Chiến Thiên

Chương 788: Thiên Tru Không Tỏa đại trận




Thiên Tru Không Tỏa đại trận........

Trên Phiêu Miễu đại lục, Nghiêm Cảnh Nhất được công nhận là một trong những trận pháp sư cường đại nhất.

Có lẽ, hắn không phải là đệ nhất trận pháp sư của đại lục, nhưng phàm là trận pháp do hắn chế tạo ra, tuyệt đối đều là trận phẩm trong trân phẩm.

Vì để trao đổi phượng hoàng niết bàn chi hỏa trong tay Trịnh Hạo Thiên, hắn mới phải dốc hết vốn liếng, đem cả trận pháp trân quý nhất ra mà trao đổi.

Lúc này, dưới sự thôi động của linh lực, toàn bộ ống tròn chợt nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng lấp lánh khuếch tán ra ngoài.

Phạm vi trận pháp này bao phủ, nếu so sánh với hư thật chi trận do Ngô Vân bố trí, kỳ thật còn không bằng.

Nhưng, khi hai trận pháp này hòa lẫn với nhau, chúng liền lập tức phân rõ cao thấp.

Nếu như hư thật chi trận của Ngô Vân là một mảng tuyết đọng, thì Thiên Tru Không Tỏa đại trận chính là một ngọn lửa hừng hực, đột nhiên lao vào bên trong.

Gần như không có bất cứ sự chống cự nào, toàn bộ mọi thứ trong phạm vi liệt hỏa bao phủ đều bị hòa tan. Chúng bị uy năng của Thiên Tru Không Tỏa đại trận ăn mòn, đồng hóa rồi biến mất. Toàn bộ trận pháp trong nháy mắt sụp đổ, không thể nào duy trì uy lực ban đầu nữa.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cả Trịnh Hạo Thiên lẫn Ngô Vân đều kinh hãi.

Cho dù là người thi triển Thiên Tru Không Tỏa đại trận, Trịnh Hạo Thiên cũng tuyệt đối không ngờ tới, trận pháp này lại có uy lực khủng bố tới mức này.

Trong lòng hắn vui mừng quá đỗi, cong ngón tay búng ra, lập tức thôi động hoàn toàn uy lực của trận pháp.

Đây là trận pháp mà Nghiêm Cảnh Nhất đại sư tỉ mỉ luyện chế, nhưng yêu cầu đối với người khống chế lại không cao. Ít nhất cũng khác xa hai trận pháp còn lại, nhất định phải có trận pháp sư tọa trấn mới có thể phát huy toàn bộ uy lực.

Trận pháp này vừa từ trên trời giáng xuống, lập tức oanh kích cho hư thực chi trận của Ngô Vân ầm ầm sụp đổ, đồng thời cũng bao vây luôn cả Ngô Vân đang ẩn nấp trong trung tâm trận pháp, muốn dụ dỗ Trịnh Hạo Thiên tiến vào bên trong.

"Không, không thể nào...." Sắc mặt Ngô Vân đại biến, hắn hét lên: "Ngươi làm sao có thể khống chế trận pháp cường đại như thế?"

Uy lực trận pháp càng cường đại, thì yêu cầu đối với người khống chế càng cao.

Từ uy lực của Thiên Tru Không Tỏa đại trận mà xét, muốn kích phát uy lực của nó, ít nhất cũng phải là một vị trận pháp sư.

Nhưng hắn lại không biết, đây chính là trận pháp mà Nghiêm Cảnh Nhất đại sư đã hao tổn vô số tâm huyết mới may mắn luyện chế thành công. Cho dù là ở trong tay khí sư linh giả bình thường cũng có thể phát huy lực lượng không tầm thường.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Ngô Vân, ngươi tự mua dây buộc mình, tự tìm đường chết. Hiện giờ, rốt cuộc là ai ngoan ngoãn chịu chết?"

Khẽ đưa tay điểm một chỉ, trên bầu trời lập tức xuất hiện vô số quang điểm.

Đám quang điểm này trong nháy mắt đã hóa thành vô cùng vô tận kiếm quang, đồng thời ngưng tụ thành từng tòa từng tòa kiếm trận huyền ảo bên ngoài Thiên Tru Không Tỏa đại trận.

Bất quá, những kiếm trận này cũng không phải là trận pháp công kích hay phòng ngự, mà hóa thành một đám lốc xoáy, điên cuồng hấp thụ vô tận linh lực từ trong thiên địa, đồng thời vận chuyển toàn bộ số linh lực này vào trong trận pháp.

Lập tức, Thiên Tru Không Tỏa đại trận tỏa ra quang mang đại thịnh, từng tia từng tia quang mang hóa thành những chiếc châm nhỏ xíu, bén nhọn, lao thẳng về phía Ngô Vân.

Ngô Vân rống lớn một tiếng, lúc này hắn mới biết, lần phục kích này đã thất bại hoàn toàn.

Trịnh Hạo Thiên, vị linh giả trẻ tuổi tới từ Phiêu Miễu đại lục này, chẳng những có được thực lực cường đại, hơn nữa còn có vô số thần binh bảo vật.

Thân hình hắn vừa chuyển, bộ lông trên người lập tức dựng đứng lên, không ngờ hóa thành một bộ khải giáp cường đại mà quỷ dị, thủ hộ cơ thể đến một giọt nước cũng không lọt.

Đồng thời, ngón tay của hắn cũng lướt qua hư không.

Lập tức, không gian trước mặt hán bắt đầu nứt ra.

Nếu không thể đánh lại Trịnh Hạo Thiên, thì biện pháp duy nhất chính là viễn độn bỏ chạy.

Nhưng đúng vào lúc này, thanh âm phảng phất như lôi đình của Trịnh Hạo Thiên vang lên.

"Khóa..."

Lập tức, khe nứt không gian ngừng lại, đồng thời dùng một tốc độ kinh người khôi phục nguyên trạng.

Huyết sắc trên mặt Ngô Vân lập tức biến mất sạch sẽ. Uy lực trận pháp này không chỉ có uy lực vượt xa tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn có năng lực phong tỏa không gian.

Đem ra so sánh, ngay cả Thập Nhị Không Tỏa đại trận mà Hách Minh từng sử dụng cũng kém hơn rất nhiều.

Tên Trịnh Hạo Thiên này khi giao thủ với Hách Minh vẫn không sử dụng trận pháp này, tâm cơ của hắn không ngờ lại thâm trầm tới vậy.

Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, hai tay không ngừng thực hiện những động tác kỳ dị.

Dưới sự khống chế của những động tác này, trận pháp chuyển động thong thả mà kiên định. Tất cả quang mang không ngừng ngưng tụ, từ quang chậm bién thành từng khối từng khối cự thạch, hung hăng giáng xuống thân thể Ngô Vân.

"Uỳnh, uỳnh, uỳnh...."

Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên quanh người Ngô Vân. Vô luận Ngô Vân có né tránh thế nào, cũng không thể tránh thoát cự thạch oanh kích, chỉ có thể căn răng cắn lợi chống đỡ, đánh nát từng khối cự thạch.

Đám cự thạch này mặc dù là do trận pháp huyễn hóa ra, nhưng lại do vô số thiên địa linh lực ngưng tụ lại mà thành. Uy lực cường đại, tuyệt đối không dưới cự thạch chân chính.

Nếu chỉ có một khối giáng xuống, đương nhiên không thể tạo thành uy hiếp với Ngô Vân. Nhưng nếu số lượng cự thạch biến thành vô cùng vô tận, thì cho dù là linh giả năm sao cũng phải không ngừng kêu khổ.

Sau một khắc đồng hồ, tất cả cự thạch đột nhiên biến mất, trên bầu trời hiện ra vô số con quái xà màu bạch. Đám quái xà này phát ra những tiếng phì phì, không ngừng lao về phía Ngô Vân. Cổ tay Ngô Vân vừa lật, một thanh nhuyễn kiếm màu bạc lập tức xuất hiện trong tay. Nhuyễn kiếm nhẹ nhàng rung lên, lập tức hóa thành hàng ngàn hàng vạn đạo ngân quang, đâm vào tử huyệt bảy tấc của đám quái xà xung quanh.

Chỉ là, đám quái xà tuy bị thương tổn nghiêm trọng, nhưng vẫn khong hề tử vong, mà vẫn liều mạng lao tới như trước, há ngoác cái miệng dữ tợn đáng sợ, giống như trước khi chết cũng phải táp cho hắn một phát.

Số lượng quái xa quả thật nhiều lắm. Tuy Ngô Vân đã dốc hết toàn lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản toàn bộ quái xà tấn công. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, trên người hắn đã bị mấy chục con quái xà cắn trúng.

Mà càng khiến hắn cảm thấy khủng bố chính là, lực cắn của đám quái xà đã đạt tới mức khó tin. Mặc dù không thể xuyên thấu qua khôi giáp của hắn, nhưng cũng khiến khôi giáp của hắn thương tổn chồng chất.

"Ba."

Tất cả quái xà đột nhiên nổ tung, hóa thành một quang hải vô tận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Ngô Vân vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi thì một cảnh tượng đáng sợ đã diễn ra trước mắt hắn.

Đám, quang mang này lại một lần nữa ngưng tụ lại, hóa thành vô số con quái thú song dực tứ trảo. Chúng rít lên những tiếng chói tai rồi thi nhau lao về phía Ngô Vân.

Ánh mắt Ngô Vân ngưng trọng, hắn rống lớn một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay biến mất, mà thay vào đó lại là một chiếc chùy đồng cực lớn.

Hắn vung tay lên, đầu chùy và đám quái thú đầu tiên hung hăng va đập vào nhau, lập tức đánh cho mấy con quái thú kia thành một đống thịt nát bét.

Bất quá, quái thú xuất hiện trong hư không đâu chỉ có một con, mà có tới cả ngàn vạn đó.

Chúng hung hãn liều chết xông lên, con nào con nấy đều há cái miệng đỏ lòm như chậu máu, phảng phất như có thù không đội trời chung với Ngô Vân, bằng cất cứ giá nào cũng phải giết chết hắn.

Ngô Vân dù sao cũng là một vị linh giả năm sao thân kinh bách chiến. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, đại chùy trong tay huy vũ giống như phong hỏa luân, lần lượt đánh nát tất cả quái thú tới gần hắn.

Tuy số lượng quái thú rất nhiều, nhưng Ngô Vân lại càng giống một tên người sắt không biết mệt mỏi, mạnh mẽ đánh chết toàn bộ quái thú.

Chỉ là, khi hắn vừa mới đánh chết con quái thú cuối cùng, thì trước mắt lại bùng lên quang manh mãnh liệt.

Tất cả thi thể quái thú trong nháy mắt đã phân giải, rồi ngưng tụ thành vô số cây viên mộc to lớn ( viên mộc: Như cây gỗ công thành trong phim ý ).

Đám viên mộc này vừa xuất hiện liền lập tức phát ra những tiếng xé gió chói tai, tông thẳng về phía Ngô Vân.

Trong con ngươi Ngô Vân rốt cuộc cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn cảm nhận được uy lực của trận pháp này rồi. Bên trong trận pháp này, có thể ngưng tụ vô tận thiên địa linh lực, hóa thành những thủ đoạn công kích khác nhau.

Hắn có thể chống một đợt, hai đợt. Nhưng có trời mới biết, rốt cuộc là có bao nhiêu đợt tấn công.

Nhân lực có hạn, một khi hắn cạn kiệt sức lực thì đó chính là lúc hắn toi mạng.

Thân hình Ngô Vân lóe lên, kiệt lực tránh né viên mộc đang lao tới, muốn thoát thân ra ngoài. Nhưng đưa mắt nhìn khắp cả bầu trời mênh mông, đâu đâu cũng là cự mộc, căn bản không có hy vọng chạy thoát.

Trái tim hắn trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu rống lớn.

"Trịnh Hạo Thiên có bản lĩnh thì ra quyết đấu với ta, dựa vào lực lượng trận pháp, đâu tính là anh hùng hảo hán...."

Ở kngoài trận pháp, trên mặt Trịnh Hạo Thiên nở một nụ cười lạnh, hắn cao giuọng nói: "Ngô Vân, lúc trước là kẻ nào trốn trong hư thực chi trận, là kẻ nào muốn dựa vào lực lượng hư thực chi trận vây khốn ta?"

Hô hấp Ngô Vân thoáng cứng lại. Nhưng chỉ trong một thoáng chốc hắn khựng lại đó, hắn đã bị viên mộc đuổi kịp.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể gắng gượng huy động cự chùy, bất quá, sau một lát, cuối cùng cũng đánh tan toàn bộ viên mộc.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp thở dốc, thì vô tận quang mang lại sôi trào lên.

Bên trong vầng quang mang này, thiên địa linh lực khổng lồ bắt đầu ngưng tụ, biến thành vô số những con ong nhỏ xíu. Đám ong này có cái đuôi bén nhọn, bề ngoài dữ tợn, toàn thân ngăm đen pha lẫn một chút màu lục, tựa hồ ẩn chứa độc tính kịch liệt.

"Vo... vo .... vo...."

Những tiếng kêu vo vẻ tràn ngập khắp cả không gian. Khi tất cả bầy ong tụ tập lại một chỗ, tựa hồ ngay cả bầu trời cũng bị chúng che lấp.

Ngô Vân rên thảm một tiếng, tuy hắn biết cứ tiêu hao như vậy sẽ lành ít dữ nhiều. nhưng dù sao hắn cũng là một linh giả năm sao hàng thật giá thật, bước qua vô số thi thể cường giả. Vô luận thế nào, hắn cũng không thể bỏ cuộc được.

Cổ tay vừa lật, hắn lại lấy ra ngân kiếm, nghênh đón bầy ong phô thiên cái địa đang lao tới.

Chỉ sau chốc lát, toàn bộ bầy ong cường đại đã bị giết sạch, chỉ là, khải giáp trên người hắn rốt cuộc lại có thêm mấy vết nứt nho nhỏ.

Sau đàn ong là hùng yêu. Đám hùng yêu con nào con nấy đều cường tráng uy vĩ, ầm ầm bước tới, vây khốn hắn vào bên trong.

Sau khi hùng yêu bị tiêu diệt, khải giáp trên người Ngô Vân lại có thêm mấy vết lõm.

Hồng thủy, phi cầm, mãnh thú...

Mỗi một sinh linh hay thiên tai cường đại đều lần lượt hiện ra trong đại trận.

Cũng chẳng biết là sau bao lâu, Ngô Vân rốt cuộc cũng rống lên một tiếng tuyệt vọng. Khải giáp trên người hắn đã hoàn toàn vỡ nát, lực lượng cũng tiêu hao sạch sẽ, ngay cả linh thể cũng nổ tung mất rồi.

"Trịnh Hạo Thiên, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi..."

Hắn gào lên một tiếng tuyệt vọng, trường kiếm xẹt qua, một dòng máu tươi phun lên cao, cuối cùng mất mạng....