưng muốn giết chết hắn... vẫn chưa đủ lực đâu.

Bất quá, hắn cũng không muốn ở lại nơi nguy hiểm này quá lâu.

Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên chớp động tinh mang, hắn trầm giọng nói: "Ngô Vân, trận pháp này là một trận pháp sở hữu lực lượng trói buộc. Chỉ cần ta có thẻ thoát khỏi lực lượng trói buộc này, là có thể thoát thân ra ngoài."

Ngô Vân khẽ ngây người, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác không hay. Bất quá, hắn lập tức vứt cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Lai lịch của trận pháp này không đơn giản, cho dù là Ngô Vân bị hãm vào bên trong, cũng phải chết không cần nói nhiều. Cho nên, hắn tuyệt đối tin tưởng, chẳng có mấy khí sư linh giả có khả năng phá giải trận pháp này rồi thoát thân ra ngoài.

"Không sai, nếu ngươi có thể thoát khỏi lực lượng trói buộc, thì có thể chạy thoát. Nhưng...." Ngô Vân cười lạnh nói nói: " Ngươi có thể sao?"

Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười kỳ dị: "Có thể hay không, cứ thử là biết."

Từ hai chân hắn, đột nhiên lóe lên từng tia từng tia kim quang.

Những tia quang mang này nhanh chóng tràn ra, rồi hoàn toàn bao phủ hai chân Trịnh Hạo Thiên lại.

Ánh mắt Ngô Vân đột nhiên trợn tròn, hắn chết trân nhìn chằm chằm vào hai đạo quang mang, chỉ cẩm thấy trong lòng chấn động, không thể khống chế được bản thân nữa.

"Thông thiên sáo trang, Thông thiên sáo trang...." Sắc mặt Ngô Vân trở nên cực kỳ khó coi, hắn vô lực nói: "Chẳng trách, chẳng trách...."

Lúc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao Trịnh Hạo Thiên lại cực tuyệt trao đổi Thông thiên sáo trang lấy Đại quang minh Kim Thủ Chỉ phù lục. Thì ra, hiện giờ trên người hắn đã có tới hai kiện Thông thiên sáo trang rồi.

Nếu như chỉ có một kiện trong tay, Trịnh Hạo Thiên nói không chừng đã trao đổi. Nhưng nếu có hai kiện, hơn nữa nhất định là hắn đã thể nghiệm uy lực khi hai kiện Thông thiên sáo trang được kết hợp.

Trong tình huống như vậy, hắn đương nhiên không có khả năng trao đổi rồi.

"Không sai, đúng là Thông thiên sáo trang." Trịnh Hạo Thiên lãnh đạm nói: "Để cho ngươi cảm nhận một chút, uy lực khi hai kiện Thông thiên sáo trang kết hợp sẽ ra sao."

Vừa dứt lời, quang mang dưới chân hắn lập tức đại thịnh. Ngay trong một khắc khi vầng quang mang này xuất hiện, nó lập tức lướt về phía chân trời xa xôi, hơn nữa tốc độ của nó cực nhanh, đạt tới một mức độ khủng bố.

"Ầm ầm...."

Cùng với những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đạo quang mang này đã từ trong khu vực tràn ngập lôi điện đánh ra một đại đạo kéo dài tới tận chân trời, nối thông với hư không vô bờ bến xa xôi.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên thoáng chớp lên, hắn thoải mái nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt mà tốc độ cực hạn mang tới.

Trận pháp này tuy cường đại, nhưng đúng như lời Trịnh Hạo Thiên nói, vô luận là lực lượng trói buộc hay là phạm vi bảo phủ của nó đều có giới hạn nhất định.

Chỉ cần có đủ lực lượng đột phá giới hạn đó, thì có thể dễ dàng phá trận thoát ra.

Nếu chỉ có một kiện Thông thiên sáo trang, quả thật không thể đột phá được lực lượng trói buộc của trận pháp. Nhưng một khi có hai kiện cùng kết hợp, thì lực lượng bạo phát ra sẽ trở nên mãnh liệt mênh mông vô cùng, không gì ngăn trở được.

Chỉ trong nháy mắt, Thông thiên đại đạo này đã dùng phương thức nguyên thủy nhất, bạo lực nhất để phá tan hư thực chi trận cường đại này.

Thông thiên đại đạo đột nhiên ngừng lại giữa không trung, Trịnh Hạo Thiên ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn lại.

Ở ngoài trận pháp, Ngô Vân sắc mặt tái nhợt, đứng trên hư không, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hắn có thể vây khốn Trịnh Hạo Thiên ở nơi này, cũng là nhờ có trận pháp này. Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên hiện giờ đã phá trận thoát ra, cộng thêm trên người hắn còn có hai kiện Trhông thiên sáo trang, vô luận hắn có chạy thế nào cũng không thoát.

Tâm niệm vừa chuyển, khuôn mặt Ngô Vân đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn điên cuồng hét lên: "Trịnh Hạo Thiên, trên người ngươi có hai kiện Thông thiên sáo trang, ta nhất định sẽ truyền bá tin tức này ra ngoài, khiến cho tất cả đám tông sư và đại linh giả cùng biết, ngươi cứ chuẩn bị nghênh đón bọn họ truy sát đi."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, hiện giờ hắn đã biết giá trị của Thông thiên sáo trang rồi.

Loại bảo vật này, có thể lọt vào mắt tông sư hay không thì hắn không dám xác định,nhưng đối với đại linh giả mà nói, đây tuyệt đối là một hấp dẫn không thể chống cự.

Hơn nữa, trên người hắn còn có hai kiện sáo trang. Nếu Ngô Vân thật sự truyền tin tức này ra ngoài, chỉ sợ sau này sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.

Khẽ thở ra một hơi, sát khí trong lòng đột nhiên dâng lên mãnh liệt.

"Ngô Vân, ngươi nói như vậy, chẳng phải tự tìm đường chết."

Ngô Vân cười quỷ dị, nói: "Thật sao? Có bản lĩnh, ngươi tới giết ta đi. Ta cam đoan...." Hắn gằn giọng rít lên từng chữ: "Chỉ cần hôm nay ta không chết, thì chuyện của ngươi trong thời gian ngắn nhất định sẽ truyền khắp chiến trường."

Dứt lời, thân hình hắn vừa động, không ngờ đã trực tiếp lao xuống phía dưới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chỉ trong giây lát, thân hình hắn đã hoàn toàn biến mất vào trong hư thực chi trận rồi.

Trong mắt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một tia bừng tĩnh. Hắn hiểu ra ý định của Ngô Vân.

Người này, không ngờ muốn trốn vào trong trận pháp, một lần nữa dựa vào lực lượng trận pháp để đối phó mình.

Nếu như mình mặc kệ, thì trước khi uy lực trận đồ biến mất, hắn nhất định sẽ thông qua đủ loại thủ đoạn, truyền tin tức này ra ngoài. Nhưng nếu muốn giết chết hắn, chặt đứt hậu họa, thì phải xâm nhập vào trong trận pháp.

Đây đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Khẽ lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ thở dài, nói: "Được lắm, đây là ngươi tự tìm được chết, đừng trách người khác."

Cổ tay hắn vừa lật, đã lấy ra một ống tròn hình dáng cổ xưa.

Chiếc ống tròn này nhìn thì rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng khi Trịnh Hạo Thiên lấy ra, nó lập tức phóng thích ra một tia lực lượng bất thường.

Cỗ lực lượng này nhanh chóng tràn ra, đồng thời kết hợp với linh lực tinh túy nhất trong thiên địa một cách vi diệu.

Trịnh Hạo Thiên cầm ống tròn nhắm thẳng xuống phía dưới, quát khẽ: "Thiên tru không tỏa đại trận, phóng...."

Lập tức, ống tròn trong tay hắn nổ tung, hóa thành vô tận quang mang, bao trùm xuống phía dưới...